• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới sáng sớm, mẹ Phương đã gõ cửa phòng của Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ. Lúc ăn sáng, không biết tâm trạng của bà là vui hay lo lắng khi tuyên bố nhà sẽ có khách quý đến thăm. Tuy nói là con trai của bạn cũ, nhưng nhìn biểu cảm bối rối, Lâm Tử Quỳ lập tức đoán ra được người khách quý trong truyền thuyết chắc chắn là anh chàng Liêu Vân Thụ. 
Trong lúc nhất thời, bữa sáng ăn thật vô vị, lạt như nước ốc. Từ lần trước gặp hắn ở sân bay, Lâm Tử Quỳ liền cảm thấy nguy cơ trùng trùng, vẫn đang suy đoán không biết người này trở về có dụng ý gì không. Mấy tháng nay, nỗi lo lắng của Lâm Tử Quỳ mới giảm được chút xíu, thì người này không kèn không trống lại xuất hiện. 
Phương Y Ái là con ruột của mẹ Phương, dễ dàng đoán ra người sắp đến là ai. Cẩn thận quay đầu thoáng nhìn nhất cử nhất động của Lâm Tử Quỳ. Thấy cô ấy vẫn bình chân như vại, nữ vương bệ hạ cảm thấy vui vì cục cưng của cô sau thời gian tôi luyện đã bình tĩnh không ít.
"Tốt." nhà văn Lâm trả lời mà còn gật gật đầu, nhếch miệng cười với ba mẹ Phương ngồi đối diện, cảm giác hôm nay thức ăn trong miệng khó nhai hơn bình thường.
Câu nói này làm cho 3 người nhà họ Phương á khẩu, tặc lưỡi. Phương Y Ái trong lòng lo lắng, không phải cho Lâm Tử Quỳ mà là cho Liêu Vân Thụ. Liêu Vân Thụ nổi tiếng là thư sinh nho nhã. Nhưng trong mắt Lâm Tử Quỳ chỉ là như cọng bún thiu. Cô cảm thấy người này có phong thái con nhà giàu, cả đời chỉ biết đọc sách và đi học, đúng là mọt sách. Nói tới nói lui,  hắn làm gì cũng không vừa mắt Lâm Tử Quỳ, vì vậy mà Lâm Tử Quỳ không ít lần kiếm chuyện với hắn.
Ba Phương mẹ Phương nghe "con rể" nói vậy cũng thấy có cái gì đó không ổn, gương mặt nhăn nhó. Trước khi Lâm Tử Quỳ xuất hiện, trong mắt họ Liêu Vân Thụ là con rể cực phẩm. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì họ Liêu  và họ Phương sẽ là xui gia với nhau. Hơn nữa, mối quan hệ của con mình và Liêu Vân Thụ cũng thân thiết , họ Phương đối xử với Liêu Vân Thụ như người con trong nhà. Cho nên khi biết Liêu Vân Thụ về nước, sẽ ghé thăm gia đình họ Phương, hai vị phụ huynh cảm thấy rất hài lòng. Tuy vậy, họ cũng e dè đến cảm nhận không vui của Lâm Tử Quỳ. Dù sao Lâm Tử Quỳ cũng là người được nhà họ cưới hỏi đàng hoàng.
"A, như vậy cũng tốt, cũng tốt." mẹ Phương cầm chén cơm trên bàn đưa đến mép miệng, che hết nửa gương mặt, trả lời rất mất tự nhiên, dù sao thì bà cũng cảm thấy có lỗi với Lâm Tử Quỳ.
"Được rồi mẹ, bữa trưa mọi người cứ chuẩn bị thức ăn theo khẩu vị của anh Vân Thụ, con và Tử Quỳ trở về phòng trước."
Không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa. Chỉ cần đem 3 chữ "Liên Vân Thụ" ra nói thì sẽ khiến một vài người không thoải mái, nắm tay Lâm Tử Quỳ, ý kêu đi lên lầu với cô ấy.
Nữ vương bệ hạ đã ám chỉ như vậy, lẽ nào Lâm Tử Quỳ không hiểu dụng ý của vợ, cũng không muốn tiếp tục ở trong không khí ngột ngạt này, lễ phép tạm biệt hai vị phụ huynh, rồi cùng đi lên lầu với nữ vương bệ hạ.
Vừa đóng cửa phòng, Phương Y Ái lập tức xoay người, ngạo kiều tiến lên ôm lấy cái cổ của Lâm Tử Quỳ,  đẩy lên giường lớn của hai người, ngang ngược cảnh cáo: "Lâm Tử Quỳ,  nghe em nói, không được không vui, không được tức giận, Quỳ sắp có con của Quỳ, biết không, phải rộng lượng, nhưng mà em cho phép Quỳ ghen."
Nói xong, miễn cưỡng ịn nụ hôn lên mặt Lâm Tử Quỳ. Nhưng mà khi quay về phòng, Lâm Tử Quỳ  không yên lòng, trên mặt vẫn không cảm xúc, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
"Sao vậy? ! Em mới nói Quỳ không được không vui... Quỳ không nghe lời em phải không."
Cô dùng mọi cách bao gồm cả nhõng nhẽo để làm hài lòng nhà văn Lâm dưới thân, nhưng vẫn không thể có được nụ cười của người yêu, khiến Phương Y Ái cảm thấy có chút thất vọng, nâng mặt Lâm Tử Quỳ bắt nhìn thẳng vào mặt mình, lớn tiếng hỏi: "Lâm Tử Quỳ,  rốt cuộc Quỳ muốnsao."
Thái độ lơ đãng của Lâm Tử Quỳ làm Phương Y Ái lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đoán ra được cô ấy đang nghĩ gì.
"... Không có việc gì, đang nghĩ đến chuyện khác."
Ngẩng đầu lên, hôn vào trán của Phương Y Án, mỉm cười xấu xa với nữ vương bệ hạ, hơi đẩy cô ấy ra, bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Tử Quỳ, trong lòng nữ vương bệ hạ tự biết hôm nay có việc khó giải quyết. Lâm Tử Quỳ luôn xem Liêu Vân Thụ là tình địch luôn rình rập cướp người cô ấy yêu. Từ trên giường ngồi dậy, trong lòng lo lắng thở dài, hơi nhíu nhíu mày, thầm cầu xin ông trời đừng để xảy ra chuyện gì để nhà văn Lâm có cớ kiếm chuyện với Liêu Vân Thụ.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, thầm nghĩ làm thế nào để dỗ ngọt người trong đó.
Phương Y Ái tự hiểu bản thân mình vô tội, cô với Liêu Vân Thụ rõ ràng chỉ có mối quan hệ bạn bè từ thuở nhỏ, mà hết lần này tới lần khác Lâm Tử Quỳ đều ghen.
Tuy nói đây là biểu hiện tình yêu của Lâm Tử Quỳ bản thân cô vô cùng thỏa mãn và hài lòng, nhưng mà để dỗ ngọt người nào đó cũng rất mệt mỏi. Lần trước cô phải chơi chiêu "lấy thân báo đáp" bằng cách mặc áo ngủ xuyên thấu, khêu gợi dụ dỗ. Nhưng hiện tại cô đang mang thai, chiêu đó xem như trăm triệu lần không thể dùng đươc nữa.
Lâm Tử Quỳ đảm bảo rằng cô ấy thật sự không có tức giận, chỉ là trong lòng khó chịu. Tuy biết Liêu Vân Thụ và Phương Y Ái trước đây không có gì với nhau, nhưng vẫn sẽ khó chịu a.
Mà cô cũng  nghĩ bản thân không có lý do gì để khó chịu. Đang nghĩ lung tung trong đầu, cô liền nhớ đến Tần Như Lan . Từ sau khi tạm biệt ở quán bar, cô vẫn tiếp tục không liên hệ với người yêu cũ. Ngày ấy, không phải cô không thấy vẻ mặt biến sắc của Tần Như Lan khi thấy bốn chữ "cục cưng trưởng thành" trên màn hình điện thoại của cô. Trong lòng cô cũng chịu không nổi, cũng không thể trực tiếp giải thích rằng cô đã quen và sống chung với người khác, đã có người yêu rồi. Nhưng mà cách gián tiếp thông báo kia để Tần Như Lan hiểu rõ cũng là một chuyện tốt. 
Nhưng chuyện phát sinh sáng nay ảnh hưởng đến cảm xúc của Lâm Tử Quỳ. Tuy cô chiến thắng Liêu Vân Thụ, có được Phương Y Ái, nhưng mỗi lần nghe đến cái tên này, cô đều không vui. Vậy Tần Như Lan sẽ ra sao, sau lần gặp mặt đó có phải cô ấy chỉ còn lại sự đau lòng. Mỗi lần đọc thấy tin tức liên quan đến cô ấy, Lâm Tử Quỳ cũng không kiềm chế được, cảm thấy đau lòng, khó chịu. Cô thừa nhận tuy không còn tình cảm với người con gái này, nhưng trước sau như một, cô vẫn để ý đến cảm thụ của cô ấy, vẫn quan tâm đến tâm trạng của cô ấy, quan tâm không biết mỗi ngày cô ấy sống như thế nào, có tốt không, có vui vẻ không. Cô chưa từng nghĩ khi gặp lại Tần Như Lan, tâm tình của cô xao động với biên độ lớn như vậy.
Chống hai tay lên thành bồn rửa mặt, nhìn hình ảnh mình trong gương, trong lòng Lâm Tử Quỳ hỗn loạn, không nói nên lời. Vô thức móc điện thoại từ trong túi quần ra, muốn gọi điện cho Tần Như Lan, rồi lại lập tức phủ định ý tưởng này trong đầu, bị chính ý nghĩ đó làm bản thân giật mình, sợ hãi, vuốt vuốt ngực để trấn tỉnh. Bản thân cô hiểu rõ sẽ không phát sinh thêm chuyện gì, nhưng cô cũng không thể đáp ứng mong muốn của Tần Như Lan. Cô cũng không muốn cô ấy tiếp tục hiểu lầm,  nghĩ đến có người đang chờ mình, Lâm Tử Quỳ nhanh chóng cất chiếc điện thoại, dùng nước lạnh rửa mặt cho thanh tỉnh, lẳng lặng hồi phục lại tâm tình trước đó.
"Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Chồng của em rất kiên cường nha. "
"Thật không?" Nữ vương bệ hạ hai tay khoanh trước ngực, chằm chằm vẻ mặt không cảm xúc của Lâm tử Quỳ từ trên xuống dưới, "Thôi, tạm nói chuyện tốt, hôm nay ăn ..."
"Lúc ăn cơm sẽ không chơi tiểu xảo, không gây hấn, không móc họng cà khịa, đúng không?"
Nhà văn Lâm ngồi ở mép giường, vẻ mặt cau có, khó chịu cắt ngang lời nói của Phương Y Ái. Những lời nói này, từ lúc cô bước ra từ nhà tắm đã nghe không dưới 10 lần. Tại sao nữ vương bệ hạ không yên tâm về cô như vậy, tại sao lại giúp đỡ, bênh vực tên mọt sách khốn kiếp kia. Lâm Tử Quỳ càng nghĩ càng giận, sao cô ấy không chịu dỗ ngọt cô, cô tức giận rõ ràng đến như vậy mà Phương Y Ái không nhìn ra sao?
Phương Y Ái đâu ngờ rằng Lâm Tử Quỳ đang trách oan cô như vậy. Cả sáng nay, cô rất có lòng muốn dỗ ngọt ai kia, ai mà ngờ người này không biết cảm kích. Vì vậy trải qua một hồi suy nghĩ tính toán, cô quyết định tùy cơ ứng biến. Vì sự an toàn cho Liêu Vân Thụ, cô quả thật không yên tâm với vị tổ tông này của mình. 
Liêu Vân Thụ mặc vest thẳng thóm, mang theo bao lớn bao nhỏ xuất hiện ở cổng nhà họ Phương. Trong nhà từ trẻ đến già, từ chú quản gia, dì phục vụ cho đến chủ nhà, ai ai cũng chỉnh tề đứng ở cửa đón tiếp. Trên mặt ai nấy đều vui vẻ nhận quà. 
"Cái này là con tặng cho dì Phương và chú Phương. Con cố tình đem từ nước ngoài về, thật sự rất bổ cho tim và máu của người già ."
"Ôi chao, Vân Thụ ngoan quá, cám ơn con." Ba mẹ Phương vui tươi, hớn hở nhận món quà nặng tình nghĩa này. Trong lòng vô cùng hài lòng vì đứa trẻ rất có tâm.
Nói xong, Liêu Vân Thụ lại lấy một món đồ khác đưa tới trước mặt Phương Y Ái, giọng nói tràn đầy tình cảm sâu đậm: "Tiểu Ái, cái này tặng cho em, biết em thích túi xách, anh cố tình tìm người thiết kế riêng cho em."
"Cám ơn."
Lo lắng đến tâm trạng của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái chỉ khẽ mỉm cười với Liêu Vân Thụ, giữ lấy khoảng cách không quá gần cũng chẳng quá xa để nhận quà.
"chú Lý, đương nhiên chú cũng có phần, ha ha." Chú Lý đã hầu hạ ba mẹ Phương từ lúc Phương Y Ái và Liêu Vân Thụ còn chưa được sinh ra. Cho nên, có thể xem chú Lý như lão công thần, nhìn thấy hết quá trình trưởng thành của Liêu Vân Thụ .
Kinh ngạc, trong lòng kích động, không ngờ bản thân cũng có quà nên trong lòng Lý quản gia hơi cảm động, liên tục nói cám ơn.
Trong lúc tất cả mọi người đang chìm đắm trong việc thưởng thức món quà. Vấn đề mấu chốt đó là Liên Vân Thụ không hề nghĩ tới sẽ gặp Lâm Tử Quỳ ở đây, hiển nhiên sẽ không chuẩn bị quà cho cô ấy. Vì vậy mà, Liêu Vụ Thụ đứng trước mặt Lâm Tử Quỳ với hai bàn tay trống trơn. Điều này cô có thể nhìn ra, nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Cô giận đến nghiến răng nghiến lợi, đây rõ ràng là khiêu khích a, chưa gì mới bước chân vô nhà đã đánh phủ đầu cô. Địch không phạm ta, ta không phạm địch, đạo lý này Lâm Tử Quỳ đương nhiên hiểu rõ. 
Nhìn thấy nụ cười nhếch mép, giả tạo của chồng mình, Phương Y Ái nhịn không được trợn tròn mắt, trái tim bé nhỏ không ngừng giẫy dụa. Liêu Vân Thụ làm sao vậy, cô đã cố gắng dùng mọi chiêu trò trấn an Lâm Tử Quỳ để mọi việc suôn sẻ, vậy mà không ngờ đến Liêu Vân Thụ lại tự đào hố chôn mình.  
---------------------------
Editor: chừng nào bà Y Ái mới sinh ah.. lâu quá ah.. 5 năm rồi. thai trâuuuuu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK