Lâm Tử Quỳ cao 1m71 nhưng thật gầy, mà Phương Y Ái thấp hơn cô nửa cái đầu lại đang mặc chiếc áo khoác của cô, mặc dù không thật vừa vặn nhưng cũng không tạo cảm giác không quá thích hợp . Nhưng mà Phương Y Ái lại mang giày cao gót nên nhìn cũng ngang bằng Lâm Tử Quỳ, lúc nãy vừa được lĩnh ngộ kiểu cách bá đạo của Lâm Tử Quỳ, nhưng ngược lại cũng khiến Lâm Tử Quỳ có chút cứng họng.
"Tôi đem áo khoác trả lại cho cô." Phương Y Ái nói xong cởi áo khoác ra.
"Đừng, cô nên mặc vào a, đêm đã khuya, lạnh như vậy, hôm nào đem trả áo lại cho tôi cũng được a." Lâm Tử Quỳ cất chiếc bánh kem ở đầu xe, cũng không đợi người đẹp trả lời, mở cửa, lên xe, chạy mất.
Nữ vương bệ hạ thoáng chút bực mình, bản thân cũng chưa bao giờ bị người ta thờ ơ như vậy, bất mãn nhìn chiếc xe thể thao màu đen ngày càng xa dần cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Lần thứ hai tên vệ sĩ không biết nhìn trời lại xuất hiện, "cô chủ, xe đã đến."
Mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn lướt qua 5 tên vệ sĩ theo sau lưng, không biết tại sao áp suất không khí của cô chủ lại xuống nhanh như vậy, tốt nhất đừng chọc cô ấy nổi giận, vội vã cuối đầu thật thấp..
Khoanh tay trước ngực đi đến chiếc xe đã chờ sẵn, tiếng giày cao gót nện bước trong bãi đậu xe lúc đêm khuya phát ra âm thanh "đăng đăng đăng", tạo ra cảm giác ma quái dọa chết người ta a.
Tên vệ sĩ theo sát nhanh chóng bước lên mở cửa cho cô chủ, rồi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế tài xế, theo sau chiếc xe Bentley màu trắng phiên bản mở rộng là chiếc Cadillac màu đen với 4 tên vệ sĩ ngồi trong đó.
Trong lòng hơi buồn phiền, Phương Y Ái rất phản cảm việc cha cô bảo hộ cô một cách quá đáng, mấy tên vệ sĩ cứ mãi kè kè bên mình. Đang lúc giơ cao tay lên, lại thoang thoảng hương thơm vanila của người nọ. Không hề hay biết khóe miệng khẽ cong cong, tham lam ngửi lấy mùi hương kia, còn lẫn mùi bơ nhàn nhạt. Xem ra người nọ rất thích ăn đồ ngọt a, cả đêm nay mình thấy cô ấy ở khu thực phẩm ăn bánh kem liên tục, lúc nãy khi cô ấy đang nói điện thoại hình như có đề cập có 6 cái răng sâu, haha, thật khoa trương.
"Bằng... Đông... Bang bang... ."
Phương Y Ái còn đang ngẩn ngơ trong kỷ niệm ngọt ngào, "Á" tiếng thét chói tai theo bản năng phát ra, ghế sau không được khống chế tốt, làm cô ngã trái nghiêng phải. Tiếng xe phanh lại, một loạt âm thanh hoảng loạn.
"Nhanh lên, xem cô chủ có bị gì không." Bọn vệ sĩ từ trong xe lao tới, vội vã bước lên xác định Phương Y Ái an toàn, tiếp theo không phát hiện ra chuyện gì, xông lên phía trước, mở cửa xe của tên gây ra tai họa, thô lỗ lôi ra khỏi xe, giữ chặt, áp lên mui xe.
"A a a a a, làm gì vậy a, đợi một chút, để tôi giải thích."
Tiểu Thành ngồi ở vị trí lái xe, cẩn thận hỗ trợ kéo Phương Y Ái ra khỏi cánh cửa: "Cô chủ, cô không sao chứ, có bị thương ở đâu không."
Đầu bị đụng lại còn bị hoảng sợ, tóc tai Phương Y Ái có chút hỗn độn, nâng tay vuốt vuốt hai huyệt thái dương, khoát tay: "Không sao, ra xem xảy ra chuyện gì, có phải tai nạn xe không?"
"Dạ, đúng vậy, người gây ra họa đã bị chúng ta khống chế, nhưng mà không biết là cố ý hay ngoài ý muốn."
"Người gây ra họa?"
Sau khi nghe vệ sĩ trả lời, lúc này Phương Y Ái mới thấy bọn vệ sĩ tận tâm hoàn thành trách nhiệm đem cái gọi là "người gây ra họa" khống chế, áp vào mui xe.
Thong thả bước lên trước, hơi hơi tức giận, cô thật ra muốn nhìn xem là tên nào cả gan dám gây chuyện để cô về nhà cũng không vui vẻ gì.
"Nhẹ tay, nhẹ tay, muốn bao nhiêu tiền, tôi đền là được chứ gì, các người chỉ muốn vậy thôi phải không? Đau đau, tóc tai rối loạn hết trơn."
Càng nghe càng thấy lạ, giọng nói này sao quen vậy a? Chẳng lẽ là? Chân bước nhanh hơn, vòng qua đầu xe, còn không phải là người kia hay sao!
"Mau buông cô ấy ra."
Không hiểu vì sao khi thấy vệ sĩ của mình khống chế, ép chặt Lâm Tử Quỳ trên mui xe, lòng Phương Y Ái đau không lý do, vội vã lo lắng mở miệng kêu dừng tay.
"Nhưng mà, cô chủ, chúng ta vẫn chưa có điều tra rõ cô ấy là..."
"Tôi nói buông tay." Giọng nói ra lệnh, nghe ra được Phương Y Ái đã nổi giận.
Bọn vệ sĩ sợ hãi đồng loạt thu tay về.
"Cô chủ, cô nên trở về xe ngồi đợi, ở đây sợ là..."
"Ở đây làm sao, không an toàn? Tôi thấy ở trong xe cũng không an toàn." Trừng mắt nhìn Tiểu Thành, ý nói, anh không biết lái xe, thấy người ta từ xa cũng không biết tránh.
Nghe hiểu được ý trách mắng của Phương Y Ái, Tiểu Thành buông hai tay xuôi theo người, lui về sau, cúi đầu cung kính xin lỗi cô chủ.
Hoàn toàn không để ý đến sự cung kính của bọn vệ sĩ, bây giờ tập trung nâng dậy người còn đang nằm sóng soài tựa trên mui xe Lâm Tử Quỳ, giọng nói nhanh chóng thay đổi trở nên nhẹ nhàng hơn: "Cô không sao chứ?" Trong lúc nói còn giúp cô ấy xoa nhẹ cánh tay.
"Không có việc gì? Không có việc gì mới là lạ." Thấy rõ là Phương Y Ái , giọng nói Lâm Tử Quỳ cũng không được tốt lắm, "Vệ sĩ của cô thật đúng là lợi hại ha."
"Ai kêu cô đêm khuya lại chạy nhanh như vậy, sao cô lại ở đây?"
"Tôi?" Lắc lắc cánh tay bị bọn vệ sĩ bẻ ra sau lưng. Đau thật a, có khả năng bị thương rồi, "Lạc đường , tôi mới tới thành phố S không bao lâu, nên đường phố ở đây cũng chưa quen."
"Lạc đường?" Nhìn nhìn chiếc xe của Lâm Tử Quỳ, lại nhìn chiếc xe của mình, xem ra tai nạn cũng không có gì nghiêm trọng, xe của Lâm Tử Quỳ đâm vào bên hông, cả hai đầu xe đều bị trầy, "Làm sao bây giờ, xe của tôi mới mua hồi tháng trước thôi."
"Trùng hợp vậy, tôi cũng mới mua tháng trước."
"tháng trước là sinh nhật của tôi, là quà sinh nhật ba tặng cho tôi."
"Đúng rồi. Trùng hợp quá."
"tháng trước cũng là sinh nhật của cô, là quà sinh nhật ba cô tặng cho cô?" Híp mắt nghi ngờ quan sát biểu hiện của Lâm Tử Quỳ.
"Đều không phải, tháng trước tôi được cấp hộ chiếu, tự mình mua quà tặng cho bản thân."
Nội dung nói chuyện không có dinh dưỡng chút nào, Lâm Tử Quỳ cũng biết xấu hổ, hơn nữa bọn vệ sĩ bên cạnh Phương Y Ái đều vô cảm bỏ hai tay ra phía sau, đứng thành một hàng, còn mặt bộ vest màu đen giống y chang nhau, ánh mắt chăm chú như mèo rình chuột nhìn cô chằm chằm, hàm ý cảnh cáo rất rõ ràng, dường như muốn nói, đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ, không thôi chúng tôi thịt cô bây giờ.
Cúi đầu, buồn chán nhìn đôi giày. Tháo sợi dây thun ở trên đầu, một lần nữa đem mái tóc bị bọn vệ sĩ làm cho hỗn loạn cột thành đuôi ngựa.
Nhìn một loạt động tác của Lâm Tử Quỳ , Phương Y Ái hàn khí bức người, "Cô sẽ không muốn quỵt nợ chứ?"
"Quỵt nợ? Tôi?" Không thể tin được người đẹp trước mặt lại có thể hoài nghi nhân phẩm của mình, ngón tay chỉ vào bản thân, khiến cho Phương Y Ái cảm thấy người trước mặt có điểm khờ khạo một cách đáng yêu, "Cô yên tâm, nói đi, ra giá đi."
"Ra giá?"
Cười cười lắc đầu, chưa từng có ai nói với cô những lời này. Không thèm nói gì, đi đến bên xe Lâm Tử Quỳ, mở cửa ghế phụ lái ra, và ngồi xuống.
"Ôi chao, cô làm gì vậy, xe cô không ngồi, ngồi xe tôi làm gì?"
Nhấn cửa sổ xe xuống, trong không khí vang lên một tiếng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn áo khoác của cô, đêm nay, để cám ơn cô, tôi sẽ đưa cô về nhà."
Theo yêu cầu của Phương Y Ái, nói địa chỉ nhà ở, để Tiểu Thành lái xe dẫn đường, xe Lâm Tử Quỳ nằm giữa ba xe, song song còn nghe theo lời căn dặn của Phương nữ vương, chạy chầm chậm.
Cho nên, đêm khuya, ở thành phố S, đường lớn, ba chiếc xe sang trọng chạy tốc độ rùa bò nối đuôi nhau.
Ở trên xe, Phương Y Ái đang lục lội ba lô bằng da màu da của Lâm Tử Quỳ: "Tìm được rồi, bằng lái và giấy chứng minh nhân dân." Nương theo ánh đèn đường từ cửa sổ chiếu vào trong xe, nhìn vào các chứng cứ trong tay.
"Lâm Tử Quỳ? Cô là Lâm Tử Quỳ!" Thái độ thong thả, bình tĩnh thường ngày của Phương Y Ái lúc này cũng tự nhiên mà thoáng chút kinh ngạc.
Hơi ảo não, thực sự là, tại sao không hỏi tên từ đầu, tuy chưa bao giờ gặp qua người thật ngoài đời nhưng tên tuổi nổi như sấm bên tai. Điều này cũng không thể trách Phương Y Ái, Lâm Tử Quỳ không muốn làm nhân vật nổi bật của giới truyền thông, đêm nay vì muốn mở mang tầm mắt về buổi lễ đình đám mỗi năm tổ chức một lần này mà đáp ứng lời mời tham dự, trong hội trường cũng không có ai để ý đến cô. Nói ra đây cũng là sự tổn thất lớn lao của giới truyền thống.
"Ừ. Là tôi thì sao?"
"Chỉ là không nghĩ ra, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của cô, tôi còn tưởng cô là con nhà đại gia đời thứ hai không chịu thua kém bất kỳ ai chứ.."
"Ha ha ha a. Con ông cháu cha, nhìn tôi sao ra dáng con đại gia a? Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô, cô càng giống nha."
"Không sai, là tôi."
"Haizzz, ra đây là cô chủ không biết nỗi khó khăn của dân gian a!"
**** Lời editor ****
Có 03 lý do khiến B edit thật chậm:
1. Gần đây bận thật bận.
2. Đến chương này rồi mà vẫn chưa thích nổi Lâm Tử Quỳ. :(
3. Tác giả viết nhiều chỗ khá khó hiểu + văn vẻ bay tận đâu nên nhiều khi B cũng thăng tận đâu luôn :D
B không drop. Mọi người kiên nhẫn và ở hố chung với B nha. ở một mình B sợ... B ngâm. hihi
********************
Danh Sách Chương: