• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khải Nguyên lấy một chiếc xe lớn, mang theo mãnh hổ cùng quan nhỏ vui vẻ vào thành báo tin vui đưa thuốc, làm cho vợ chồng Dương Định muốn đi gặp Minh phủ một lần vô cùng thất vọng. Thế nhưng nghĩ đến lời hứa của Tần Húc, tâm tình hai vợ chồng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Vương thị tiếc nuối vì con của mình không có cách nào dính vào quý khí của Huyện lệnh, trở về liền nổi giận.

"Tam Lang, còn chưa nghỉ kĩ? Trong nhà không có củi lửa rồi.”

Vì sao Dương Đại Lang và Dương Nhị Lang không đi? Dương Huyền ở trong phòng nhíu mày, vốn định phản kháng, nhưng hắn sờ đến chỗ ở trên ngực. Hắn xoay người nhìn căn phòng mình ở hơn mười năm, sau khi thu xong đồ, đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn nhìn Vương thị chua ngoa một cái, cầm đao bổ củi cùng đòn gánh, từng bước đi ra ngoài.

Cái liếc mắt này lại làm cho Vương thị cùng Dương Định ngốc trệ trong chốc lát, chợt Vương thị giận dữ, "Hắn thế mà không trả lời, to gan!”

Dương Huyền xoay người, trước khi cơn giận dữ của Dương Định bùng nổ nói: "Mãnh hổ là ta săn được, người trong thôn đều có thể làm chứng. Ngoài ra, ta muốn đi học.”

Sắc mặt vợ chồng Dương Định biến động kịch liệt.

Dương Huyền trong lòng cực kỳ vui sướng, một đường đi xa. Hắn giờ phút này hồi tưởng lại rất nhiều, đêm sáu tuổi sinh bệnh, vợ chồng Dương Định hoảng sợ chưa bao giờ có, giờ phút này nghĩ lại, càng nhiều là lo lắng mất đi năm trăm tiền kia...

Hắn cảm thấy có chút không thoải mái, liền mạnh mẽ cắt đứt suy đoán của mình, cười cười với một thôn dân trở về.

Cây cối bên cạnh làng không thể bị chặt hạ, đây là quy củ, cho nên hắn chỉ có thể đi đến sườn núi.

Đi hơn nửa canh giờ, Dương Huyền đột nhiên chấn động thân thể, lập tức hoảng hốt tránh né ở phía sau cây.

Phía trước là một mảnh sườn núi nhỏ có bốn người đứng.

Ba nam tử huyền y cầm binh khí trong tay, đối diện là Dương Lược tay không.

Nam tử cầm đầu cầm hoành đao trong tay, liếc Dương Huyền đang hốt hoảng một cái, cười lạnh nói: "Dương Lược, năm năm trước ngươi bỏ trốn dưới sự đuổi giết của ta, hôm nay lại trở về lần nữa, là muốn làm gì? Muốn chôn xương ở đây phải không?”

Ba nam tử huyền y chậm rãi di động, thoáng vây quanh Dương Lược ở chính giữa. Nhưng bọn họ đều mang vẻ kiêng kỵ, phảng phất Dương Lược là một con mãnh hổ.

Dương Lược cũng liếc Dương Huyền một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Các người cũng không dám đi Nam Chu! ”

Nam tử trung niên ở giữa trong mắt phát ra dị sắc, "Hắn cũng ở Nam Chu?”

Chân Dương Lược khẽ động.

Ba nam tử đồng loạt hô to.

"Động thủ!"

Ba người dưới chân không chạm đất bay vút đi.

Ba thanh hoành đao động, vô số đao phong sắc bén phong tỏa từng tấc không gian Dương Lược có thể né tránh. Cỏ khô trên mặt đất bay lên, trên không trung xoay chuyển thành khói bụi.

Đây là...

Đây là lần đầu tiên Dương Huyền nhìn thấy uy thế cỡ này.

Hắn mở miệng ra, sau khi khiếp sợ chính là mờ mịt, nhưng kì thực lại là nghĩ biện pháp. Hắn nhìn kỹ, nghĩ mình nếu gia nhập sẽ như thế nào. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền xịu mặt. Dựa theo suy đoán của hắn, hắn gia nhập ngoại trừ làm cho Dương Lược phân tâm ra, dĩ nhiên vô dụng.

Dương Lược mạnh mẽ một quyền đấm về phía hư không, hư không đột nhiên bạo vang, đao phong kia loạn loạn tản đi.

Dương Lược đột nhiên xoay trái, nam tử bên trái quát lớn một tiếng, hoành đao chém về phía hư không.

Đây là phương hướng Dương Lược tiến lên.

Nhưng gã lại không tránh né.

Dương Lược!

Dương Huyền biết mình đi lên chính là chịu chết, thậm chí sẽ liên lụy đến Dương Lược, nhưng nam tử trung niên này chính là người quan tâm đến hắn nhất trên đời.

Dương Lược dùng một quyền trực tiếp chống lại.

Trong mắt hắn không có hoành đao gì, chỉ có...

Sát cơ.

Keng!

Nắm tay tiếp xúc cùng hoành đao, hoành đao bỗng dưng nổ tung, vô số mảnh vụn bay múa đầy trời, tiếng phá không sắc bén tràn ngập màng nhĩ.

Chuyện này ... Dương Huyền nhìn trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm đây là hoành đao, đừng nói nắm đấm, cho dù dùng chân giẫm cũng giẫm không gãy. Nhưng Dương Lược lại dùng một quyền đánh nát hoành đao, đây là thủ đoạn gì?

Phía sau có người nhảy lên đá ra một cước, Dương Lược lại như không phát hiện, nắm đấm của gã cố chấp xông về phía trước.

Nam tử cấp tốc bay vút lui về phía sau, hai tay đan chéo chắn trước mặt.

Bành!

Thanh âm gãy xương truyền đến, nam tử cấp tốc lùi lại, hai chân lại kéo ra hai cái rãnh thật sâu trên mặt đất.

Dương Lược cũng bị một cước phía sau đá trúng, hắn nghẹn lại ngụm máu muốn phun ra kia, thuận thế vọt tới sơn mạch cách đó không xa.

Trong lúc bay vút quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười dài nói: "Đi!”

Một cái liếc mắt này cũng đảo qua Dương Huyền.

Dương Lược chưa bao giờ là người nhiều lời, càng không có khả năng dong dài với địch nhân.

Gã muốn để cho hắn rời đi!

Tới Trường An!

Dương Huyền ngồi xổm ở đó lạnh run, giờ phút này hắn tốt nhất là nhanh chóng chạy trốn, để tránh bị diệt khẩu. Nhưng hắn không yên tâm với Dương Lược, tuy nói không cách nào đuổi theo, nhưng hắn muốn ở lại chỗ này, nhìn Dương Lược bình an biến mất trong núi. Về phần bị diệt khẩu... Hắn nhìn thoáng qua hai nam tử kia, trong lòng chuyển động ý niệm giả bộ đáng thương như thế nào để thoát một kiếp.

Hai gã nam tử đuổi theo không rời, nhanh chóng biến mất trong núi.

Còn lại một nam tử nằm cách Dương Huyền hơn hai mươi bước, hai tay gãy xương, xương ức xem ra cũng gãy không ít, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn của nam tử lại chỉ có chút tức giận, phảng phất chút vết thương này chỉ là tầm thường. Y hít sâu một hơi, "Thiếu niên, đỡ ta đứng lên, có tạo hóa của ngươi. ”

Dương Huyền ngước mắt lên, có chút hoảng sợ, lại có chút mờ mịt, sau vài lần gọi mới từng bước một kéo qua.

Nam tử hơn bốn mươi tuổi, mỉm cười và nói, "Đến đây.”

Thiếu niên này là nhân chứng, mà chuyện bọn họ truy sát Dương Lược không thể truyền ra ngoài. Nếu như bị truyền ra ngoài thì vị Độc Nhãn Long âm tàn của Kính Đài kia có thể xé bọn họ thành từng mảnh nhỏ.

Trong mắt nam tử ẩn chứa lãnh ý, khóe miệng mang theo mỉm cười, phảng phất đang nhìn một con cừu non thuần lương đi tới chỗ mình.

Dương Huyền hít mũi đi tới gần, đưa tay đỡ hắn.

Chân phải nam tử hơi nâng lên, chỉ cần động một chút, y cam đoan phủ tạng của thiếu niên trước mắt sẽ biến thành thịt, mà bề ngoài nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào.

Y mỉm cười, lạnh nhạt phảng phất như Thần linh chuẩn bị giẫm chết một con kiến.

Đột nhiên y cảm thấy cánh tay phải hơi đau đớn, y nhíu mày, "Chớ có vịn nơi này.Ồ!”

Y vừa định nhúc nhích chân, đột nhiên cảm thấy cả người tê dại, một cỗ hàn ý từ cánh tay phải đau đớn nhanh chóng tràn ngập ra.

Y mở miệng ra...

"Ngươi..."

Dương Huyền buông tay ra, lui ra phía sau vài bước, tay cầm đao bổ củi, ánh mắt nhìn về phía nam tử phảng phất là nhìn về phía con mồi của mình, thấp giọng nói: "Đây là nọc độc rắn độc nhất trong núi, cộng thêm bảy loại độc tố bố trí mà thành, thấy máu phong hầu. Dã thú bị độc giết nhìn giống như là bị đông chết, thế nhưng da lông lại có thể lưu lại hoàn mỹ.”

"Độc dược chỉ còn lại một chút." Hắn tiếc nuối nói: "Gấu lớn trúng một một chút, trong khoảnh khắc sẽ mất mạng, nhưng ngươi thế nhưng còn có thể nói chuyện, thật sự là cao nhân. Thật không may, lông của ngươi không có giá trị như nó.”

Sắc mặt nam tử kịch biến, thân thủ của hắn cực tốt, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ thua trong tay một thiếu niên nông thôn.

Thiếu niên xoay người rời đi.

Thiếu niên này làm sao biết được ta muốn giết hắn? Hơn nữa một thiếu niên hơn mười tuổi không phải đang ước mơ thế giới này dưới đôi cánh của cha mẹ sao? Làm sao có thể làm ra độc dược gì đó, càng chưa kể độc xà độc nhất, vậy có thật sự nguy hiểm vậy hay không... Nam tử mở miệng, hừ một tiếng, "Ngươi là..."

Thiếu niên không quay đầu lại, mà ngẩng đầu lên. Hắn cảm thấy mình diệt trừ một đại địch vì Dương Lược, đắc ý nói:

"Ta là Dương Huyền! Nhân tiện, đừng nghĩ đến việc khắc tên ta trên mặt đất, không tin ngươi thử.”

Ngón tay nam tử di chuyển trên mặt đất, y thề mình viết ra hai chữ Dương Huyền.

Nhưng đầu ngón tay y chỉ rung động không thể nhận ra, trên mặt đất cũng không có gì cả.

Chỉ có một con kiến nhỏ đứng thẳng lên, giương nanh múa vuốt lên bầu trời...

Thiếu niên càng lúc càng xa vọt lên,vung quyền về phía bầu trời.

"Ta muốn đi Trường An!"

......

Hai ngày sau, Dương Huyền và vợ chồng Dương Định cãi nhau một trận, lập tức mang theo hành lý biến mất.

Trương Khải Nguyên dẫn người tới cửa, quát lớn vợ chồng Dương Định.

"Tam Lang vì Dương gia kiếm tiền năm năm, còn không biết đủ? Thế nhưng đuổi hắn đi, từ tâm hai người ngươi đều cho chó ăn sao?"

Vợ chồng Dương Định đương nhiên không dám nói Dương Huyền không phải con trai mình. Lúc trước con trai ba tuần tuổi của bọn họ bị bệnh qua đời, mà Dương Lược vừa vặn mang theo Dương Huyền xuất hiện. Hai ngàn tiền, cộng thêm điều kiện năm trăm tệ mỗi năm, khiến vợ chồng Dương Định thoát khỏi nỗi đau mất con.

Dân phong Đại Đường vốn mạnh mẽ, dân làng đã sớm nhìn không quen cả nhà hắn ngược đãi Dương Huyền, khi biết được chân tướng thì cả nhà hắn cũng đừng hòng ở lại huyện Định Nam!

"Hảo thủ Kính Đài từ khi nào yếu ớt như vậy, lại bị ta dùng một quyền đánh chết." Trong núi, Dương Lược lo lắng Dương Huyền an toàn tìm hiểu tin tức trở về, ngồi bên đống lửa đã ngẩn người hồi lâu. Hắn biết được những người đó sẽ diệt khẩu, nghĩ nếu Dương Huyền là thợ săn, có lẽ sẽ thừa dịp thời cơ người nọ không cách nào nhúc nhích chuồn đi. Nhưng hảo thủ kia lại chết, có người nhìn thấy hai người kia đốt thi hài ở dã ngoại.

"Đi đi, đi Trường An đi, nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng là nơi an toàn nhất. Nhưng những cố nhân kia..." Dương Lược nhìn về phía Trường An, ngửa đầu rót một ngụm rượu, giống như đang tiễn đưa Dương Huyền. Gã đột nhiên nở nụ cười, thản nhiên nói: "Trường An, đã lâu không gặp!”

Nhưng gã lập tức mặt mày càng thêm sầu muộn, "Thiếu niên kia đi Trường An, Trường An... sợ là sẽ bất an.”

Nhiều năm chưa từng uống rượu, Dương Lược ngửa đầu rót một hồi thật dài, buông túi rượu xuống, thở dài một hơi, đưa tay ra ngoài, nhìn ánh sao trên đầu ngón tay, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng hắn cũng trưởng thành. ”

......

Ban đêm, Vương thị nằm trên da gấu nguyền rủa: "Chờ hắn trở về ngươi xem ta thu thập hắn ra sao... Ồ! Ta nhớ hắn có một cái rương, không ai được chạm vào, ta đi xem một chút. ”

"Đừng đi." Dương Định nằm trên da gấu, tức giận nói: "Hắn tất nhiên đã mang hết đồ vật đáng giá đi. ”

Một lúc lâu sau, trong phòng Dương Huyền truyền đến tiếng kinh hô của Vương thị.

"Phu quân!"

Dương Định vội vàng chạy tới.

Dưới rương gỗ, hơn một ngàn đồng tiền chỉnh tề xếp chồng lên nhau, xem ra bị đếm qua vô số lần, ánh dầu sáng bóng.

......

Dương Huyền bị vợ chồng Dương Định hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này đang trên đường đến Trường An.

Ánh mặt trời chiếu rực rỡ, trên mặt đất thỉnh thoảng có thể nhìn thấy màu xanh biếc, làm cho tâm tình Dương Huyền cũng theo đó bắt đầu tươi đẹp. Nghĩ đến chuyến này của mình sẽ đi Trường An phồn hoa, khiến hắn không khỏi mặt mày hớn hở.

"Dù sao bọn họ cũng chăm sóc ta nhiều năm."

Thiếu niên tuy rằng thống hận năm tháng bi thảm sau mười tuổi, nhưng cuối cùng không có cách nào nhẫn tâm rời đi. Hắn để lại hơn phân nửa tiền riêng mình tích góp được, thế cho nên chỉ có thể dựa vào một đôi chân đi bộ.

"Ta cứ như vậy đi tới Trường An!"

Thiếu niên lần đầu tiên đi xa cảm thấy cả thế giới đều mỉm cười với mình.

Quan đạo rất rộng rãi, đủ để đoàn xe phía sau hoành hành.

Nhưng phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa, cùng với tiếng quát kiêu căng.

"Tránh ra!"

Thanh âm roi ngựa phá không rất là sắc bén.

Giống như lúc gặp nạn trong rừng núi, Dương Huyền cũng cúi đầu tránh đi, theo bản năng đá ra một cước.

Tuấn mã mang theo kỵ sĩ trên lưng ngựa hí dài bay ra ngoài.

............

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK