Hơn mười chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi trên quan đạo, trước sau có mấy chục kỵ binh đi theo hộ vệ.
Cho dù là nắng chói chang, nhưng cái lạnh đầu xuân vẫn còn sót lại. Ngựa kéo xe dị thường thần tuấn, có chút không kiên nhẫn muốn chạy tới sưởi ấm, cho đến khi tuấn mã phía trước hí dài, lúc này mới gật gù đắc ý, đánh mũi ra mấy tiếng phì phì mới dừng lại.
Trong xe ngựa, một bàn tay cầm quyển sách khẽ động, rèm xe liền bị vén lên. Một nam tử trung niên tóc đen gương mặt trắng nõn thò ra, ánh mắt chậm rãi chuyển động, hỏi: "Người nào đang chặn đoàn xe của Vương thị?”
Thống lĩnh thị vệ Kim Thất Ngôn cầm giáo ngắn trong tay tiến lên, kính cẩn nói: "Nhị Lang quân, là một thiếu niên. ”
Nam tử trung niên buông rèm xe xuống, bên trong xe không một tiếng động.
Kim Thất Ngôn giục ngựa đi tới, thấy thiếu niên bị người của mình vây ở giữa, sát khí trong mắt càng thịnh, "Hỏi một chút là ai.”
Phía trước, tuấn mã ngã trên mặt đất co giật, kỵ sĩ kia phi người bắn lên nên cũng không bị thương, song lại có chút xám xịt, tức giận nói: "Tiểu tặc, dám chặn xe ngựa nhà ta!”
Dương Huyền nắm chặt chuôi đao, nhưng hắn biết được một khi mình vọng động, trong tức khắc những người này sẽ chém mình thành thịt băm. Hắn híp mắt nhìn đại hán đang đến gần, trong lòng tính toán phá vòng vây từ phương hướng nào.
Trễ rồi!
Ngay khi tuấn mã bay lên, ngay khi Dương Huyền ngẩn người một chút, đám đại hán đã nhanh chóng hoàn thành động tác vây quanh.
Tại sao ta phải ngẩn ra như vậy?
Dương Huyền nghĩ đến lúc trước mình còn ngu xuẩn đưa tay ra, phí công muốn kéo tuấn mã trở về, thế cho nên giờ phút này mình đang ở tuyệt cảnh, không khỏi muốn vỗ vào ót mình.
Hắn ngước mắt lên, cả người nhìn như thả lỏng, nhưng dưới chân lại âm thầm dùng sức, chuẩn bị phá vòng vây chạy trốn bất cứ lúc nào, "Ta là lữ nhân.”
"Lộ dẫn." Một đại hán vươn hoành đao, ánh mắt lập mờ. (Lộ dẫn: giấy thông hành)
Đây là hy vọng ta đi cướp đoạt hoành đao, phá vòng vây từ chỗ gã.
Hai đại hán cố ý vô tình hướng cung tên về phía sau lưng mình... Một khi Dương Huyền từ nơi này phá vòng vây, hai cây cung sẽ khóa chặt đường đi của hắn.
Dương Huyền thành thành thật thật lấy ra giấy thông hành đặt trên hoành đao. Không thứ này sẽ nửa bước khó đi, nhưng hắn cảm thấy mình có thể từ ngoài quan đạo đi Trường An, một đường trèo đèo lội không cần phải nói. Nhưng hắn lại không biết được đến Trường An càng phiền toái, kết cục tốt nhất của hắn nếu không có giấy thông hành chính là bị bắt đi làm cu li, lập tức kiểm chứng ra đây không phải lý lịch thông quan do Nguyên châu xác nhận... Đây là trọng tội, hơn phân nửa sẽ bị lưu đày.
Nam tử nhìn chằm chằm hắn, "Vì sao mang theo hoành đao và cung tiễn? ”
Dương Huyền cảm thấy người này quá bá đạo, "Ta là thợ săn, mang theo cung tiễn không vi phạm luật chứ?”
Nam tử cầm giấy thông hành nhìn thoáng qua, xoay người lại nói: "Là thợ săn.”
Kim Thất Ngôn tiến lên, "Thợ săn ở đâu? Hắn định đi đâu? ”
Nam tử lại cúi đầu, "Là thợ săn huyện Định Nam, chuẩn bị đi Trường An nương tựa thân thích.”
Đây là giấy thông hành Dương Lược chuẩn bị cho hắn, về phần cái gọi là thân thích, giờ phút này đại khái đã biến mất.
Kim Thất Ngôn lạnh lùng nói: "Vì sao lại cản đoàn xe?”
Dương Huyền ngẩn ra, "Ta đi ở bên mép phải, bên trái rộng rãi có thể chứa đựng ba cỗ xe ngựa song song, vì sao phải đánh ta?”
Điều này là bất công!
Ánh mắt đám đại hán lạnh như băng, mang theo một chút ngạc nhiên cùng trào phúng, phảng phất như nghe được chuyện cười lớn.
Kim Thất Ngôn lắc đầu, biết được đây là một thiếu niên ngây thơ, hơn phân nửa là lần đầu tiên đi xa.
"Phạt đòn mười côn, chúng ta đi!"
Đây là hình phạt nhẹ nhất.
Dương Huyền biết đoàn xe hơn phân nửa có quý nhân, nhưng quý nhân thì sao? Quý nhân chẳng lẽ có thể tùy ý trách phạt người? Hắn nổi giận, rút ra một nửa hoành đao, "Dựa vào cái gì? ”
Thiếu niên này lúc trước không liều mạng, giờ phút này vì mười côn mà tức giận không kìm được... Kim Thất Ngôn khẽ di một tiếng, vừa định tăng thêm trách phạt, trong xe ngựa đầu tiên truyền đến thanh âm của nam tử trung niên, rất là bình tĩnh: "Là thợ săn huyện Định Nam sao? Mang theo, trên đường ta tra hỏi.”
Kim Thất Ngôn buông lỏng thân thể, "Lĩnh mệnh.", gã nói với Dương Huyền: "Đi theo, phàm là thoát ly đoàn xe, giết chết bất luận tội!”
"Giết người thì đền mạng!" Dương Huyền mạnh miệng không chịu thua, nhưng trong lòng có chút sợ hãi.
Đám người này nhìn như bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo kiên định không thể nghi ngờ, phảng phất giết hắn giống như giết một con gà. Dương Huyền vẫn lui tới hai điểm trong thôn và trên núi, gặp qua người gọi là quý nhân chính là thôn trưởng Dương Khải Nguyên. Trương Khải Nguyên nhìn như uy nghiêm, nhưng dù sao cũng là bà con trong thôn, lão cũng sợ buổi tối bị người ta trùm bao tải, cho nên chuyện vô cớ trách phạt này là không có.
Bọn họ là ai?
Dương Huyền bị ép đi theo: "Ta muốn đi Trường An. ”
Kim Thất Ngôn thản nhiên nói: "Chúng ta chính là đi Trường An. ”
Như vậy a!
Dương Huyền sờ sờ trong ngực, gia sản cuối cùng đều ở đó, trong lòng dâng lên hy vọng: "Vậy....Cho ta ít nước nóng được không? Khi đun sôi nước, nấu thêm một bát là được ”
Người này thế nhưng theo cây gậy bò... Mí mắt Kim Thất Ngôn co giật một chút, "Nước nóng không cần đưa tiền.”
Dương Huyền mừng rỡ, tiến lại gần hỏi: "Nước nóng không cần cho tiền sao? Vậy thì... Bánh bột ngô thế nào?", nghĩ đến mình mang theo hơn mười cái bánh bột ngô, đủ ăn năm sáu ngày, hắn liền cảm thấy mình quá tham lam, có chút thẹn thùng, "Ta còn phải đi mua bánh bột ngô, ừm... Các ngươi không cho phép ta rời khỏi đoàn xe..."
Da mặt Kim Thất Ngôn có chút đỏ bừng, "Cho ngươi.”
Ánh mắt Dương Huyền đều sáng lên: "Có thể rẻ hơn một chút được không?”
Kim Thất Ngôn quay lại, "Không cần tiền!”
Sản nghiệp Vương thị khổng lồ vô cùng, làm sao có thể thiếu tiền bánh gì? Nói ra còn chưa đủ mất mặt. Cả người gã run rẩy, sắc mặt những đại hán kia thì cổ quái, giống như đang nhịn cười.
Kim Thất Ngôn đi đến bên cạnh xe ngựa, thấp giọng nói.
Nam tử trung niên trong xe bình tĩnh nói: "Người bình thường thì thôi.”
Theo những lời này, Dương Huyền nhạy cảm nhận thấy sát khí chung quanh đang chậm rãi tiêu tán.
Vào buổi chiều, đoàn xe dừng lại ở một cánh đồng hoang vắng.
Kim Thất Ngôn mang theo người sửa sang lại doanh trại, Dương Huyền ngồi xổm bên cạnh mặt mày ủ rũ, kéo cỏ khô lưu lại trên mặt đất từ năm ngoái, không biết mình có nên đi nhắc nhở bọn họ hay không.
"Người thiếu niên đang suy nghĩ cái gì?"
Không biết từ khi nào có một nam tử trung niên đi tới phía sau hắn, một thân trang phục đơn giản, nhưng mơ hồ lộ ra quý khí.
Nghĩ đến việc có thể ăn ở không cần tiền, Dương Huyền đứng dậy hành lễ, thành khẩn nói với Kim chủ của mình: "Trước kia ta đói khát sẽ muốn đi tìm đồ ăn, nếu gian phòng đựng thức ăn bị khóa chặt, ta sẽ nghĩ mọi biện pháp đi vào. Nhưng lúc ấy phòng lại mở ra một lỗ hổng, ta cao hứng phấn chấn đi vào, kết quả mẹ ta ..."
Ta không nên gọi Vương thị là mẹ... trong lòng Dương Huyền lại nảy sinh mâu thuẫn, "Mẹ ta ở bên trong, đánh một trận làm cho ta sau này cũng không dám tới gần gian phòng kia nữa..."
Tại sao người mẹ lại đối xử với con trai mình như vậy? Chẳng lẽ là nghèo đói rồi? Nam tử trung niên nào biết được phiền não của người bình thường? Lão chắp tay nhìn ánh trời chiều bình tĩnh từ từ xuống núi.
Dương Huyền nhìn thấy chiếc xe ngựa vẫn không có động tĩnh kia động đậy, hai thị nữ đứng bên cạnh xe, vén rèm xe... Một thị nữ trong đó quay đầu lại, khinh thường nói: "Xoay người! ”
Dương Huyền cuống quít xoay người, liền nghe được thanh âm của một thiếu nữ.
"Nhị thúc!"
Nam tử trung niên vốn định hỏi thăm xoay người mỉm cười, "Nghỉ ngơi trước, sẽ dùng cơm trễ một chút.”
Đó là một quý cô!
Dương Huyền vội vàng tránh đi.
Kim Thất Ngôn tới, hành lễ nói: "Nhị Lang quân."
Nam tử trung niên chậm rãi rời đi, Kim Thất Ngôn đi theo bên cạnh.
"Lần này ta xuất hành, không ít người trong thành Trường An biết được. Vương thị tay cầm quặng mỏ, Thuần Vu thị chế tạo binh khí, đây chính là quần anh hội tụ. Nhưng sản nghiệp như thế cũng dẫn tới rất nhiều ngấp nghé. Người muốn cho Vương thị một kích cũng không ít..."
Kim Thất Ngôn cúi đầu, "Một đường này gặp phải ba lần ám sát, song đều không đáng lo. Có lẽ những người đó cũng chỉ là tôm tép nhảy nhót.”
"Cho nên ngươi liền khinh thường bố trí doanh địa sao?"
Thanh âm nam tử trung niên rất nhẹ, lại giống như sấm sét quanh quẩn bên tai Kim Thất Ngôn, gã hoảng sợ, "Tiểu nhân không dám.”
Ánh mắt nam tử trung niên đảo qua bên phải, thấy Dương Huyền đứng ở nơi đó giúp đỡ dỡ đồ, "Phong bế chung quanh doanh địa, nếu có người muốn vọt vào, ngươi có thể đoán được chúng tới từ bên nào, dùng biện pháp gì?”
Kim Thất Ngôn lắc đầu, "Không thể.”
Nam tử trung niên thở dài: "Đã như vậy, vì sao không mở ra một lỗ hổng, ban đêm sai người ở phía sau lỗ hổng đặt bẫy... Con người! Chính là hạng người tham lam, có lỗ hổng sẵn có vì sao không đi, lại muốn nghĩ biện pháp từ chỗ phiền toái? Đây chính là lòng người!”
Thân thể Kim Thất Ngôn chấn động, "Nhị Lang quân cao minh.”
Nam tử trung niên chỉ chỉ Dương Huyền bên phải mình, "Là chủ ý của thiếu niên kia.", lão thản nhiên nói: "Như thế, biết người biết ta, mà người âm thầm theo dõi Vương thị thì cái gì cũng không biết, chưa chiến đã đoạt tiếng trước. Thiếu niên này... trái lại cũng thú vị.”
Vậy mà là hắn? Kim Thất Ngôn nhìn thoáng qua Dương Huyền, không khỏi ngẩn ra.
"Nhị thúc!"
Thiếu nữ không đeo khăn che mặt, đại khái do ở trong xe buồn bực, mái tóc buông xuống, trên khuôn mặt mềm mại đều là không kiên nhẫn, đôi mi thanh tú nhíu lại, "Nhị thúc, ta muốn cưỡi ngựa!”
Nam tử trung niên mỉm cười, "Con gái Vương thị ở bên ngoài giục ngựa phi nhanh cũng là một đoạn giai thoại, thế nhưng nơi này thâm sơn cùng cốc, khó tránh khỏi có chút hung đồ. Cho nên chờ ra Nguyên châu rồi nói sau.”
Thiếu nữ bất mãn, "Nhị thúc ngươi lại dỗ dành ta, Ồ! Tên kia là ai?”
Nam tử trung niên thản nhiên nói: "Một tiểu tử nông thôn mà thôi.”
"Ồ!" Thiếu nữ lại bắt đầu quấn lấy Nhị thúc muốn tự do...
Dương Huyền hy vọng có thể có chỗ ở miễn phí, chỉ cần bánh bột ngô và nước nóng là được, nhưng không nghĩ tới lại có thịt xông khói và canh nóng, bên trong lại cho gia vị vào.
Dương Huyền là người có ơn tất báo, ăn một bữa cơm no của Vương thị, liền đi hỗ trợ thu dọn.
Vào ban đêm, hắn ngủ trong một lều với nam tử tên là Hoàng lão nhị.
Dương Huyền biết đây là ý giám thị, cũng không thèm để ý, buổi tối ngã xuống liền ngủ.
Hoàng lão nhị chưa từng thấy qua người gan lớn như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, thật lâu sau cười nói: "Tiểu tử nhà quê không biết uy danh Vương thị, cũng là chuyện bình thường.”
Ngay lập tức là thời gian đi đường dài dằng dặc và nhàm chán.
Ngày thứ bảy, mắt thấy sắp ra khỏi Nguyên châu, thuật cưỡi ngựa của Dương Huyền cũng đã có chút bộ dáng.
"Nhị thúc, ta muốn nôn."
Thiếu nữ hiển nhiên là chịu không nổi, vén rèm xe thường xuyên quấy rầy Nhị thúc.
Sau bữa trưa, nam tử trung niên bất đắc dĩ đáp ứng.
"Không được chạy lung tung."
Nhưng thiếu nữ được tự do giống như một con ngựa hoang mất cương, mang theo mấy hộ vệ xông ra ngoài.
Dương Huyền lơ đãng liếc mắt nhìn gò má thiếu nữ, tim đập như sấm.
Khuôn mặt mềm mại, mũi nhỏ nhắn nhưng thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng như củ ấu...
Dương Lược từng nói muốn làm mai hắn, còn là con gái của một người đọc sách, nhưng lần này hắn đi, chuyện này hơn phân nửa đã không còn. Nghĩ đến thiếu nữ kia vì không thể gả cho mình mà buồn bực không vui, Dương Huyền không khỏi có chút áy náy. Chậm một chút lại cảm thấy mình tuấn dật bất phàm như vậy, nghĩ đến sau này tất nhiên có thể tìm một tiểu nương tử xinh đẹp làm vợ.
Muộn một chút, thiếu nữ bất đắc dĩ trở về.
Dương Huyền liếc nàng một cái, cảm thấy thật đẹp. Mấu chốt là mang theo một cỗ khí tức quý phái không thể tả, làm cho nhân sinh ra đủ loại tâm tư.
Ta không nên ảo tưởng!
Dương Huyền có chút chột dạ. Ước mơ của hắn là tìm một người phụ nữ biết chữ làm vợ, sau này hắn ra ngoài săn bắn, vợ ở nhà dạy con biết chữ...
Đôi mắt hắn chợt đảo qua thiếu nữ.
Thiếu nữ đang lén lút muốn chạy vào trong rừng bên cạnh, bộ dáng nghịch ngợm làm cho nam tử trung niên mỉm cười. Lão vừa định gọi người mang thiếu nữ trở về, Dương Huyền lại nhìn thiếu nữ một cái.
"Vô lễ!"
Vương thị không thể nghi ngờ là quý không thể tả, cho nên con gái Vương thị bị tiểu tử thôn quê liếc mắt một cái, đó chính là cóc ghẻ đại nghịch bất đạo nhìn trộm thiên nga.
Nam tử trung niên đột nhiên giận dữ.
Các hộ vệ không kìm được giận sôi...
Thiếu nữ khinh thường nhìn Dương Huyền một cái, lập tức biến sắc.
Dương Huyền đã bay nhào tới, ôm nàng bay xuống lưng ngựa.
"Thích khách!"
Tiếng la hét của hắn lúc này mới truyền đến.
Tiếng dây cung như tiếng sét.
Hai mũi tên như tia chớp xuyên qua rừng.
Một mũi bắn về phía thiếu nữ đang bị Dương Huyền ôm ngã khỏi ngựa, một đội mũi bắn về phía nam tử trung niên...
"Tiên nhi!"
Nam tử trung niên sắc mặt đại biến.
......