Phụ tá đi tới, cúi người nhìn xem tặc nhân, thấy hai mắt y trừng trừng nhìn chằm chằm phía sau mình, xoay tay ra hiệu đối với Dương Huyền cười nói: "Sao ngươi biết được hắn sẽ rơi ở chỗ này?"
Dương Huyền nói ra: "Ta quan sát, hắn bay lượn thỉnh thoảng lại hạ xuống, có thể thấy được là bị một chưởng kia của Nhị Lang quân thương tổn tới."
Phụ tá ôn hòa hỏi: "Đúng vậy a! Chuyện này người nào cũng biết, nhưng ngươi làm sao có thể tính tới chỗ hắn rơi xuống đất?"
"Nhìn a!" Dương Huyền rất đơn giản nói.
"Nhìn?" Phụ tá hỏi.
Dương Huyền gật đầu.
Chính là nhìn, không có gì cao thâm. Hắn rất thành khẩn nói: "Ta nhìn thoáng qua, đã hiểu hắn sẽ rơi xuống nơi đó."
Phụ tá khẽ giật mình vì chuyện này, cười nói: "Người thiếu niên, có nghĩ tới Vương thị?"
Kim Thất Ngôn nhìn Dương Huyền một cái, cảm thấy đây là cái cơ hội thật tốt.
Hôm qua là gã và Hoàng lão nhị mời, hôm nay lại là phụ tá. Vị phụ tá này làm việc bên người Vương Đậu Hương, rất được lão coi trọng. Y mời chính là Vương thị chính thức mời.
Nếu Dương Huyền đáp ứng, sau khi tiến vào Vương thị sẽ không từ hộ vệ làm lên, biết đâu còn có thể đi nơi tốt hơn.
Hoàng lão nhị cực kỳ hâm mộ không thôi, nhưng lại cảm thấy cao hứng vì Dương Huyền. Y hướng về phía Dương Huyền trừng mắt, ra hiệu hắn không cần thiết kiểu cách nữa.
Vương Tiên Nhi ở phía sau thở dài: "Lần này không có cách nào để hắn nuôi ngựa vì ta rồi."
Vương Đậu Hương mỉm cười, nhìn thấy Dương Huyền ngẩng đầu. Con mắt người thiếu niên rất sáng, một loại khí tức nhiều năm trước chính mình từng cảm nhận được để cho lão không khỏi nhíu mày.
Nếu Dương Huyền quyết định muốn làm hổ, đương nhiên không có khả năng do dự nữa: "Ta cũng không phải là không biết tốt xấu, thế nhưng... Vẫn là đa tạ."
Nụ cười phụ tá cứng ở trên mặt, lập tức dùng tiếng cười che đậy bối rối của mình, lại hỏi: "Sống ở Trường An, rất khó, người thiếu niên, ngươi có biết chính mình cự tuyệt cái gì?"
Tiền đồ cực lớn, vinh hoa phú quý!
Dương Huyền nhìn thấy Kim Thất Ngôn khẽ lắc đầu thở dài, Hoàng lão nhị giận không kềm được, đưa tay kéo một cái trên cổ. Hắn gật đầu, nói ra: "Ta biết được."
Nhưng ngươi vẫn cự tuyệt.
Phụ tá trở về, thấy một chút vẻ thất vọng trên mặt Vương Tiên Nhi, sau đó chuyển thành kiêu ngạo.
"Nhị Lang quân, thiếu niên kia vẫn cự tuyệt. Lại chẳng biết tại sao."
Vương Đậu Hương cũng có chút ngoài ý muốn, song lão kinh lịch quá nhiều tràng diện lớn, các loại ngoài ý muốn nhỏ này không cách nào làm cho lão động dung, "Khí phách thiếu niên ... Thế nhưng Trường An bất an, nhiều ít thiếu niên tuấn tài hăng hái bị đánh nát chí khí tại trong thành Trường An, ta hi vọng hắn có thể một mực bướng bỉnh như vậy, song ta gặp quá nhiều thiếu niên dáng vẻ từ hăng hái đến nặng nề."
Phụ tá nhìn Vương Tiên Nhi một cái, "Lại nhiều chí khí cũng đánh không lại xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, vấp phải trắc trở khắp nơi. Một tên thợ săn như hắn tiến vào thành Trường An có thể làm cái gì? Chẳng lẽ xem những quyền quý kia như thú vật săn giết. Đúng, hắn lúc ấy còn nói muốn đi đọc sách, nhưng đọc sách trong thành Trường An khó khăn xiết bao."
Vương Đậu Hương chắp tay nhìn Dương Huyền bị Hoàng lão nhị 'Truy sát', cảm khái nói: "Ta nhớ tới năm đó cùng Đại huynh vụng trộm ra khỏi nhà, chơi đùa tự do tự tại trong thành Trường An. Bây giờ mọi việc quấn thân, lại không còn loại hồn nhiên như vậy."
Phụ tá nghe được chút hương vị, biết được vị Nhị Lang quân này chung quy là lo lắng Trường An, lo lắng có người đồng bộ xuất thủ nhằm vào Vương thị ở nơi đó.
Vương Đậu Hương không buồn ngủ, đột nhiên ngoắc gọi Dương Huyền tới.
Vương Tiên Nhi tức giận bị bọn thị nữ vây quanh đưa về nghỉ ngơi, lúc gần đi hỏi: "Vì sao ngươi không muốn đến Vương thị?"
Dương Huyền không nghĩ tới nàng lại nói chuyện với mình, sau khi ngây ra một lúc, nói ra: "Ta đã quen với núi rừng."
Sau khi Vương Tiên Nhi đi, Vương Đậu Hương nhìn kỹ Dương Huyền một cái, hỏi: "Lúc trước thấy ngươi bay lượn như gió, có chút nhanh chóng, tu tập loại công pháp từ đâu tới?"
Nếu như người bên ngoài hỏi vấn đề này, khó tránh khỏi có chút thân thiết với người quen sơ, nhưng từ miệng loại người có địa vị như Vương Đậu Hương, sao sẽ ngấp nghé công pháp của một tên nhà quê thô lỗ, lời này trái lại mang theo chút thân thiết.
Dương Huyền cũng không biết danh tự công pháp, nhưng hắn biết được chính mình phải cẩn thận, nếu không một đứa nhà quê nông thôn làm sao có thể có được công pháp? Trong lòng hắn chuyển động đủ loại suy nghĩ, thần sắc bình tĩnh, lưng lại hơi nóng, có chút khẩn trương như gai đâm sau lưng, "Là theo một lão thợ săn học. Năm đó ta từng cứu hắn trong núi."
Ví dụ có ơn lo đáp nhiều như sao trời, đương nhiên, ví dụ lấy oán trả ơn cũng không ít.
Vương Đậu Hương khẽ vuốt cằm, "Có thể thấy được tư chất không tệ. Ngươi muốn đọc sách?"
Cái đề tài này chuyển đổi để cho Dương Huyền bởi vì nói dối mà áy náy có chút mộng, "Vâng."
Vương Đậu Hương mỉm cười hỏi: "Vì sao?"
Phụ tá cười cười, cảm thấy vấn đề của Vương Đậu Hương là cái cạm bẫy. Ngươi hỏi một trăm người, đáp án một trăm người cũng khác nhau, nhưng nội tâm đều một ý nghĩ: Đọc sách làm quan, đọc sách trở thành người đứng trên người.
Nhưng lão nhìn thấy Dương Huyền thế mà lại suy tư, thầm nghĩ chẳng lẽ vấn đề này còn cần suy tư?
Dương Huyền suy nghĩ rất nghiêm túc, hắn nghĩ tới bản thân mình kinh lịch trong gần mười lăm năm, càng nghĩ đến ánh mắt nhỏ hẹp của cả nhà Dương Định. Mà hắn lại khác. Hắn từng bị Vương thị mắng, mắng người trong thôn nói hắn căn bản không giống ba huynh đệ khác. Không giống ở đây không chỉ là tướng mạo, càng nhiều hơn chính là khí chất cùng nói chuyện và hành động.
Hắn lúc ấy suy nghĩ hồi lâu không có đáp án, về sau mới hiểu, là thanh âm thiếu nữ bên trong quyển trục dạy cho hắn rất nhiều.
Hắn thành khẩn nói: "Không đọc sách chính là mắt mù."
Vương Đậu Hương cùng phụ tá cũng khẽ giật mình vì đó.
Lấy lịch duyệt của bọn họ, tự nhiên có thể nhìn ra Dương Huyền trả lời rất thành khẩn. Nhưng đáp án này lại khác biệt với thế nhân. Giống như người toàn thế giới đều đang nghĩ kiếm tiền phát tài như thế nào, một thiếu niên lại đột nhiên nói ta không thích tiền, để cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Phụ tá đột nhiên nở nụ cười, là loại rất cảm khái kia, "Lúc trước ta đọc sách, nghĩ là người nổi bật, nghĩ là vì làm quan làm thịt, phát tài cưới vợ... Những đồng môn kia đều là như thế. Ngươi thiếu niên này lại nghĩ đến không làm người ngu, thú vị, thú vị. Hi vọng nhiều năm sau lúc gặp lại ngươi, vẫn là ý nghĩ này như cũ."
...
Một mảnh tường thành kéo dài không biết đến đâu xuất hiện ở trước mắt, cao lớn để cho người ta nhất định phải cố hết sức ngửa đầu mới có thể nhìn đến cuối cùng. Phía trên có quân sĩ cầm binh khí trong tay, uy vũ bất phàm. Trên mặt người đi đường đều tràn đầy một loại cảm xúc gọi là 'Kiêu ngạo'...
Khi thấy thành Trường An, khóe miệng Dương Huyền chưa từng khép lại.
Thành Trường An cực kỳ hùng tráng để cho đứa nhà quê nông thôn như hắn trợn mắt hốc mồm, những người đi đường kiêu ngạo tự tin để cho hắn cảm thấy chính mình là đồ nhà quê.
Hơn trăm người ngựa chạy ra khỏi thành Trường An, đám quân sĩ vậy mà không đề ra nghi vấn cùng ngăn cản. Đám người phụ cận hành lễ, "Bái kiến Nhị Lang quân."
Đây là người Vương thị.
Vương Đậu Hương gật đầu, "Trong nhà như thế nào?"
Nam tử cầm đầu nói ra: "Không có gì đáng ngại!"
Vương Đậu Hương trong lòng buông lỏng, quay đầu nói với Dương Huyền: "Ngươi tìm chỗ ở, sau này ta tự nhiên sẽ an bài ngươi tiến vào Quốc Tử Giám."
Đây là tạ lễ của Vương thị, Dương Huyền yên tâm thoải mái cầm lấy.
Màn xe vén mở, một thị nữ thò đầu ra, dữ dằn mà nói: "Tiểu nương tử nói, trong thành Trường An nhiều hạng người giảo hoạt, ngươi đần độn như vậ, cẩn thận đừng bị người lừa gạt. Nếu như có người lừa gạt ngươi, một mực báo lên danh hào Tiểu nương tử nhà ta, Tiểu nương tử tự nhiên sẽ báo thù rửa hận cho ngươi."
Báo thù rửa hận... Đây là đâu cùng cái nào a!
Vương Đậu Hương méo mặt, phụ tá say mê ca ngợi lấy tường thành kiên cố...
Cửa thành cũng rất kiên cố, một nam tử hơn hai mươi tuổi ngồi xổm ở bên cạnh cửa thành, trên mặt nhiều chút vẻ ngoài ý muốn, nhẹ giọng nói ra đối với người bên cạnh: "Vương Đậu Hương đi tuần tra quặng mỏ trở về, sao lại mang thêm một thiếu niên?"
Người bên cạnh nói khẽ: "Không biết, nghe đồn đội xe Vương thị bị tập kích, sau đó xung quanh đội xe liền có thêm trạm gác, người của chúng ta không cách nào tới gần."
Nam tử ngáp một cái, xoa xoa bụng có chút đói, "Vương Đậu Hương nói chuyện với hắn cực kỳ ôn hòa, ngay cả vị kiều nữ Vương thị Vương Tiên Nhi này cũng làm cho thị nữ truyền lời, chỉ sợ thiếu niên này có chút ý tứ, ta trở về bẩm báo."
Y một đường đổi tới đổi lui, cuối cùng ra đến ngoài Hoàng thành.
Sau khi nghiệm chứng thân phận, hắn tiến vào Hoàng thành rồi một đường rẽ phải, càng đi càng vắng vẻ, cho đến trong góc nhất, một mảnh kiến trúc nhỏ nhìn như tan hoang ở dưới ánh mặt trời xuân muộn tắm rửa, vậy mà cũng lóe ánh sáng.
Hai đại hán giữ cửa, thấy y tới liền cười nói: "Triệu Tam Phúc sao đã trở về? Chuyện không dễ làm đi, muốn đổi chúng ta đi thử xem không?"
Triệu Tam Phúc nhíu mày đưa tay ngoắc ngoắc, "Muốn thử một chút không?"
Hai tên sai vặt cười cười, không dám tiếp lời.
Tiến vào đại môn, một mặt gương đồng lớn liền treo ở phía trước, trên mặt treo cái bảng hiệu, viết bốn chữ lớn: Gương sáng treo cao.
Nơi này chính là Kính Đài, bộ máy thần bí nhất Đại Đường.
Triệu Tam Phúc đứng tại trước gương đồng chỉnh sửa lại y quan một chút, nhìn xem chính mình trong gương, rất là tự luyến nói: "Người trẻ tuổi anh tuấn thoải mái như vậy, còn tiền đồ vô lượng, không biết tiện nghi cho nữ tử nhà ai."
Hắn một đường đi vào, cuối cùng dừng bước bên ngoài đại đường, cúi đầu nói: "Triệu Tam Phúc xin gặp Vương giám môn."
Hai hàng đại hán đứng ngoài cửa, người người mặc quần áo màu đen, khí thế trầm ngưng.
Huyền y chia làm mấy loại, đế vương mặc, quyền quý mặc, nhưng mặc kệ loại kia đều đại biểu cho huyền y tôn quý. Nhưng những đại hán này lại thân mang sửa đổi huyền y, có thể thấy địa vị bất phàm.
Chốc lát, có người đi ra.
"Tiến đến."
Triệu Tam Phúc có chút cúi đầu, cùng theo người đi vào.
Đại đường không nhỏ, đi vào đã thấy hai hàng người đứng ở bên dưới.
Chỗ ngồi chính diện có một nam tử mặt trắng không râu đang ngồi, một cái bịt mắt che đậy mắt trái của gã, mắt phải lộ phía ngoài sâu kín nhìn Triệu Tam Phúc một cái.
Vị này chính là thủ lĩnh Kính Đài, Tả Giám môn Vệ tướng quân Vương Thủ, cũng là mắng Độc Nhãn Long mà đám quyền quý Trường An kiêng kị chửi mắng.
"Bái kiến Giám môn." Triệu Tam Phúc biết được vị thủ lĩnh Kính Đài này ngoan độc, không dám dông dài, sau khi hành lễ nói ra: "Tiểu nhân phụng mệnh nhìn chằm chằm Vương thị, hôm nay Vương Đậu Hương về Trường An, tiểu nhân biết được chuyến này hắn từng tao ngộ tập kích..."
Vương Thủ vỗ nhè nhẹ bàn trà trước người, cái eo thẳng tắp, thanh âm lại vô cùng sắc nhọn, "Vương Đậu Hương đi chuyến này là tuần tra quặng mỏ Vương thị, dựa theo ta suy tính, hắn sẽ ở sau mười ngày trở về. Chuyến này hắn mang theo không ít hộ vệ, ám sát không đủ để ngăn cản hành trình của hắn, nhưng sớm trở về... cũng chỉ có một khả năng, Vương thị Trường An đã truyền tin cho hắn."
Triệu Tam Phúc cúi đầu, nghĩ tới trong thành Trường An gần nhất nghị luận rối rít một chuyện.
"Gọt đi ba thành môn ấm, đây là đang cắt thịt đám quan lớn quyền quý." Bên trong mắt phải Vương Thủ thêm nhiều vẻ mỉa mai, gã duỗi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt bịt mắt che khuất mắt trái, "Những người kia cực kỳ phú quý, lại hận không thể vớt một đồng tiền cuối cùng trên thế gian, Thao Thiết cũng không đủ hình dung tham lam, để cho người ta xem thường." (môn ấm là một loại biến tướng của chế độ truyền thống thời thượng cổ của trung quốc. là vì thượng bối có công mà cho hạ bối nhập học làm quan đãi ngộ. ân huệ rộng rãi, có nghĩa là do hệ thống phong kiến, tình trạng của tổ tiên, cha mẹ, để con cháu trong việc nhập học)
Triệu Tam Phúc đồng ý lời nói này, nhưng y biết được lời nói này chỉ có thể nói ở nội bộ Kính Đài, nếu không vị chí tôn trong cung kia có thể để cho Vương Giám môn sinh tử lưỡng nan.
Vương Thủ khoát khoát tay, nam tử chuẩn bị đưa nước trà tới cúi đầu lui ra.
Vương Thủ nhìn Triệu Tam Phúc một cái, "Vương thị biết được nội tình, Vương Đậu Hương trở về trước thời gian, đây cũng là chuẩn bị ứng biến. Đoạn đường này còn có chuyện khác xảy ra?"
Triệu Tam Phúc trên đường đã nghĩ sẵn từ ngữ trong đầu, giờ phút này thong dong nói ra: "Vương Đậu Hương lần này mang về một thiếu niên."
Vương Thủ lạnh lùng nói: "Kính Đài trả ngươi tiền lương, chính là để truy những tin tức không quan trọng này?"
Đây là điềm báo trước phát tác, cái trán Triệu Tam Phúc đầy mồ hôi, "Giám môn, Vương Đậu Hương có chút thân thiết đối với thiếu niên kia, ngay cả vị Vương Tiên Nhi của Vương thị cũng có chút lo lắng cho người này, tiểu nhân cảm thấy khả nghi..."
Vương Thủ đứng dậy, phất tay áo, đám người vội vàng cúi đầu cung tiễn.
Gã quay người đi ra phía sau, thanh âm sắc nhọn truyền đến.
"Vậy ngươi liền đi nhìn chằm chằm người này."
...