Nam tử trung niên phảng phất không thấy được có một mũi tên bắn về phía chính mình, lại nhìn chằm chằm hướng về phía cái mũi tên bắn về thiếu nữ. Song quyền lão nắm chặt, đúng là khẩn trương chưa bao giờ có, nhưng lại không kịp cứu viện.
Dương Huyền ôm thiếu nữ lăn xuống ngựa, là đưa lưng về phía cái mũi tên này, thiếu nữ giãy dụa trong ngực của hắn, nâng đầu lên vừa vặn hướng về phía mũi tên bay tới, đây cũng là nguyên nhân nam tử trung niên cùng bọn hộ vệ ngốc trệ một cái chớp mắt.
Kim Thất Ngôn sắc mặt trắng bệch, muốn đâm chính mình một đao.
Dương Huyền đang rơi xuống chỉ cảm thấy lưng run lên, thân thể của hắn bỗng nhúc nhích một cách kỳ quái.
Lần này kéo theo thiếu nữ, gáy của nàng chợt nện ở trên trán Dương Huyền, nước mắt rưng rưng đấy.
Mũi tên lướt qua từ một bên mặt nàng.
Ô!
Một trận thở dài nhẹ nhõm.
Đối mặt mũi tên bay tới, nam tử trung niên giơ tay lên, bấm tay gảy một cái, ngay tại lúc mũi tên sắp đến mặt, giống như là giọt nước bắn tới đấy, nhẹ nhàng gõ bay mũi tên.
Mũi tên nổ tung trên không trung, nam tử trung niên thần sắc bình tĩnh, "Giết sạch!"
Một trận mưa mũi tên từ từng phương hướng bắn thẳng về phía những thích khách kia, nếu là có lão lính trong quân tại, tất nhiên sẽ kinh hô tiễn pháp những hộ vệ này cao minh, vậy mà trong khoảnh khắc liền có thể phong tỏa ngăn cản lộ tuyến mà thích khách có khả năng lao ra.
Kim Thất Ngôn không dám tin, mắng: "Cmn, tiểu tử kia làm được bằng cách nào?"
Vừa mắng, gã một bên dẫn người phóng tới Dương Huyền.
Một đợt thị vệ khác tại dưới mưa tên yểm hộ, tốp năm tốp ba vọt vào rừng rậm, trận kia hình cùng tinh xảo phối hợp, liền xem như tinh nhuệ trong quân tới cũng chỉ có thể tự than thở không bằng.
Phốc!
Thiếu nữ đưa lưng chạm đất, nước mắt nàng cố nén rốt cục trào ra, "Vì sao để ta thành đệm lưng!"
Dương Huyền chợt nhảy phốc lên, ánh mắt đảo qua rừng rậm, nói ra: "Ta có thể ngăn cản nếu mũi tên lại đến."
Hắn ở trên sẽ có thể chặn góc độ mũi tên bắn về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ lại căm tức nói: "Ngươi còn không quay đầu lại?"
Nàng nghiêng đầu, nước mắt trượt xuống.
Thật là mất mặt a!
Thiếu nữ thật sự căm tức.
Kim Thất Ngôn mang người lao đến, khẩn trương nói: "Tiểu thư, có bị thụ thương?"
Thiếu nữ ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối, đem mặt chôn ở đầu gối, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bọn thị nữ vây thiếu nữ, hộ vệ thành một tầng bên ngoài.
Dương Huyền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hắn đi qua một tên hộ vệ, nhìn thấy tên thị vệ này giơ tay lên, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Sau lưng hộ vệ dùng sức đập bộ ngực của mình.
Bình!
Hắn đi qua hộ vệ kế tiếp.
Hộ vệ ở phía sau hắn dùng sức đập lồng ngực.
Bình!
Từng tên hộ vệ nghiêm nghị gõ bộ ngực của mình. . .
Cung nhìn chăm chú lên Dương Huyền chạy chầm chậm phía trước.
Đây là ca ngợi lớn nhất đối với đồng đội trong quân!
Dương Huyền tìm được con ngựa chính mình, khẽ vuốt vuốt nó.
Đây là một thớt ngựa tốt, người Vương thị rất hào phóng, tiện tay liền cho hắn.
Dương Huyền chưa từng lấy không chỗ tốt của người khác, cho dù là trong núi được người khác cho một khối bánh bột ngô, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp hoàn lễ.
Hoàng lão nhị tới, dùng sức vỗ lưng của hắn, cười nói: "Hảo tiểu tử, vậy mà cứu được nàng, quay đầu rượu ngon tha hồ uống."
Mấy ngày nay sau khi cắm trại thì bọn thị vệ thay phiên uống rượu, Dương Huyền ngửi ngửi vị mùi rượu, đời này chưa từng uống rượu nên hắn có chút ý động. Nhưng hắn chỉ là đứa trẻ nông thôn trực thuộc trong đội xe Vương thị, sao có thể thản nhiên đi uống rượu. Hắn không có ý mở miệng, nhưng những hộ vệ này đều là kẻ sõi đời, đã sớm nhìn ra.
Nam tử trung niên cùng phụ tá thương nghị mọi chuyện, ngước mắt, ôn hòa khẽ vuốt cằm khi nhìn về phía Dương Huyền.
Lần này xuất hành vốn không có chất nữ, nhưng không chịu nổi chất nữ quấn quýt si mê ở bên Đại huynh, cuối cùng chỉ có thể mang theo nàng.
Nữ Vương thị địa vị tôn sùng, chất nữ lại rất được Đại huynh cùng lão sủng ái, có thể nói là Minh châu của Vương thị. Nếu như lúc trước xảy ra chuyện, lão không dám nghĩ Đại huynh sẽ như thế nào, chính mình sẽ như thế nào.
Dương Huyền!
Nam tử trung niên thầm đọc cái tên này một lần, lập tức bắt đầu suy nghĩ kẻ chủ mưu ám sát là ai.
Hôm nay tự nhiên không thể đi nữa, đám người bắt đầu hạ trại.
Dương Huyền lặng yên không tiếng động biến mất.
"Dương Huyền đâu?"
Có người hỏi.
"Ngựa vẫn còn, xem chừng là đi tiểu tiện đi."
Sau đó Kim Thất Ngôn trở về thỉnh tội.
"Nhị Lang quân, tặc nhân đã sớm chuẩn bị, một kích không trúng lập tức trốn xa, chúng ta đuổi không kịp. Chỉ chém giết hơn mười tử sĩ đoạn hậu."
Kim Thất Ngôn có chút nổi nóng cùng xấu hổ.
"Đây là rừng cây." Nam tử trung niên thản nhiên nói: "Phần đông quặng mỏ Vương thị, thời gian liên hệ cùng tặc nhân trong rừng còn rất dài, các người cố gắng thao luyện."
Đây là gõ.
Kim Thất Ngôn nghiêm nghị cúi đầu, "Vâng."
Phụ tá bên người mỉm cười nói: "Thích khách biết giết không được Nhị Lang quân, nhưng nếu có thể giết nàng, Đại Lang quân tất nhiên sẽ giận tím mặt. Đại Lang quân giận dữ, trong thành Trường An sợ là sẽ muốn gió nổi mây phun rồi, không biết ai có thể đục nước béo cò."
Nam tử trung niên mắt sắc thâm thúy, "Hồi trước Đại huynh phái người tới. Trường An gần nhất bất an. Có người tuyên bố gọt đi ba thành cửa ấm, dẫn tới cuồn cuộn sóng ngầm."
Phụ tá kinh ngạc, "Đây là ý tứ Hoàng đế, Hoàng đế muốn đối phó một nhà năm họ?"
Nam tử trung niên gật đầu lại lắc đầu, "Là ý tứ của Hoàng đế, song Hoàng đế trước đó lại để kẻ khác đến Vương thị truyền lời, chúng ta nhìn xem là được."
"Nghĩ đến một nhà năm họ trong thành Trường An đều có người trong cung đi truyền lời." Phụ tá vuốt râu mỉm cười.
"Là người Kính Đài, thuộc hạ Độc Nhãn Long kia." Lúc đề cập Kính Đài cùng Độc Nhãn Long, trong mắt nam tử trung niên nhiều một chút kiêng kị, nhưng càng nhiều hơn chính là khinh thường. Lão chậm rãi nói: "Việc này không cần quản. Thế nhưng nửa đường có người ám sát. . . Thật coi Vương Đậu Hương ta là tính khí tốt?"
Đám người nghiêm nghị.
Nam tử trung niên Vương Đậu Hương hơi híp mắt lại, "Phái người đi phía trước truyền lời, vây quét!"
Kim Thất Ngôn ứng, "Vâng. Thế nhưng Nhị Lang quân, sợ sẽ vây không được thích khách."
Phụ tá vuốt râu cười một tiếng, "Nhị Lang quân đây là đánh cỏ động rắn. Chỉ cần để cho người biết được có người ám sát Nhị Lang quân là được. Một nhà năm họ. . . Vương thị khống chế quặng mỏ, nếu như Vương thị nổi giận, Đại Đường cũng phải run ba run. Người ở phía sau kia sẽ lo sợ không yên, phàm là lộ ra chút dấu vết, coi như hắn là hoàng thân quốc thích, Vương thị cũng có thể để cho hắn trả giá đắt."
Vương Đậu Hương thản nhiên nói: "Ám sát Vương thị còn có thể trốn chạy, người nào có thể giết những thích khách kia?"
Phẫn nộ vô hình cuốn tới.
Bọn thị vệ quỳ xuống, cúi thấp đầu.
Bọn thích khách nếu trốn xa, sẽ rất khó bắt lấy được.
Kim Thất Ngôn xấu hổ không chịu nổi, "Chúng ta vô năng!"
Vương Đậu Hương ngoắc, "Tiên nhi."
Thiếu nữ nhíu mày bị bọn thị nữ chen chúc mà đến. Bọn thị nữ vậy mà đều mang theo hoành đao.
"Không làm hết chức trách!" Vương Đậu Hương mang theo thiếu nữ quay người mà đi, thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, "Phạt!"
Chốc lát, bọn thị nữ nằm rạp trên mặt đất, thanh âm đánh bằng roi quanh quẩn ở giữa doanh địa.
. . .
Trong rừng rậm khoảng cách nơi đây hơn bảy dặm, có ba người ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Nam tử cầm đầu tựa ở trên cành cây, ngửa đầu uống nước.
Nước từ bên khóe miệng vẩy xuống, nam tử uống xong lắc đầu, giọt nước văng khắp nơi.
Có người gấp rút chạy tới, ba người đứng dậy đề phòng.
Người tới áo đen, đến phụ cận nói ra: "Truy binh Vương thị trở về."
Thủ lĩnh lấy khăn che mặt xuống, cười nói: "Vương thị cũng chỉ đến như thế, ha ha ha ha!"
Cười vui cởi mở, kinh động chim chóc phụ cận.
Bốn người ngồi xuống ăn lấy lương khô, thấp giọng nói chuyện, lại không thấy được sau đại thụ cách đó không xa, một thiếu niên lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Chậm chút lên đường, một người dò đường, một người đoạn hậu, hai người đi ở chính giữa.
Dương Huyền theo thật sát phía sau.
Người đoạn hậu kia thỉnh thoảng trở lại nhìn xem phía sau, sau khi đi được hơn một dặm, thần sắc của gã buông lỏng rất nhiều, tần suất quay đầu cũng thấp xuống.
Hai người ở giữa đang nói chuyện, thanh âm cũng dần dần hơi lớn.
"Hộ vệ Vương thị rất lợi hại, song nơi này là rừng cây. . ."
Nam tử đoạn hậu mỉm cười quay đầu, chớp mắt lạnh cả người, phảng phất ngay cả cốt tủy đều bị đông lại.
Một thiếu niên đã đứng ở sau lưng gã, nhếch miệng cười một tiếng.
Thiếu niên đưa tay.
Trên tay không tính lớn có thật nhiều vết chai, cái tay này nắm cổ họng nam tử, một lần phát lực.
Ở giữa hai người một trước một sau đi tới.
Phía sau một người đang cười, "Người Vương thị nếu dám theo tới, giết vài tên cũng là công lao."
Một cái tay khoác lên trên vai của gã.
Trong truyền thuyết sói hoang thích đi theo ở sau lưng người đi đường, đột nhiên đứng thẳng người lên, duỗi ra móng vuốt dựng tại trên vai người đi đường, người đó tự nhiên trở thành. . .
Thanh âm rất nhỏ truyền đến.
Phía trước thủ lĩnh còn đang nói chuyện.
"Chúng ta đã thao luyện nhiều năm trong rừng rậm, người nào là đối thủ?"
Sau lưng không ai trả lời, thủ lĩnh theo bản năng nhảy ra trước, đồng thời nhanh chóng rút đao, quay người xuất ra động tác vung đao.
Bóng người sau lưng chớp động, lập tức biến mất tại trong rừng rậm.
Người dò đường gầm thét: "Là tiểu tử làm việc vặt trong đội xe Vương thị!"
Bọn hắn nhìn chằm chằm đội xe mấy ngày rồi, đối với tình huống trong đội xe rõ như lòng bàn tay.
"Là hắn cứu được nữ Vương thị kia!"
Thủ lĩnh đứng vững, hô: "Triệu Giải!"
Thanh âm quanh quẩn tại trong rừng rậm.
Người lại không thấy hồi âm.
"Tiểu tử kia, hắn tất nhiên là hảo thủ Vương thị mời tới!" Thủ lĩnh trong lòng nghiêm nghị, "Đi!"
Hai người giao thế yểm hộ hướng phía trước.
Lúc đi đến bên cạnh một cây đại thụ, nam tử dò đường đột nhiên bay ngược lên.
Thủ lĩnh vọt lên, giữa không trung ánh mắt chuyển động, vung đao chuẩn bị chặt đứt sợi đằng phủ lấy mắt cá chân nam tử dò đường.
Ô. . .
Trong tiếng thét gào, một cây gậy gỗ vót nhọn bay tới, đâm vào lồng ngực nam tử dò đường. Phần đuôi gậy gỗ còn đang run run rẩy rẩy đong đưa.
Thủ lĩnh vung vẩy hoành đao, nhưng không có gậy gỗ thứ hai bay tới.
Y sau khi hạ xuống hô: "Đi ra!"
Trong rừng rậm chim không hót, thú không gầm.
Kẹt kẹt!
Nam tử dò đường bị treo ngược trên tàng cây, nhẹ nhàng đong đưa vừa đi vừa về.
Phốc! Phốc! Phốc!
Máu tươi từ chỗ bộ ngực của gã nhỏ xuống đất.
Thủ lĩnh toàn thân mồ hôi lạnh, chợt quay người, vừa vặn phía sau không có một ai.
"Người nào?"
Y khàn giọng hô.
Tiếng la quanh quẩn tại trong rừng rậm.
Có một thanh âm tại đáp lại.
"Ta chỉ muốn đi Trường An."
Thanh âm rất trẻ trung.
Thủ lĩnh gầm thét, "Đi ra, gia gia đánh với ngươi một trận."
Y đột nhiên lưng lông tơ dựng ngược, chợt vung đao trở lại.
Nhưng đau nhức kịch liệt từ sau eo truyền đến.
Y xoay người biến thành động tác chậm.
Một thiếu niên trên mặt vẽ xanh xanh đỏ đỏ đứng ở sau lưng y, "Ta đi ra."
. . .