• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Ta

Dương Huyền trở lại, Triệu Tam Phúc cười cười, song nụ cười có chút miễn cưỡng. Hắn đang nhìn Yến Thành, ánh mắt u buồn.

Đây là một vị quan viên ưu quốc ưu dân, trong thân thể gầy còm phảng phất ẩn chứa lực lượng vô tận, nhưng phía trước y lại là một mảnh bụi gai.

Những người kia mỉm cười tán đi, phảng phất uy hiếp lúc trước chỉ là trò đùa. Nhưng Triệu Tam Phúc biết được không phải, Dương Huyền cũng biết không phải.

"Vì sao người phải biết được?" Triệu Tam Phúc có chút tò mò hỏi.

Dương Huyền nói ra: "Mãnh thú trước khi săn thức ăn đều sẽ im lặng, nhìn như yên lặng. Càng yên lặng một chút lại càng sắc bén. Mà các loại thú gào thét thường thường là miệng cọp gan thỏ, tiếng rống càng to lớn, sẽ chết càng nhanh."

Triệu Tam Phúc có chút ngoài ý muốn với kiến giải của tDương Huyền, gã nhìn thấy Yến Thành lên ngựa mà đi, liền thấp giọng nói: "Đó là người tốt."

Gã nhìn lấy trời xanh, dùng thanh âm bé không thể nghe nói ra: "Ta cũng muốn làm người tốt."

Nhưng gã chỉ là cọc Kính Đài nho nhỏ, đại sự trong triều không tới phiên gã làm chủ.

Dương Huyền gật đầu, rất tán thành cái đánh giá này, "Môn ấm rất tồi tệ sao?"

Triệu Tam Phúc dạo bước chậm rãi trong đám người với hắn, cười lạnh nói, "Môn ấm là đế vương ban ân cho con em quyền quý, để bọn hắn có thể trực tiếp làm quan. Kì thực chính là nhi tử quyền quý như cũ là quyền quý."

Gã ra giọng mỉa mai mà nói: "Ai có thể đảm bảo con em quyền quý đều là người tốt? Cho nên những năm này tệ nạn môn ấm nhiều không kể xiết, nhưng ai dám đứng ra phản đối? Chính là Yến Thành. Không. . ."

Triệu Tam Phúc nghĩ nghĩ, "Lúc trước Hoàng đế Hiếu Kính còn sống, thống lĩnh thị vệ Dương Lược của hắn cũng gan lớn, từng thu thập không ít con em quyền quý."

Gã xoay người lại, thấy Dương Huyền dừng bước ngây ngẩn cả người, liền cười nói: "Sao, cảm thấy đáng sợ?"

Dương Lược. . .

Dương Huyền chỉ cảm thấy trong đầu loạn thành một đoàn, gượng cười nói: "Đúng vậy a! Những quyền quý kia lợi hại như vậy, lại có người dám đi thu thập bọn họ, lá gan thật lớn."

Triệu Tam Phúc cho rằng hắn bị loại cục diện này hù dọa, mỉm cười nói: "Kia là thống lĩnh thị vệ Hoàng đế Hiếu Kính, thân phận bất phàm, đương nhiên dám ra tay thu thập con em quyền quý."

Dương Huyền muốn hỏi Hoàng đế hiếu kính là ai, nhưng lo lắng dẫn đến Triệu Tam Phúc hoài nghi, liền lừa gạt vài câu, cuối cùng nói chuyện chính mình đi Quốc Tử Giám.

"Quốc Tử Giám?" Triệu Tam Phúc có chút cực kỳ hâm mộ, "Nơi tốt, tu luyện thật tốt, về sau đi ra sẽ có thể làm quan." .

Gã năm đó nếu có thể đi vào Quốc Tử Giám đọc sách, cũng không cần tới Bắc Cương dùng mệnh để đổi tiền đồ.

Dương Huyền nói ra: "Ngươi làm việc ở nơi nào?". Lời này hắn đã sớm muốn hỏi rồi, lại cảm thấy có chút mạo muội.

Thiếu niên này hiện tại mới hỏi vấn đề này, có thể thấy được là một cái ngượng ngùng. Triệu Tam Phúc đã sớm nghĩ kỹ vấn đề này, "Ta làm việc trong triều."

"Quan viên?" Dương Huyền không khỏi giật mình. Hắn vẫn cho rằng Dương Lược ngụy tạo, nếu như bị phát hiện, hậu quả kia. . .

Triệu Tam Phúc cười nói: "Chính là tiểu quan lại làm việc vặt, ngày bình thường cũng không có việc gì, cho nên mới có thể đi ra ngoài dạo chơi."

Dương Huyền hâm mộ nói: "Không làm việc lại có thể có tiền lương, thật tốt."

"Đúng vậy a!" Triệu Tam Phúc nhìn bên trái đằng trước, thân ảnh Yến Thành vừa vặn biến mất. Gã u buồn nghĩ đến biến hóa gần nhất trong triều, lo lắng Đại Đường sẽ đi vào bên trong phân tranh không lường được.

Dương Huyền nghĩ đến cái tên Dương Lược này, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình rất ngu ngốc, người trùng tên trùng họ trên thế gian nhiều xiết bao, thống lĩnh thị vệ Hoàng đế Hiếu Kính. . . Ngẫm lại bộ dáng người sống chớ gần của Dương Lược, hoàng đế nào sẽ cần loại thống lĩnh thị vệ này?

Hơn phân nửa không phải.

Dương Huyền lại nhẹ nhõm, Triệu Tam Phúc trong lòng buồn bực, "Đi, ta mời khách."

Dương Huyền rất khổ sở nói: "Nhưng gần nhất ta không thể mời lại ngươi rồi."

Triệu Tam Phúc kinh ngạc, "Vì sao?"

Dương Huyền nói ra: "Tiền của ta không còn nhiều lắm."

Thiếu niên này a!

Triệu Tam Phúc vốn cảm thấy Dương Huyền không quan trọng như vậy, chuẩn bị một hồi đi xin giải trừ giám thị đối với hắn, nhưng sau khi nghe nói như thế, lại cảm thấy giờ phút này đã có thể giải trừ, như vậy lần này uống rượu chính là rượu cáo biệt.

Hai người đi uống một trận, Triệu Tam Phúc uống nhiều quá liền rút ra hoành đao gõ bàn trà, hát vang vào đề nhét thơ.

Những câu thơ này. . . Không ra hồn a!

Dương Huyền nghĩ tới những thi từ bên trong quyển trục kia, không khỏi có chút mờ mịt, liền thử dò xét nói: "Bồ đào rượu ngon chén dạ quang, muốn uống tì bà lập tức gảy. . ."

Hắn nhìn Triệu Tam Phúc hé miệng không khép lại được, không khỏi có chút hối hận ra cái danh tiếng này, nhưng lại có chút mừng thầm, thầm nghĩ những thơ từ ca phú này vậy mà không quá dở?

"Say nằm sa trường quân chớ cười, xưa nay chinh chiến mấy người trở về."

Dương Huyền hoàn tất ngâm tụng.

Triệu Tam Phúc trong mắt lóe ra ánh sáng xanh lục, gã chưa hề nghĩ đến thiếu niên bị mình giám thị này vậy mà có tài như vậy, hưng phấn nói: "Ngươi lại có tài thơ này?"

Dương Huyền có chút chột dạ, lưng phát nhiệt, "Bài thơ này là ta gặp phải lữ nhân ngâm tụng tại Nguyên châu đấy."

Triệu Tam Phúc buông lỏng thân thể, "Thơ hay."

Nhưng trong đầu của ta còn có thật nhiều, nếu đều ngâm tụng ra, ngươi chẳng phải muốn điên rồi?

Uống xong một bữa rượu, Dương Huyền say chuếnh choáng, Triệu Tam Phúc vốn định tiễn hắn về nhà, lại có thủ hạ ở bên cạnh nháy mắt, ra hiệu có việc.

"Cẩn thận chút!" Triệu Tam Phúc vội vã đi.

Dương Huyền phất phất tay, hưng phấn say rượu để cho hắn cảm thấy không khí trong lành vô cùng, tất cả trước mắt đều chói lọi như thế.

Trường An, quả nhiên là chỗ tốt.

Hắn một đường chậm rãi đi tới Vĩnh Ninh phường, ngẩng đầu nhìn lên, chân trời trời chiều huy hoàng, chiếu vào trong thành Trường An, từng nóc nhà đều hiện ra ánh sáng. Hai bên đại thụ xanh um tươi tốt, cành lá xanh tươi ướt át.

Tiếng trống nổi lên.

Đông! Đông! Đông!

Đây là tín hiệu đêm cấm, nhưng người đi trên đường lại không chút hoang mang trở về nhà.

Sau khi tường phường bị đẩy ngã, đêm cấm cũng có chút chỉ là hình thức. Nhưng nếu người Kim Ngô Vệ chăm chỉ, người bị bắt được cũng không thiếu bị trách phạt.

Dương Huyền tại trong thành Trường An chỉ quen biết Triệu Tam Phúc, không dám lấy thân thử nghiệm, vội vã trở về Vĩnh Ninh phường.

Sắc trời dần dần lờ mờ, Dương Huyền thấy được Vĩnh Ninh phường, cũng nhìn thấy một người có chút quen mắt.

Đông đông đông!

Tiếng trống xa xa truyền đến.

Yến Thành dắt ngựa đi chậm rãi, y cúi đầu, tay cầm dây cương khớp nối trắng bệch, thỉnh thoảng khẽ lắc đầu, hiển nhiên là đang bên trong ngàn vạn vẻ u sầu.

Cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi bị đám người vây quanh, gã tập trung vào Yến Thành, chán ghét nói: "Người này toàn tâm toàn ý muốn để cho chúng ta bị cắt thịt, hại người ích ta, đáng chết!"

Bên cạnh có người cười nói: "Yến Thành chưa từng tu luyện, chúng ta điều ra hai người vây giết, thì hắn hẳn phải chết không nghi ngờ. Hắn chết một lần, chuyện cắt giảm nhân số môn ấm đương nhiên không giải quyết được gì."

Người trẻ tuổi cười lạnh nói: "Yến Thành. . . Mồi câu thôi, nuốt hắn!"

Hai nam tử từ bên trong ngõ hẻm đi ra, một trước một sau ép về phía Yến Thành.

Dương Huyền thấy được, toàn thân hắn rét run, vẻ chếnh choáng đang nhanh chóng tiêu tán.

Những người này hiển nhiên là tới đánh đòn hiểm Yến Thành đấy. . . Không đúng, dưới tay phải nam tử phía sau vậy mà phản quang, là binh khí!

Bọn chúng dám giết quan!

Đồ nhà quê Dương Huyền trốn ở dưới bóng râm, toàn thân rét run.

Ta nên làm cái gì?

Tránh đi?

Nếu tránh thì Yến Thành hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nhưng y chết có quan hệ gì cùng ta?

Y cũng không có liên quan gì đến mình!

Dương Huyền toàn thân run rẩy, hắn lui về sau một bước, nhưng lập tức dừng lại.

Hôm nay Triệu Tam Phúc nói cho hắn môn ấm nguy hại đối với Đại Đường, nguy hại đối với bách tính. Chính Dương Huyền thông qua phân tích, liên tưởng đến thời gian mình ở Nguyên châu. . .

Thời gian ở Tiểu Hà thôn cứ như vậy ung dung mà qua, mấy trăm năm qua đều là một bộ dáng nghèo rớt mùng tơi. Người trong thôn lúc nói chuyện trời đất, Dương Huyền cũng ở bên cạnh dự thính, nghe bọn họ nói cuộc sống trước kia thế nào, cuộc sống sau này thế nào, lại là chờ đợi về sau cũng có thể qua loại thời gian nghèo rớt mùng tơi này.

Vì sao?

Dương Huyền không hiểu, về sau hắn hỏi Dương Lược, Dương Lược trầm ngâm hồi lâu, trong mắt nhiều chút vẻ hồi ức, càng có chút thương cảm, chậm rãi nói ra: "Sau khi Trần quốc hủy diệt, Đại Đường lập quốc, Trần quốc có Văn Hoàng đế trung hưng, vẫn chỉ kéo dài quốc phúc một trăm năm mươi năm như trước. Sau đó thiên hạ bị đánh nát rồi. Trí thức Đại Đường đều đang suy nghĩ người diệt nước Trần. Nghĩ tới nghĩ lui, lại không người dám nói là bởi vì quyền quý tham lam. . ."

Quyền quý tham lam!

Đây là lần thứ nhất Dương Huyền nhận biết đối với quốc gia thiên hạ.

Nếu như quyền quý tùy ý hoành hành, Đại Đường cũng sẽ đi vào theo gót Trần quốc. Bách tính chỉ có thể mặc cho xâm lược, không tìm được cơ hội nói chuyện.

Vì sao những quyền quý kia có thể muốn làm gì thì làm?

Ai tới nói chuyện vì chúng ta? !

Cơn say của Dương Huyền đều tán đi, tay phải chậm rãi mò tới chuôi đoản đao, khẽ nói: "Không người quan tâm lời của chúng ta, vậy chúng ta sẽ nói chuyện vì chính mình."

. . .

Triệu Tam Phúc vội vã chạy tới Kính Đài, Tân Toàn tại bên ngoài trị phòng chắp tay nhìn xem bầu trời đêm, thấy y tới liền ngoắc. Hai người tiến vào trị phòng, Triệu Tam Phúc cầm lấy chén nước rót mấy ngụm lớn, thở dốc nói: "Việc gấp thế nào?"

"Ngươi đây là chuẩn bị đi thanh lâu? Không cần đi." Tân Toàn thở dài một tiếng, "Ta một mực đang chờ tin tức, những người kia chuẩn bị động thủ đối với Yến Thành. . ."

Thân thể Triệu Tam Phúc chấn động, "Khi nào? Người nào?"

"Ngươi hỏi khi nào trước, mà không phải người nào." Nếp nhăn trên mặt Tân Toàn lộ ra rất sâu sắc tại dưới ánh nến, hắn cười khổ nói: "Chung quy là những người kia. Nghe rằng cầm đầu chính là tiểu gia tộc phụ thuộc một nhà năm họ, người trẻ tuổi chính là triều khí phồn thịnh."

"Ta đi xem một chút."

Triệu Tam Phúc chạy ra khỏi trị phòng, sau lưng truyền đến thanh âm ung dung chậm rãi của Tân Toàn, "Yến Thành muốn cắt thịt quyền quý, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ, chết sớm chết muộn đều là chết. Ngươi đi. . . đã muộn!"

"Ngươi là cố ý"

Triệu Tam Phúc biết được ý Tân Toàn triệu hoán chính mình tới, là lo lắng chính mình nghe xong xúc động. Chờ sau khi Yến Thành bị giết chết, dù y có nhiều phẫn nộ cũng chỉ có thể hóa thành bất đắc dĩ.

Nhưng Đại Đường thì sao?

Yến Thành chết rồi, Đại Đường còn sống, nhưng nó là còng lưng còn sống!

Sau lưng một tiếng thở dài sâu kín, Triệu Tam Phúc xông ra Kính Đài, nhảy tót lên ngựa, "Giá!"

. . .

Xế giao lộ, người trẻ tuổi híp mắt nhìn Yến Thành, giống như là mèo giỡn chuột trào phúng nói: "Hắn nói vì Đại Đường là Đại Đường của người nào? Đại Đường là Đại Đường của Hoàng đế cùng một nhà năm họ. Hắn muốn cắt thịt một nhà năm họ, chính là cắt thịt Hoàng đế, chết không có gì đáng tiếc!"

Theo lời này, Yến Thành cũng phát hiện dị thường, y trở lại nhìn đại hán tới gần, thân thể chấn động, lập tức cả giận nói: "Bọn ngươi dám giết quan sao?"

Người trẻ tuổi nói khẽ: "Giết liền giết, ai dám cứu ngươi?!"

Đại hán kia phảng phất tâm hữu linh tê cùng gã, cười gằn nói: "Giết liền giết, ai dám cứu ngươi?"

Phốc! Phốc! Phốc!

Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến.

Đám người cùng nhau quay đầu.

Trăng lưỡi liềm chậm rãi hiện lên, dưới ánh trăng quạnh quẽ, một thiếu niên đi ra, rất nghiêm túc nói:

"Ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK