Vương Tiên Nhi đang ngủ say.
Lều vải của nàng không nhỏ, chia làm hai cái không gian trong ngoài. Phòng trong là phòng ngủ của nàng, gian ngoài thị nữ tùy thời chuẩn bị phục vụ ngủ.
Lông mi thật dài rung động, nắm chặt hai tay. . .
Những tặc nhân kia đang điên cuồng gào thét xông về phía nàng, có người vung vẩy hoành đao, có người giương cung lắp tên.
Nhị thúc đang lo lắng dựa vào nàng, nhưng lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
"Cứu ta!"
Vương Tiên Nhi trong mộng hô.
Bọn hộ vệ tổn thất hầu như không còn, kẻ địch cười gằn xúm lại.
Vương Tiên Nhi tuyệt vọng nhìn chung quanh.
Sau đó thân thể liền đằng không mà lên, đôi mắt không lớn kia xuất hiện tại trước mắt nàng lần nữa.
"Đứa nhà quê!"
Vương Tiên Nhi đại hỉ.
"Địch tập!"
Vương Tiên Nhi bị đánh thức mở choàng mắt, hỏi: "Người nào?"
Thị nữ quần áo không chỉnh tề vọt vào, "Tiểu nương tử, có kẻ địch."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dày đặc, có người ở bên ngoài hô: "Tiểu nương tử, mau ra đây."
Vương Tiên Nhi nhanh chóng mặc vào áo ngoài, bị bọc quanh đi ra. Nàng ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy Vương Đậu Hương cùng phụ tá đứng chung một chỗ, sắc mặt yên lặng.
Gió thổi qua, Vương Tiên Nhi mới từ bên trong chăn ấm đi ra đánh cái rùng mình, thấy được Dương Huyền.
Dương Huyền đứng phía trước doanh địa, trước mặt chính là bọn hộ vệ kết trận.
Hắn nhìn kỹ một chút, "Hơn hai trăm người, có cung tiễn."
Nói xong hắn không lộ ra dấu vết lui về phía sau mấy bước, vừa vặn thoát ly tầm bắn cung tiễn.
"Tiên nhi!"
Dương Huyền nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy Vương Tiên Nhi mang theo váy, vội vã chạy tới bên người Vương Đậu Hương.
Ánh mắt thiếu nữ kinh hoàng tựa như nai nhỏ, đang chạy thì thấy được Dương Huyền chú ý, trong nháy mắt liền biến thành kiêu ngạo.
Vương Đậu Hương cũng nhìn thấy ánh mắt Dương Huyền, lão có chút nhíu mày, nói ra: "Ban ngày ám sát, trong đêm tập kích, có thể thấy được những người kia muốn giết ta. Thú vị, người nào phát hiện kẻ địch? Trọng thưởng!"
Vương Tiên Nhi thấy được những kẻ địch kia một mảnh điên cuồng nhào lên, không khỏi gật đầu, rất là tán đồng Nhị thúc.
Hoàng lão nhị cúi đầu, "Là Dương Huyền."
Vương Đậu Hương khẽ di một tiếng, nhìn Dương Huyền một cái. Mà Vương Tiên Nhi đã có chút ngoài ý muốn, "Hắn không ngủ được sao?"
Hoàng lão nhị càng xấu hổ rồi, cảm thấy mình và bọn hộ vệ đều là giá áo túi cơm, "Hắn bị đánh thức."
Vương Tiên Nhi theo bản năng hỏi: "Vậy các ngươi thì sao?"
Đầu Hoàng lão nhị thấp đã đến lồng ngực, càng thêm xấu hổ không chịu nổi.
Y vội vàng mà nói: "Nhị Lang quân, tranh thủ thời gian mang theo Tiểu nương tử rút lui nơi đây."
Vương Đậu Hương thản nhiên nói: "Trà!"
"Vâng."
Có người lấy bàn trà cùng bồ đoàn ra, thị nữ lấy nồi nhỏ nấu nước.
Vương Đậu Hương ngồi xuống, Vương Tiên Nhi ngồi ở bên cạnh lão, vừa hay nhìn thấy những kẻ địch kia tiếp cận doanh địa.
"Bắn tên!"
Giọng Kim Thất Ngôn ở thời điểm này lộ ra vô cùng lớn.
Mũi tên bay ra doanh địa, tặc nhân phía ngoài ngã xuống hơn mười người. Vương Tiên Nhi vỗ tay, "Tốt!"
Phụ tá ôn hòa mỉm cười, "Cao kiến của Tiểu nương tử."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng dây cung dày đặc.
"Tấm chắn!" Kim Thất Ngôn gầm thét, gã cũng không dùng, chỉ vung đao chém xuống hơn mười mũi tên.
Bọn hộ vệ giơ tấm chắn lên.
Cho dù thoát ly phạm vi mũi tên công kích, Dương Huyền vẫn cẩn thận cầm một mặt tấm chắn. Hắn nhìn một chút tặc nhân thừa dịp thời cơ bọn hộ vệ tìm kiếm che chở xông về phía trước. Những tặc nhân này có chút khom người, để cho Dương Huyền nghĩ tới bộ pháp bọn hộ vệ phóng tới rừng rậm hôm qua.
Bọn tặc nhân vọt vào bên trong lỗ hổng.
"Giết!"
Kim Thất Ngôn đứng ở nơi đó, nhìn xem bọn hộ vệ dưới trướng xông tới.
Song phương chém giết cùng một chỗ, trong nháy mắt liền có thể nhìn ra năng lực của bọn hộ vệ càng cường đại hơn. Nhưng người của đối phương càng nhiều.
Dương Huyền không nhúc nhích, Kim Thất Ngôn cũng không hề động.
Dương Huyền có chút bỡ ngỡ nhìn xem cái tràng diện này, hắn cảm thấy chính mình xông vào trong đám người thì cơ hội sống sót hẳn sẽ có, nhưng cơ hội bị đánh chết cũng không nhỏ. Mấu chốt là hắn cảm thấy cái miệng máu khổng lồ trong bóng tối vẫn tồn tại như cũ.
Một đợt mưa tên bao trùm chỗ không phân địch ta, bọn thị vệ ngã xuống năm người.
Kim Thất Ngôn sắc mặt lạnh lùng, "Súc sinh!"
Phía sau, phụ tá đang còn chờ pha trà nóng xoa xoa tay, "Thiên hạ có thể bỏ qua thương vong dưới trướng như vậy đấy, ngoại trừ tướng lĩnh chỉ còn thương nhân. Tướng lĩnh là thiết huyết, thương nhân là lãnh huyết."
Vương Đậu Hương nhìn nước bắt đầu sôi trào, bình tĩnh nói: "Rất nhiều thời điểm, ngươi thấy chưa chắc là chân tướng."
Nước sôi rồi, thị nữ bắt đầu thuần thục pha trà.
Sưu!
Tiếng xé gió sắc nhọn truyền đến, phía trước có thị vệ hô to, "Nhị Lang quân cẩn thận!"
Một mũi tên to lớn xuyên phá bầu trời đêm, mục tiêu lại chính là Vương Đậu Hương.
Vương Đậu Hương ôn hòa nói: "Pha trà phải ngưng thần tĩnh khí, phân thần, nước trà sẽ đổi vị."
Thị nữ ngẩng đầu nhìn mũi tên cúi đầu, "Vâng."
Lá trà bị quăng vào trong bình nước, mũi tên cũng đồng thời bay đến.
Dương Huyền nhìn thấy phụ tá theo tay cầm lên một vật liệu gỗ, mỉm cười đong đưa, tùy ý giống như đang đuổi một con ruồi.
Bành!
Mũi tên to lớn xông lên trời, cũng không biết bay đi nơi nào.
Đây là cao thủ!
Dương Huyền không khỏi hoa mắt vì đó, nghĩ thầm thủ đoạn của Dương Lược so sánh cùng vị phụ tá này. . . Hắn cảm thấy Dương Lược hẳn là lợi hại hơn chút, chính mình dĩ vãng so sánh thủ đoạn của y cùng thống soái bất lương trong huyện, giống như quá mức, thống soái bất lương khẳng định không thể cường đại như Dương Lược.
Phía trước, bọn hộ vệ chia ra, hai ba người làm một tổ, vọt thẳng giết ra ngoài.
Song phương lại chém giết cùng một chỗ.
"Dương Huyền không nhúc nhích!" Vương Tiên Nhi rất thất vọng, cảm thấy lá gan đứa nhà quê quá nhỏ.
Dương Huyền không thể nào ra tay. Hắn đã nhìn ra, bọn hộ vệ nhìn như trận hình tán loạn, kì thực có chút quy luật mà theo, hai ba người cộng lại phát huy tác dụng càng cường đại hơn. Điều này khiến hắn không khỏi nghĩ tới 'Phản ứng hoá học' mà quyển trục thảo luận. Mà hắn tùy tiện gia nhập vào sẽ chỉ xáo trộn bọn hộ vệ phối hợp.
Hắn giờ phút này đang quan sát, có thị nữ vội vã chạy qua từ bên cạnh hắn, cảm thấy hắn rất vô sỉ khi không đi chém giết, tức giận nói: "Còn nhìn!"
Ta không nhìn ngươi a!
Dương Huyền rất vô tội trợn mắt trừng một cái, lập tức loại cảm giác lạnh cả sống lưng kia tới.
Một người thị vệ đột nhiên bay ở giữa không trung, máu tươi phun ra đầy trời. Một tên tặc nhân theo sát mà đến, ở giữa không trung kề sát người y đi qua, như đại điểu vọt về phía Vương Đậu Hương.
Vương Đậu Hương giơ chén trà lên, khẽ nhấp một cái, nhẹ nhàng vuốt cằm, "Không sai."
Lời còn chưa dứt, phụ tá bên người đã đằng không bay lên, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều hơn một thanh trường đao.
Không trung truyền đến thanh âm binh khí giao phong, chợt nổ tung.
Mẹ, làm sao binh khí ở trong tay bọn họ như biến thành rơm rạ vậy? Dương Huyền cúi đầu, tránh đi một khối mảnh vụn.
Một quyền của tặc nhanh nhanh đến tình trạng để cho Dương Huyền không thể thấy rõ.
Phụ tá đưa tay phải đón đỡ, chợt cả người bay ngược ra sau. Tặc nhân bảo trì động tác huy quyền, gã bảo trì động tác đón đỡ, hai người một trước một sau nhanh chóng lướt qua.
Lúc lướt qua trên không Vương Đậu Hương, tặc nhân đột nhiên như tảng đá lớn hạ xuống, một cước đá về phía Vương Đậu Hương. Vương Đậu Hương nhìn Vương Tiên Nhi một cái, ôn hòa mà nói: "Nhắm mắt!"
"Không!" Vương Tiên Nhi quật cường nhắm mắt lại.
Vương Đậu Hương cười một tiếng, tiện tay đánh ra một chưởng lên trên đỉnh đầu, vừa vặn đụng phải lòng bàn chân tặc nhân, không còn sớm không muộn, chuẩn xác từng giây. . .
Bành!
Râu tóc và quần áo váy những người xung quanh đều bị gió mạnh cuốn lại, tạp vật trên đất đang nhấp nhô. Tất cả mọi người đưa tay che gương mặt mình, chỉ có Vương Tiên Nhi ở bên cạnh người Vương Đậu Hương không bị ảnh hưởng, mở to mắt, tò mò nhìn.
Tặc nhân rơi xuống đột nhiên bay lên, cười dài nói: "Nhị Lang quân Vương thị lại là hảo thủ thâm tàng bất lộ, lĩnh giáo, rút lui!"
Bọn tặc nhân đang còn chém giết như thủy triều lui về sau.
"Giặc cùng đường chớ đuổi!"
Kim Thất Ngôn tuy hận không thể đánh giết tặc nhân hầu như không còn, nhưng gã biết được chức trách hàng đầu của chính mình là bảo vệ Vương Đậu Hương cùng Vương Tiên Nhi. Gã hoành đao bay múa, hai tên tặc nhân chung quanh rú thảm ngã xuống, chợt một chưởng, trực tiếp đánh tặc nhân bay ra ngoài. . . Vậy mà không người có thể địch lại gã.
Tặc nhân bay vút trên không trung, Vương Đậu Hương uống một hớp nước trà, "Lưu lại uống chén trà cũng không tệ!"
Lời còn chưa dứt, Vương Đậu Hương đưa tay nhấc bàn trà lên.
Bàn trà nặng nề gào thét bay thẳng mà đi, đuổi kịp tặc nhân.
Tặc nhân đưa tay vỗ tới, bành một tiếng, bàn trà chia năm xẻ bảy, nhưng thân thể của y lại chấn động mạnh một cái, một ngụm máu tươi phun tới, thân thể thì chợt rơi xuống.
Dương Huyền nhìn chằm chằm vào y, lặng yên đi theo. Giờ phút này thấy tặc nhân rơi xuống đất, hắn chợt bổ nhào, hai tay dùng sức, thân thể liền dán mặt đất bay lượn tới.
Kim Thất Ngôn mang theo hai tên hộ vệ chạy đến truy sát, tặc nhân rơi xuống đất cười to, sau đó ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu, chắp tay nói: "Nhị Lang quân hảo thủ đoạn, đáng tiếc không người có thể lưu lại ta. Núi cao sông dài, Trường An lại tụ họp!"
Kim Thất Ngôn đuổi không kịp, Vương Đậu Hương nâng chén uống trà, giữa lông mày nhiều ra một vệt lãnh ý. Vương Tiên Nhi cả giận nói: "Thế mà phách lối như vậy, đáng giận!"
Phụ tá dậm chân, "Tặc tử khá lắm!"
Mọi người thấy tặc nhân cười dài quay người.
Một cái bóng đen mãnh liệt xuất hiện phía sau y, nói ra: "Ngươi nói quá nhiều!"
Phốc!
Đoản đao đâm vào bụng dưới tặc nhân, tiện thể khuấy qua lại mấy lần, Dương Huyền lập tức phi tốc lui lại.
Đại khái không nghĩ tới chính mình vậy mà lại bị người phục kích, tặc nhân ngây ra một lúc, sau đó vỗ ra một chưởng. Dương Huyền vội vàng thối lui, đưa tấm chắn cản trước người, thân thể rúc về phía sau tấm chắn thành một đoàn.
Bành!
Tấm chắn vỡ nát, Dương Huyền không chút lựa chọn nằm xuống.
Giữa mất mặt cùng bỏ mệnh, hắn không chút lựa chọn mất mặt.
Gió mạnh lướt qua từ phía trên thân thể, tặc nhân chợt rút thanh đoản đao kia ra, giơ lên, chợt hí dài một tiếng, ầm vang ngã xuống đất.
Kim Thất Ngôn lao đến, sau khi kiêng kị, trước thọc tặc nhân một đao, xác định y chỉ còn lại một hơi, cực kỳ cuồng hỷ nhìn thoáng qua vết thương. Tặc nhân vốn rút ra đoản đao là muốn trốn xa, nhưng Dương Huyền lúc trước đâm đi vào đã mạo hiểm khuấy mấy lần, y vừa gảy đao, ruột đã bị cắt đứt mấy đoạn.
Dương Huyền chậm rãi đứng dậy, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ cánh tay sưng ê ẩm.
Loại tâm tình kinh ngạc này rất ít khi xuất hiện ở trên người Vương Đậu Hương, nhưng giờ phút này lão lại kinh ngạc xoay người nhìn Dương Huyền.
Phụ tá cũng như thế.
Kim Thất Ngôn ngước mắt nhìn Dương Huyền, không ngừng hối hận chính mình lúc trước ngu xuẩn như vậy. Lại là thiếu niên nhạy bén vô song, hắn cự tuyệt Vương thị một lần, chẳng lẽ ta lại không thể mời hắn một lần?
Vương Tiên Nhi trong tức khắc này, nghĩ thầm đứa nhà quê vậy mà lợi hại như vậy, đáng tiếc lúc trước có chút sợ chết, lại nằm rạp trên mặt đất. Nhưng chợt nàng liền tha thứ cho đứa nhà quê, Nhị thúc cùng phụ tá vẫn không lưu được tặc nhân, đứa nhà quê lại làm cho y mất mạng tại chỗ, tuy nói người nhát gan chút, nhưng bản sự không nhỏ nha!
Đây là lần thứ nhất nàng đưa mắt nhìn thẳng Dương Huyền.
. . .