Lúc tỉnh nắm quyền thiên hạ, say rồi ngủ trên gối mỹ nhân, năm ngàn năm phong hoa mưa bụi, thị phi thành bại quay đầu không!
Chúng ta vì lợi ích mà phản bội, lại vì lương tâm mà cứu rỗi.
Năm thứ ba Đại Càn, đế vương lạnh lùng như thần linh mở miệng, dẫn đến phong vân khuấy động. Tên nhà quê Dương Huyền đắm chìm trong ánh sao ở nông thôn mờ mịt đi vào thành Trường An, trong tay hắn cầm quyển trục thần kỳ đến từ ngàn năm sau, một cước giẫm vào bên trong vòng xoáy này... Cho đến khi đứng ở phía trên Trường An.