Mục lục
Ngự Tứ Lương Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Mấy phụ nhân gác cổng thấy Bách Linh về thì nhăn mặt bĩu môi, thì thầm chửi mắng trong miệng.

Trước đây Bách Linh không thể tùy tiện ra vào tiểu viện, tính tình nàng ngang ngược, từ khi ca ca chiếm được ưu thế, Bách Linh lại càng không để mấy phụ nhân này vào mắt nên trong lòng họ tất nhiên sẽ oán hận.

Nhưng mà hận thì hận, hiện giờ họ đâu quản được nha đầu thô lỗ theo ca ca gà chó lên trời.

“Đúng là mất trí rồi…” Bên trong tiểu viện, Tiêu Ngự đã nghe Bách Linh tức tối kể lại, lại nhìn Bách Linh đổ hết cơm nước vào bồn cầu. Hắn nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhìn gốc cây già lẻ loi ngoài sân, nhẹ giọng than.

Bản thân là người hiện đại, bác sĩ Tiêu tuy công việc bề bộn nhưng thỉnh thoảng được về sớm, hắn cũng hay xem mấy bộ phim cung đình chiếu lúc tám giờ. Hắn biết mình đang kẹt trong một xã hội nhỏ, vì tranh quyền đoạt lợi mà người ta đấu đá nhau. Chỉ là hắn chưa từng cảm nhận được sự khốc liệt, xem mạng người như cỏ rác trong chốn tường cao cổng lớn thế này.

Nội dung vở kịch chẳng phải thành cung đấu rồi à, họ hàng thân thích đã gặp nạn mà còn độc ác đến vậy sao

Tam thẩm không xem cái mạng nhỏ của Phượng Chiếu Ngọc ra gì, chỉ sợ cũng do thái độ của Phượng Vân Ninh và Lô thị mà ra. Trong mắt ba nữ nhân kia, tính mệnh của thiếu niên nhỏ bé này chẳng chút quan trọng.

Phượng Vân Ninh là vì ích kỷ, chỉ vì Phương thị không đáp ứng yêu cầu vô lý của nàng ta mà giận chó đánh mèo. Lý do tuy hiếm gặp nhưng tốt xấu gì cũng có mục đích hẳn hoi. Nhưng tại sao Lô thị lại ác độc với một đứa trẻ như vậy

Phượng Vân Ninh rõ ràng muốn chà đạp Phương thị và Phượng Chiếu Ngọc, mục tiêu của nàng ta là Phương thị, nàng ta muốn Phương thị chịu khổ để trả thù việc lừa gạt mình, nên dĩ nhiên phải giữ lại cái mạng của Phương thị và Phượng Chiếu Ngọc. Mà Phượng tam thẩm có Lô thị chống lưng dường như muốn lấy mạng Phượng Chiếu Ngọc, nếu không làm sao Trịnh thị hành động không chút e ngại như vậy Nhưng có vài chi tiết làm hắn khó hiểu. Lúc gặp Lô thị, Phượng Chiếu Ngọc vẫn còn nằm trong tã, bây giờ càng không thể uy hiếp Lô thị, sao hắn có khả năng đụng chạm đến nàng ta chứ Lô thị cũng chẳng màng đến Phương thị bị giam trong từ đường, nhưng tại sao cứ nhằm vào đứa trẻ là hắn

Hắn cũng chẳng hứng thú với ý đồ của Lô thị, chỉ là xem tình hình hôm nay, Trịnh thị bỏ độc vào thức ăn của hắn để cướp tiền, nếu ngày nào đó, để đạt được nhiều lợi ích hơn, chắc bà ta sẽ đổi thành thuốc độc kiến huyết phong hầu mất.

Đến lúc mấy người đó báo tin hắn mất vì bệnh, liệu có ai sẽ thay “Phượng đại tiểu thư” mờ nhạt như cái bóng kêu oan không

Bách Linh đột nhiên phấn khích nói, “Nhưng mà không nghĩ đến, thì ra Đại lão gia chưa từng quên tiểu thư, Đại lão gia lo tiểu thư thấy tủi thân nên gửi về nhiều bạc lắm. Tuy bị Tam thẩm tham lam lấy mất rồi, nhưng mà Đại lão gia vẫn quan tâm đến di nương và tiểu thư đó.”

Tiêu Ngự không bày tỏ ý kiến, chỉ cười cợt. Bản thân là đàn ông, sao có thể không hiểu tâm lý đàn ông Đúng là không thể xem Phượng Vân Phi là người xấu, hắn nhu nhược không có chính kiến, tuy còn chút lương tâm nhưng ích kỷ vẫn nhiều hơn. Hằng năm gửi bạc về chỉ để mua sự bình yên cho tâm hồn mà thôi, có thể thấy chút lương tâm còn lại này của hắn rẻ mạt cỡ nào. Hắn đã có chút dụng tâm, cớ gì lại không biết người bên gối dùng trăm phương nghìn kế muốn hãm hại Phượng Chiếu Ngọc, còn đưa mụ ôn thần Trịnh thị đến lấy mạng.

Chỉ sợ sâu trong nội tâm Phượng Vân Phi cũng muốn Lô thị đắc thủ. Bây giờ đường làm quan của hắn thênh thang, tay ôm vợ đẹp, nếu diệt trừ Phương thị và Phượng Chiếu Ngọc thì những dấu vết không vẻ vang của hắn cũng tan biến theo hai sinh mệnh vô tội đáng thương kia rồi. Tội ác đều do tay người khác, hắn còn có thể nói mình không biết gì để xoa dịu bất an trong lương tâm.

Tiêu Ngự không ngại dùng phỏng đoán ác ý nhất cho tầng lớp sĩ phu phong kiến.

Bách Linh lại nói, “Đúng rồi tiểu thư, Lý đại nương và Triệu đại nương đang sắc thuốc, sau khi tiểu thư ăn xong sẽ bưng đến. Lúc nãy tiểu thư có ăn miếng cơm nào đâu, nô tỳ đi tìm mấy món ngọt cho tiểu thư lót dạ, nếu không sẽ đau dạ dày đó.”

Bách Linh nói xong liền ra ngoài, Tiêu Ngự vỗ trán thở dài, vô lực nằm vật xuống sạp bên cửa sổ.

Hắn thật lòng đồng cảm với Phượng Chiếu Ngọc, ngày qua ngày biết chịu đựng thế nào Người của Lô thị là Tam thẩm, thêm hai phụ nhân của Phượng Vân Ninh, từng người một ép hắn uống thuốc độc.

Xế chiều, có hai phụ nhân bưng chén thuốc vào đặt trước mặt hắn, mặt không đổi sắc nói, “Tiểu thư uống thuốc đi.”

Tiêu Ngự khó chịu nhìn chén thuốc đen thui. Giống hệt loại thuốc trong ký ức Phượng Chiếu Ngọc thường xuyên uống. Hai phụ nhân nói đây là thuốc bổ, có trời mới biết thành phần và công dụng của thuốc là gì.

Có điều, Phượng Chiếu Ngọc khỏe mạnh đến giờ, chỉ trừ lúc bị Trịnh thị bỏ thuốc mới sinh bệnh, vậy chắc thuốc của hai phụ nhân không gây tổn hại quá lớn.

Hiện tại Tiêu Ngự đang là người dưới mái hiên nên không thể không cúi đầu, đành mang tinh thần tráng sĩ bưng chén thuốc nhắm mắt uống hết, hai phụ nhân lạnh mặt cầm chém lui ra.

Chờ hai bóng người kia khuất xa, Tiêu Ngự liền chạy đến cửa sổ, móc họng phun hết thuốc ra ngoài. Bách Linh hoảng sợ chạy đến vỗ lưng hắn, chờ hắn nôn xong thì đỡ hắn nằm lên giường.

Tiêu Ngự nhìn màn gấm trên đầu, thở dài thật dài, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Không thể tiếp tục như vậy được, Tiêu Ngự chậm rãi mở mắt. Tình cảnh cá nằm trên thớt thật khiến người ta khó chịu.

“Bách Linh, qua đây.” Tiêu Ngự đứng lên, dựa vào giường, vẫy tay gọi Bách Linh, thấp giọng dặn hai câu.

Bách Linh nghiêng người nghe, đôi mắt từ từ sáng lên, gật đầu liên tục.

“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ trông chừng Tam thẩm, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.” Bách Linh sôi sục ý chí chiến đấu, nắm tay nói.

Từ trước đến giờ nàng luôn đau xót cho tiểu thư nhà mình, rõ ràng có người thân mà lại bị ném qua một bên, không có ai quan tâm. Bách Linh dù xuất thân người hầu nhưng có cha mẹ và ca ca thương yêu, nàng quả thực không tưởng tượng được nỗi đau khi bị người thân mình phản bội, vứt bỏ.

Trước đây, tiểu thư lúc nào cũng lãnh đạm, chẳng tranh giành với ai, không đặc biệt để tâm đến bất cứ chuyện gì, cho ăn gì thì ăn nấy, bảo mặc gì thì mặc đó, cũng chưa từng kêu đói kêu lạnh, cứ như người vô hồn, Bách Linh có nóng ruột cũng chẳng biết làm sao.

Chỉ có đôi mắt mỹ lệ mà trầm tĩnh đến khác người như có thể nhìn thấu hồn người. Cứ như cả đất trời đều nằm trong đôi mắt ấy. Tiểu thư chỉ cần liếc một cái đã thấu triệt nội tâm người ta. Bách Linh vốn không giấu diếm bí mật nên nàng rất thích đôi mắt của tiểu thư. Nhưng rất nhiều người vì đôi mắt đó mà sợ hãi, căm ghét tiểu thư.

Nhưng mấy ngày nay tiểu thư cứ như sống lại thành người khác, không còn im lìm giống khúc gỗ như trước nữa. Đôi mắt vẫn trong trẻo, thông tuệ nhưng tươi sáng, linh động hơn trước nhiều. Bách Linh không biết vì sao tiểu thư thay đổi, nhưng vất vả lắm tiểu thư mới có quyết tâm tranh giành nên nàng hơi đâu quan tâm chuyện khác Ý chí chiến đấu dồn nén mấy năm nay bùng phát, nàng hận không thể đánh một trận long trời lở đất với đám Tam thẩm, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư.

Tiêu Ngự thấy nàng như vậy thì cười nói, “Ừ, trông chờ cả vào ngươi đó.”

Hắn đang bị Trịnh thị giam cầm, ra khỏi cửa cũng không được. Những người khác đều xem như hắn không tồn tại, còn nếu biết hắn bị hiếp đáp cũng vờ như không biết.

Hiện tại, hắn cần một cơ hội, phải khuấy động để mọi người biết đến hắn, cho đám người kia muốn giả vờ không thấy cũng phải thấy. Như vậy hắn mới nắm được quyền chủ động trong tay.

Có điều, bây giờ hắn phải tiếp tục giả bệnh, nếu không Trịnh thị nổi điên thì hắn chắc chắn bị bỏ thêm một mớ thuốc nữa.

Phượng đại lão gia à, thật ngại quá, bây giờ không thể không phối hợp với Trịnh thị khiến hắn bỏ tiền mua lương tâm. Nếu thấy bất an thì hãy bỏ thêm tiền cho Phượng Chiếu Ngọc đi.

Tiêu Ngự vốn tưởng phải chờ thật lâu, ai dè cơ hội đến rất nhanh.

Phượng Vân Phi mặc kệ đứa con trai này mười mấy năm, gửi tiền cũng phải lén lút, sao không nói hoạch toẹt ra là sợ vợ cho rồi Mấy ngày gần đây, hắn lại trắng trợn rêu rao với mọi người rằng mình mang quà đến thành Hoài Thiên thăm Phượng Chiếu Ngọc, nghe đồn hắn muốn loan truyền lần viếng thăm này càng long trọng càng tốt.

Ca ca của Bách Linh thám thính ra là Phượng Vân Phi sắp được thăng chức, chuyện khác vẫn đang tiếp tục nghe ngóng. Tiêu Ngự suy nghĩ một chút đã hiểu, lần này không phải Phượng Vân Phi đột nhiên dư thừa lòng tốt, hắn chỉ muốn mua danh chuộc tiếng thôi.

Suy đoán của Tiêu Ngự đúng đến tám, chín phần.

Hiện tại Phượng Vân Phi xuân phong đắc ý, đường quan cực kỳ thuận lợi, đã vào được chính viện Thái y viện. Tổng quản thái y đã lớn tuổi, dâng tấu lên Hoàng đế xin cáo lão hồi hương, nếu không có gì bất trắc thì Tổng quản thái y tiếp theo sẽ do Phượng Vân Phi đảm nhiệm.

Nhưng bỗng dưng có người vạch tội hắn, nói hắn đuổi vợ để tái giá, vứt bỏ ấu nữ, đức hạnh thiếu sót, không thể đảm đương trọng trách.

Lúc đó Phượng Vân Phi bắt đầu hoảng rồi. Dưới chỉ điểm của Phượng Vân Ninh, hắn sẽ về đây phê phán Phương thị, đào “tội danh” ngày xưa của nàng lên, thêm mắm thêm muối rồi lan truyền ra ngoài để người ta biết đuổi vợ để tái giá không phải lỗi của Phượng Vân Phi.

Chỉ là chuyện vứt bỏ ấu nữ thì không thể nói. Lúc đó Phượng Chiếu Ngọc còn quá nhỏ, muốn đặt điều cũng không kiếm ra được.

Năm đó Phượng Chiếu Ngọc bị đuổi về nhà cũ, một trong hai đứa song sinh là Phượng Chiếu Kỳ được giữ lại Phượng phủ, được Lô thị giáo dưỡng. Phượng Vân Phi nói với bên ngoài là Phương thị không muốn giữ ấu nữ, nhưng vì không muốn mẫu tử chia lìa nên hắn mới gửi con gái về nhà cũ.

Tiêu Ngự âm thầm suy tính chuyện này.

Phượng Vân Phi muốn tìm hắn là tốt rồi, hắn có thể nắm lấy cơ hội này. Phượng Vân Phi muốn dùng Phượng Chiếu Ngọc đổi lấy tiếng thơm, đáng tiếc, lần này quyền chủ động không nằm trong tay hắn rồi.

Tiêu Ngự một bên thở phào nhẹ nhõm, một bên lại thấy chua xót, hắn bỗng thấy hoang mang.

Hắn lại thấy chua xót và đau lòng vì bị Phượng Vân Phi lợi dụng.

Sống ở thế giới này càng lâu, ranh giới giữa hắn và Phượng Chiếu Ngọc càng mờ đi. Đến hôm nay, hắn đã không thể phân tách chính mình và Phượng Chiếu Ngọc nữa. Hắn thừa hưởng ký ức của Phượng Chiếu Ngọc, cũng có cảm tình của Phượng Chiếu Ngọc, vậy phải làm thế nào để phân biệt nhân cách của hắn và Phượng Chiếu Ngọc đây

Cứ như trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, giờ đã hòa thành một thể thống nhất.

Trong tiểu viện, đâu đâu cũng có ánh mắt dò xét của mấy phụ nhân, Tiêu Ngự kiên trì chờ đợi. Hơn một tháng sau, vào một ngày cuối thu, đội ngũ Phượng Vân Phi phái đến thăm Phượng Chiếu Ngọc đã đặt chân đến thành Hoài Thiên.

Tiêu Ngự tỉnh dậy từ giấc ngủ nặng nề. Hít sâu vào luồng không khí tươi mát trong lành. Hắn chậm rãi xoay người, từ từ mở mắt.

Hoa khắc trên thành giường, vải đỏ làm trung gian, màn lụa xanh màu cỏ.

Tiêu Ngự hết khép rồi mở mắt. Tuy đã đến thế giới này mấy ngày, nhưng hôm nay mới là ngày hắn chân chính bước vào thời đại cổ xưa này.

Không chờ hắn suy nghĩ thêm, Bách Linh đã nhanh nhẹn kéo màn lên, “Tiểu thư dậy rồi. Mau đứng lên, Bách Linh hầu tiểu thư rửa mặt. Hôm nay lão gia phái người đến gặp tiểu thư đó, tuyệt đối đừng phạm sai lầm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK