Tiêu Ngự có thể dựa vào Đại lão thái gia để đối phó Trịnh thị, nhưng khó dùng cách đó để đối phó với hai phụ nhân này.
Họ là người được Phượng Vân Ninh phái đến, trên danh nghĩa là giáo dục Phượng Chiếu Ngọc, là người của phủ An quốc công.
Thừa tướng trước nhà quan thất phẩm, trên dưới Phượng phủ ai cũng phải khách khí với họ, đối xử cứ như họ không phải nô tài mà giống khách hơn.
Tiêu Ngự cười nói, “Hai vị đại nương để thuốc đó đi, lát nữa ta uống.”
“Xin tiểu thư uống ngay lập tức.” Lý đại nương nói lớn hơn, mặt vẫn không cảm xúc, chỉ đẩy chén thuốc đến trước mặt Tiêu Ngự, quyết không cho cãi.
Tiêu Ngự khẽ nhíu mày.
Hắn không chủ động trêu chọc hai phụ nhân này, nhưng vậy thì không có nghĩa không bị họ đàn áp.
Bất kể Phượng đại tiểu thư hiện tại đã có chút tiếng tăm với tộc trưởng, hắn cũng không đả động được các nàng, họ vẫn đối xử với hắn như trước.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi cảnh kiềm kẹp, Tiêu Ngự sẽ không để những người này tiếp tục khống chế mình.
“Bách Linh, rót cho ta tách trà.” Tiêu Ngự không phản ứng với hai phụ nhân, gọi Bách Linh đến.
Bách Linh nhanh nhẹn đặt một tách trà vào tay Tiêu Ngự, ngẩng cao đầu đứng kế hắn, lòng hiếu chiến dần dần bốc lên.
Dạo này tiểu thư nhà mình không phải chịu ấm ức nữa, hai phụ nhân này lộng hành quá lâu rồi, Bách Linh cảm thấy họ nên được dạy dỗ một trận.
Tiêu Ngự nâng cái tách nhỏ bằng ngọc xanh biếc, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng, hình như từng gặp trong mơ, lại như đến từ ký ức của Phượng Chiếu Ngọc.
Trong khung cảnh đó, có một tách trà sứ Thanh Hoa, một vùng đất trống bình thường, ngâm trong tách là những lá trà vụn, bột trà tản ra màu xanh nhàn nhạt.
Phượng gia vốn đâu có hiển vinh, chỉ là một gia đình bình thường vừa làm ruộng vừa đi học, năm đó Phượng Vân Phi còn phải mở dược quán làm kế sinh nhai. Từ khi Phượng thị được gả cho Phượng Vân Phi, mang theo vô số của hồi môn bước vào cổng lớn Phượng gia, Phượng gia mới dần phát đạt. Sau thì Phượng Vân Phi nhậm chức ở Thái y viện, rồi đến Phượng Vân Ninh vào phủ An quốc công, lúc đó Phượng gia mới nhảy lên vị trí thế gia bậc nhất thành Hoài Thiên.
Tách trà này trước đây từng được mẹ ruột Phương thị của Phượng Chiếu Ngọc sử dụng, nhưng mặt mũi ở Phượng phủ lại chẳng bằng người hầu.
Trong số đó… có thể diện nhất chính là hai phụ nhân này.
Bây giờ họ bị Tiêu Ngự ngó lơ, coi thường thể diện, xưa nay hoành hành trong Phượng phủ quen rồi, làm sao nhịn được Huống chi các nàng còn phải thực hiện nhiệm vụ Phượng Vân Ninh dặn.
“Đại tiểu thư, bọn ta mặc kệ ngươi làm gì bên ngoài, nhưng ở nơi này thì không được tùy hứng làm theo ý mình! Nhanh uống thuốc đi!” Lý đại nương nghiêm giọng.
Tiêu Ngự nhìn nàng ta, thản nhiên bưng chén lên, tay hơi run làm rơi chén, thuốc đổ lênh láng.
“Ngươi!” Lý đại nương không dám tin, trừng mắt nhìn Tiêu Ngự, giơ một tay lên.
“Xin lỗi, trượt tay.” Tiêu Ngự bật dậy né Lý đại nương, hắn không muốn động tay động chân với nữ nhân.
“Là ngươi cố ý!” Lý đại nương giận dữ.
Triệu đại nương sắc mặt khó coi nhìn Tiêu Ngự, kéo Lý đại nương muốn động thủ về.
“Quên đi, chúng ta đi nấu chén khác là được.”
Chỉ cần bắt con quái vật nhỏ bất nam bất nữ này uống vào là xong.
Tiêu Ngự nhìn hai phụ nhân ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng, làm như không thấy mảnh sứ và thuốc vung vãi đầy đất.
Bách Linh cầm khay đến, tức tối giậm chân, ngồi xuống lấy khăn bọc tay nhặt mảnh sứ, bất mãn nói, “Hai phụ nhân này chưa từng để tiểu thư vào mắt, xem thường chúng ta ở chỗ nhỏ hẹp lại không muốn trèo cao, liền ra sức áp bức tiểu thư, không biết có mưu đồ gì không. Bây giờ Đại lão thái gia và Tam lão thái gia coi trọng tiểu thư mà hai mụ đó vẫn làm mưa làm gió trước mặt tiểu thư, đúng là đáng ghét!”
Tiêu Ngự đang nghĩ phải làm sao để biết thành phần và tác dụng của chén thuốc, nghe Bách Linh nói liền cười, “Các nàng rời khỏi kinh thành phồn hoa, chạy xuống chỗ nông thôn này ngẩn ngơ hết mười mấy năm, Lô thị và Phượng Vân Ninh tuyệt không bạc đãi các nàng, vậy ngươi nói xem các nàng có âm mưu gì.”
Bách Linh nghe Tiêu Ngự gọi thẳng đại danh của Đại phu nhân và Quốc công phu nhân, mới đầu là hết hồn, sau lại thản nhiên.
Người ta nói có kế mẫu thì có kế phụ, loại người như vậy không đáng để tiểu thư gọi là mẫu thân, mà vị Quốc công phu nhân kia dường như cũng chẳng phải người tốt.
Thấy Bách Linh dọn xong đống hỗn loạn dưới đất, Tiêu Ngự hỏi, “Bách Linh, có cách nào lấy bã thuốc từ chỗ Lý đại nương về đây không”
Bách Linh đáp, “Hai phụ nhân này quỷ quyệt lắm, trông chừng việc nấu thuốc rất kỹ. Trước đây nô tỳ luôn lo cho tiểu thư nên không để ý kỹ, nếu tiểu thư nghi ngờ họ làm chuyện xấu, nô tỳ nhất định lấy được bã thuốc về cho tiểu thư.”
Tiêu Ngự gật đầu, lại dặn, “Làm kín đáo thôi, đừng kinh động họ. Cũng không cần đem về cho ta, ra ngoài đưa cho Tần tiểu đại phu xem, nhờ hắn viết phương thuốc rồi lấy về.”
Nhắc đến Tần tiểu đại phu, Tiêu Ngự cảm thấy người này có một loại khí chất vô cùng quen thuộc, giống như những người vừa mới tốt nghiệp, đặt chân vào bệnh viện nhỏ. Lòng nhiệt tình của họ chưa bị xã hội phức tạp và tàn nhẫn dập tắt, họ mang theo hoài bão mãnh liệt dấn thân vào cái nghề mình yêu, sau đó bị thực tế khắc nghiệt làm cho nguội lạnh.
Tiêu Ngự hoàn hồn, vừa nghĩ vừa cười. Giờ hắn cứ như một đầu não quan tòa khát cầu nhân tài.
“Ngươi đi đi, nhớ cẩn thận.”
Bách Linh đáp một tiếng rồi lui ra.
Tiêu Ngự vung tay vung chân, đến giá lấy sách đọc.
Chỗ tốt của Thanh Vân các là đây. Nơi này từng là chỗ ở của Phượng Vân Phi, sách trên giá toàn là sách y học, quá tiện lợi cho Tiêu Ngự.
Nhưng có đọc nhiều cũng vẫn là lý thuyết, hắn không hiểu rõ lĩnh vực Đông y, giống như không thể nhận diện được bã thuốc, chỉ có thể nhờ người khác.
Hơn một canh giờ sau, Lý đại nương và Triệu đại nương lại bưng thuốc vào, hai người kẹp hắn ở giữa, làm tư thế nếu không uống sẽ bóp miệng đổ vào.
Tiêu Ngự thấy buồn cười. Hai phụ nhân này đâu phải không biết chuyện xảy ra mấy ngày qua, vậy mà vẫn không sợ, thấy có Phượng Vân Ninh làm chỗ dựa là thoải mái coi trời bằng vung hả
Tiêu Ngự cầm chén thuốc, không thèm nể mặt họ, vung tay hất chén thuốc vào người hai phụ nhân, quay qua thấy sắc mặt hai người không dám tin, giận xanh mặt, cười nói, “Xin lỗi, lại trượt tay, làm phiền hai vị nấu lại chén khác.”
“Ngươi! Ngươi muốn phản!” Lý đại nương nóng nảy không nhịn được vung tay tát vào mặt hắn, Tiêu Ngự dùng mấy ngón cầm cổ tay nàng, lạnh mặt.
“Ta khuyên hai vị đại nương đừng vượt quá quy củ. Người khác không biết nhưng các ngươi thì biết, ta vốn không phải tiểu thư. Nếu ta phơi bày mọi chuyện thì kết cục của chủ các ngươi là gì, kết cục của các ngươi là gì, hai vị đại nương nên biết cho.”
Tiêu Ngự nhớ lại hành vi đáng hận của hai đại nương này lúc trước, lại nối qua lòng căm ghét Phượng Vân Ninh nên không khống chế được lực tay.
Lý đại nương liên tục kêu đau, Tiêu Ngự thả tay nàng ra, ghét bỏ nhìn hai người, “Cút.”
Hai phụ nhân này biết hắn dựa vào Đại lão thái gia để trừng trị Trịnh thị, nhưng làm sao cũng không ngờ đứa trẻ bị các nàng bí mật nắm trong tay mười mấy năm lại chẳng hề sợ Phượng Vân Ninh, nhất thời nghi hoặc nhìn nhau.
Triệu đại nương bình tĩnh lại, lạnh lùng nói, “Bọn ta đi nấu thêm chén nữa, nếu tiểu thư không uống thì di nương bên kia sẽ thương tâm! Nếu thương tâm quá mà xảy ra chuyện gì thì mất nhiều hơn được đấy!”
Hai phụ nhân nói xong liền lui ra. Tiêu Ngự nghe các nàng dùng Phương thị uy hiếp mình, liền thấy nhức đầu vô cùng.
Hắn nói vậy thôi chứ bây giờ nào dám vạch trần thân phận mình. Coi như có thể trừng phạt đám tiểu lâu la nhưng hung thủ chân chính là Phượng Vân Ninh thì ở xa tít chân trời, huống chi nàng đã là chính thất phu nhân của phủ Quốc công, quyền to thế lớn, đòn công kích nho nhỏ của hắn trước mặt nàng khác gì lấy trứng chọi đá. Cuối cùng kẻ thù vẫn bình yên vô sự, còn hắn và Phương thị sẽ càng thêm khổ sở.
Mặc dù rất muốn khôi phục thân phận, nhưng phải chờ đến lúc hắn có đủ năng lực tự vệ và bảo vệ Phương thị đã.
Tiêu Ngự đang suy nghĩ, Bách Linh đã nhanh chân chạy vào, móc trong ngực ra một tờ giấy đưa cho hắn.
“Tiểu thư, nô tỳ đã lén lấy bã thuốc đưa cho Tần tiểu đại phu, hắn viết cái này nè.”
Tiêu Ngự nhận lấy đọc từ trên xuống dưới, mặt xạm đi.
Hắn không nghiên cứu nhiều về dược liệu Đông y, chỉ nhận biết được vài vị thuốc thôi, như đương quy hay cây ích mẫu.
Lại nhìn dòng chữ “Lời dặn của đại phu”, mập mờ nói là thuốc này dù có tác dụng bồi bổ cho nữ nhưng nếu không khỏe thì chớ dùng nhiều, nếu không sẽ có kinh nguyệt sớm, vân vân…
Đổi thành giải thích kiểu hiện đại thì đơn thuốc này có tác dụng tăng cường hoóc-môn nữ chứ gì
Tiêu Ngự cũng thấy cơ thể này phát dục quá chậm, cứ tưởng ráng đợi đến lúc Phượng Chiếu Ngọc dậy thì thì sẽ không giấu được thân phận nam nhi, không ngờ bà cô Hầu gia phu nhân đã đề phòng từ sớm rồi.
Tiêu Ngự đến trước gương soi thật kỹ. Rõ ràng hắn và Phượng Chiếu Kỳ là song sinh nhưng hai người không giống nhau hoàn toàn. Phượng Chiếu Kỳ đã mất đi nét trẻ con, hiện ra góc cạnh của thiếu niên. Hắn mặc dù cũng phát triển nhưng đường nét, tướng mạo mềm mại hơn rất nhiều.
Tiêu Ngự nghĩ ngợi, tự sờ ngực mình, không biết có phải vì cái đơn thuốc kia khiến hắn bị ảo giác không mà hắn cảm thấy ngực mình hơi mềm mềm…
Con mụ Phượng Vân Ninh biến thái!
Nhưng mà nhớ lại, trước đây nàng còn muốn “thiến” Phượng Chiếu Ngọc, bây giờ chỉ cho uống thuốc đã là kết quả “hòa bình” do tổ phụ và phụ thân hắn khóc lóc cầu xin rồi.
Tiêu Ngự ngồi trên tháp xoa ngực, tức đến giật mí mắt.
“Tiểu thư sờ chỗ đó làm chi vậy.” Bách Linh đỏ mặt, nghiêm túc kéo tay hắn xuống, “Tiểu thư lớn rồi, phải chú ý bề ngoài…”
…Quản lý gắt gao chưa kìa.
Tiêu Ngự nằm trên tháp hồi lâu, nghiêng người bước xuống, đi ra ngoài.
“Tiểu thư muốn đi đâu” Bách Linh liền bám theo.
“Đi gặp Tam lão phu nhân.” Tiêu Ngự nói.
Lý đại nương và Triệu đại nương đứng dưới hành lanng nhìn bóng lưng hai chủ tớ, trầm mặt.
“Ai biết Tam phu nhân nhìn cũng hữu dụng mà lại chẳng dùng được, để tiểu tiện nhân này tác oai tác quái, còn dám dựa dẫm Đại lão thái gia.” Lý đại nương nói, “Lão tỷ, chúng ta phải làm sao đây Có nên báo cho Quốc công phu nhân không”
Mắt Triệu đại nương lóe lên, “Nghĩ lại đi, phu nhân phái chúng ta đến trông chừng Phương thị và tiện chủng của nàng, đừng có hơi chút rắc rối là làm phiền phu nhân. Hiện tại tiểu tiện chủng này cũng đâu hẳn đã đắc thế, đừng quên nó đã làm cái việc đê tiện đó với Lý nhị công tử trước mặt bao người. Bây giờ nó là “Phượng đại tiểu thư”, làm ra chuyện đáng xấu hổ kia, mặc kệ Đại lão thái gia đỡ lời nhưng người khác đều coi nó là đứa hư thân mất nết. Giờ chẳng cần chúng ta ra tay, cứ chờ xem, nó không đắc ý được lâu đâu.”
Tiêu Ngự và Bách Linh đi thẳng đến chỗ Tam lão phu nhân, ngẫm nghĩ làm cách nào mượn tay Tam lão phu nhân ngăn cản Phượng Vân Ninh và hai phụ nhân kia. Vừa mới vào đã phát hiện Trịnh thị và Phượng Chiếu Tình ngồi ghế dưới Tam lão phu nhân, tươi cười nịnh hót Tam lão phu nhân.