Mục lục
Ngự Tứ Lương Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

“Thế tử!” Tiêu Ngự thấy là Tạ Cảnh Tu, tâm trạng tức khắc thả lỏng.

Hắn có cảm giác nếu mình gặp nguy hiểm trong hoàng cung, Tạ Cảnh Tu nhất định sẽ đến.

Lúc y xuất hiện, Tiêu Ngự không thấy bất ngờ chút nào.

Hắn dám hành động bừa bãi trong cung như vậy là dựa vào cảm giác không thể nói rõ này, là tin tưởng tuyệt đối vào Tạ Cảnh Tu.

“Tạ Cảnh Tu!” Lý quý phi trừng to mắt nhìn người tới, vẻ mặt như mừng lại như hận, vô cùng vặn vẹo.

“Ngươi không chết, quả nhiên ngươi không chết…” Lý quý phi lẩm bẩm, đôi mắt dán chặt vào gương mặt Tạ Cảnh Tu, “Bổn cung biết ngươi sẽ không thất bại dễ dàng như vậy, sẽ không chết dễ dàng như vậy.”

Thị vệ hoàng gia nhất thời mất đầu não điều đình, không biết phải làm gì.

Không biết là ai hô to, “Bảo vệ nương nương!”

Đoàn người nháy mắt tìm được mục tiêu, lập tức quay lại vây quanh Lý quý phi, giương lưỡi đao sáng lóa chĩa ra bên ngoài.

Tạ Cảnh Tu cứ như không thấy người ở đây, chỉ ruổi ngựa đến chỗ Tiêu Ngự.

Không khí tự nhiên trở nên quỷ dị, hơn mười thị vệ hoàng gia mà không dám đối đầu với khí thế của Tạ Cảnh Tu, chỉ có thể tránh qua một bên, khiến y càng thêm thuận lợi đến trước mặt Tiêu Ngự.

“Ngọc Nhi.” Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng gọi, vươn tay ra, “Lên đây.”

Tiêu Ngự nhìn xung quanh, khóe miệng giật liên hồi.

“Thôi khỏi.” Giờ không phải lúc đùa giỡn, chẳng lẽ y không dẫn thêm một con ngựa nữa đến được sao… Vụ giả chết còn chưa tính sổ đấy. Đáng tiếc, thời điểm không đúng lúc, về rồi nói.

“Chúng ta đi thôi.” Tiêu Ngự nói rồi bước qua con đường nhỏ mà mọi người tự động chừa ra.

Hắn không biết Tạ Cảnh Tu dẫn bao nhiêu người đến, cũng không biết y làm thế nào mà coi thường luật pháp cầm cả đao vào thâm cung, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Nếu thường thức của hắn không bị lệch lạc thì hành vi hiện tại của Tạ Cảnh Tu rõ ràng là muốn “tạo phản”!

Nói một tiếng nghe khó ưa liền giả chết, giả chết xong lại quay về, xách đao xông vào cấm cung, còn có thể bình yên sống qua ngày nữa hay không đây!

Tiêu Ngự còn chưa ra đến cửa, Lý quý phi quát một tiếng, “Cản hắn lại! Các ngươi là người chết à!”

Quế đại nương cũng trầm giọng nói, “Nguyên Vương thế tử phi đã bất kính với nương nương mà còn muốn bỏ đi như vậy sao! Quá sức xem thường hoàng thượng và nương nương rồi!”

Lý quý phi yên lặng nhìn Tạ Cảnh Tu, mắt hạnh xoay chuyển. Cái nhìn kia lọt vào mắt Tiêu Ngự, chỉ thấy cực kỳ chướng mắt.

Vóc dáng Tạ Cảnh Tu tuấn dật xuất chúng, đi dọc đường cứ như cột đèn phát sáng, đúng là thu hút không ít ánh mắt của các cô nương.

Nhưng những ánh mắt đó toàn là thưởng thức và ngại ngùng, khác hẳn ánh mắt của Lý quý phi. Ánh mắt nàng ta mang vẻ săm soi, tham lam và khát vọng độc chiếm khiến người ta buồn nôn, cảm giác ớn lạnh như bị rắn độc quấn lấy, ngọ nguậy trên người Tạ Cảnh Tu.

Cuối cùng Tiêu Ngự đã hiểu tại sao Lý quý phi thù hận hắn đến vậy.

Rõ ràng nàng có tình ý với Tạ Cảnh Tu.

Nhưng khác với yêu thích đơn thuần như những nữ tử bình thường, ánh mắt Lý quý phi nhìn Tạ Cảnh Tu mang dục vọng chiếm giữ và xiềng xích.

Tiêu Ngự thấy hết sức ghê tởm.

Các thị vệ nhận lệnh, lại tập kích Tiêu Ngự.

“Chát” hai tiếng, Tạ Cảnh Tu vung roi quất vào má hai thị vệ nhanh như sao xẹt, dấu roi lập tức sưng lên.

Hai tên thị vệ đau đớn kêu lên, che mặt lùi qua một bên, không dám tiếp tục tiếp cận.

Tạ Cảnh Tu không thèm nhìn chúng, lại vươn tay với Tiêu Ngự, “Ngọc Nhi, lên đây.”

Tiêu Ngự không từ chối nữa, cầm tay Tạ Cảnh Tu, nương theo lực kéo của y, vững vàng ngồi lên yên ngựa.

“Tạ thế tử.” Lý quý phi lạnh lùng nhìn Tạ Cảnh Tu, “Hoàng thượng đã về Vô Cực điện tu luyện, bổn cung có thể không khép tội ngươi mang đao và thị vệ xông vào cấm cung, ngươi làm thế này là muốn tạo phản đúng không!”

Tạ Cảnh Tu ngồi trên ngựa, hơi nheo mắt nhìn đại nội thị vệ tụ tập trước Thái Y viện ngày một đông, bao vây các binh sĩ huyền giáp y mang đến, chĩa binh khí vào các thuộc hạ không một tiếng động của y.

Lý quý phi cũng thấy tình hình ngoài Thái Y viện, đôi môi mọng nước nhếch nụ cười lạnh, càng thêm an tâm.

Đại nội thị vệ đều là cao thủ lấy một đấu mười, Tạ Cảnh Tu chỉ dẫn theo mười mấy người mà dám xông vào cấm cung chỉ vì Phượng Chiếu Ngọc, đúng là thần trí bị mê muội rồi.

Nhưng hành động này cũng khơi dậy sự đố kỵ gặm nhấm cõi lòng nàng, ngọn lửa ganh ghét thiêu đốt khiến nàng đau đớn đến mức không thể đứng thẳng.

Từ nhỏ nàng đã biết mình là nữ nhân hoàn mỹ nhất, được bồi dưỡng để đối phó với các thế gia kinh thành.

Dung mạo tuyệt mỹ, tài năng vượt bậc, từ bé đã phải nỗ lực, rèn luyện không ngừng, tất cả cũng chỉ vì một mục tiêu.

Đã từng, người kia đã từng là mục tiêu của nàng, là Nguyên Vương thế tử mặt lạnh vô tình, là Tạ Cảnh Tu.

Nhưng cái đích đó rất nhanh đã bị phủ quyết, nàng vẫn nhớ khung cảnh cánh hoa hồng nhạt phiêu tán giữa màn mưa bụi, khoảnh khắc bắt gặp thiếu niên còn đẹp hơn hoa, lạnh hơn tuyết kia từ lâu đã khắc vào lòng nàng.

Nàng vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó.

Vài năm trước, nàng vốn phải gả cho y, sinh con dưỡng cái, trở thành thê tử duy nhất của y, trở thành nữ nhân duy nhất mà y yêu thương, là tất cả của y.

Nhưng mọi mơ ước chỉ còn là vọng tưởng, vì người kia thay đổi ý định mà tan thành mây khói.

Nàng tiến cung, trở thành sủng phi của lão Hoàng đế, nhưng trong thâm tâm nàng, Nguyên Vương thế tử vốn là vật phải nằm trong lòng bàn tay của Lý Yên Nhi nàng!

Năm tháng qua đi, y vẫn một thân một mình, Lý quý phi đắc chí, nàng cho rằng đây là duyên phận của nàng và y.

Đợi đến khi lão Hoàng đế quy tiên, nàng không bao giờ tái giá, y cũng vĩnh viễn đơn độc, bọn họ vẫn được nối liền bởi duyên phận sâu xa.

Nhưng tất cả đều bị thiếu niên Phượng Chiếu Ngọc phá hủy.

Lý quý phi nhìn Tiêu Ngự trừng trừng. Ánh mắt thù hận gần như hóa thành vật hữu hình đâm vào thân thể.

Tiêu Ngự nhíu mày, quay đi chỗ khác, không muốn nhìn ánh mắt quỷ dị của Lý quý phi.

Tạ Cảnh Tu ôm Tiêu Ngự, giục ngựa lên phía trước, tiến đến cửa Thái Y viện.

Lý quý phi tiếc nàng rèn sắt không thành thép, gào lên từ đằng sau, “Tạ Cảnh Tu! Ngươi muốn tạo phản sao! Chỉ vì con hồ ly này bỏ bùa mê thuốc lú à! Ngươi đặt phủ Nguyên Vương ở đâu, ngươi để các thị vệ đi theo ngươi ở đâu hả! Ngày đó các tăng nhân đã phán ngươi trời sinh phản nghịch, chẳng lẽ ngươi muốn biến nó thành sự thật sao!”

Lý Yên Nhi biết, một nam nhân bị người thâu tóm có thể làm ra hành vi ngu xuẩn cỡ nào, nàng lại không ngờ Tạ Cảnh Tu cũng là loại người này.

Người có thể đả động Tạ Cảnh Tu vốn phải là nàng!

Lời của Lý quý phi rơi vào tai Tạ Cảnh Tu, dĩ nhiên cũng lọt vào tai Tiêu Ngự. Hắn nghi ngờ nhìn Tạ Cảnh Tu, chẳng hiểu gì cả.

Lời của Lý quý phi hình như có gì đó không đúng

“Các ngươi quen nhau à!”

Mặt Tạ Cảnh Tu xanh mét, nghiến răng nói, “Ta không biết nữ nhân này là ai cả.”

Y vừa dứt lời, đột ngột kéo cương, con ngựa nhảy chồm lên, Tiêu Ngự hoảng hốt túm chặt bờm ngựa.

Roi dài vung lên như xé gió quất thẳng vào gương mặt kiều diễm hơn hoa của Lý quý phi.

Người phe kia tức khắc hỗn loạn, tiếng nữ nhân thét chói tai đến mức xuyên thủng tầng mây.

“Nàng ta cũng xem ngươi như “đồ vật” à!” Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn Lý Yên Nhi ôm mặt gào thét.

“Phản! Phản rồi!” Quế đại nương đau lòng đỡ Lý quý phi, cất cao giọng, “Các ngươi còn không mau bảo vệ nương nương, lập tức bắt tên loạn thần tặc tử kia, giao cho hoàng thượng và nương nương trị tội!”

“Trời sinh phản nghịch Loạn thần tặc tử” Tạ Cảnh Tu khinh thường nói, “Nếu đã vậy, ta không phản thì thật phí thanh danh loạn thần tặc tử!”

Tâm trạng sâu kín của Thế tử chắc là vầy

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK