Vương phi và Giản lục tiểu thư trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Tu sai người áp giải hai nàng đi, Tiêu Ngự chưa kịp thở phào đã cảm giác được áp lực nặng nề đè lên mình.
Hắn có linh cảm không hay, mục tiêu kế tiếp của Tạ thế tử có thể là hắn.
Quả nhiên, Tạ Cảnh Tu im lặng nhìn hắn, không quay đầu ra lệnh, “Lão Lục, dẫn người ra ngoài Quảng An đường.”
Lão Lục vâng mệnh, lớn tiếng lùa thị vệ ra ngoài. Nhị Cửu cúi đầu quỳ trên đất, hai nắm tay buông thõng siết chặt.
Hắn là thị vệ thân tín đi theo Tạ Cảnh Tu từ nhỏ, việc lớn việc nhỏ gì cũng giao cho hắn. Bây giờ Thế tử lạnh nhạt hắn, nhất định trong lòng đang rất giận hắn. Nhưng hắn không dám cầu xin tha tội, chỉ có thể trầm mặc quỳ ở đó.
Tạ Cảnh Tu kéo tay Tiêu Ngự, “Về phòng ngươi.”
Tiêu Ngự bối rối nhìn những người còn trong viện, bốn người Tần Cánh, Tần lão đại phu, Bách Linh và Lục Dung Dung vẫn mang bộ dáng ngơ ngác như nghe sét đánh ngang tai đứng há mồm nhìn hắn, lâu thật lâu chưa hoàn hồn.
Hình như chuyện hắn là nam nhân là một đả kích quá lớn với họ.
Chu thái y đã thừa cơ Vương phi bị giải đi mà chuồn khỏi đây, Tạ Cảnh Tu cũng không ngăn cản, không biết có định liệt ông vào danh sách cần diệt khẩu không…
“Này… Nhị Cửu sao phải quỳ” Tiêu Ngự nhìn Nhị Cửu vẫn quỳ ở phía sau, khó hiểu.
Tạ Cảnh Tu có vẻ không nhịn được nữa, mặt trầm như nước, “Ngọc Nhi, dẫn ta về phòng ngươi.”
Tiêu Ngự rùng mình, không dám hỏi thêm, chỉ có thể đồng tình nhìn Nhị Cửu rồi dẫn Tạ Cảnh Tu về tiểu viện của mình.
Bây giờ Tạ thế tử nhìn ai cũng không vừa mắt, tốt nhất đừng làm trái ý y.
Tiêu Ngự vừa mới bước qua ngạch cửa, đột nhiên bị một luồng sức mạnh giật lấy đẩy mạnh vào tường.
Sau lưng bị đập vào tường đau điếng, Tạ Cảnh Tu dí sát mặt vào, nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Ngọc Nhi, ngươi định ly hôn với ta” Từng chữ nghiến răng nghiến lợi ẩn chứa tàn nhẫn, không còn hờ hững như vừa rồi, “Ngươi cứ thế mà muốn ly hôn với ta”
Quả nhiên bị y ghi thù rồi, Tiêu Ngự hít vào một hơi.
Kỳ thật hắn có đầy đủ lý do để ly hôn. Hai người đều là nam nhân, bọn họ không có tình phu thê, tình cảnh của hắn lúc đó vô cùng gay go… mỗi một lý do đều đủ cho hắn ly hôn mười tám lần.
“Tạ thế tử, ta…”
“Ngày nào ta cũng nhớ ngươi.” Tạ thế tử tự biên tự diễn, giữa đôi mày hiện nét sầu thảm, “Ta không cầu quân tâm phải giống ta, nhưng ta không ngờ, ngươi ngay cả một chút lưu luyến cũng không có.”
“Điều này sao có thể trách ta” Tiêu Ngự cũng nổi nóng, “Vương phi với ngươi là máu mủ tình thân, Giản lục tiểu thư là biểu muội ngươi, hai nàng cùng bức ép ta, ngoại trừ tránh né ta còn có thể làm gì đây! Nếu ngươi không trêu chọc đào hoa vô tội vạ sao ta lại gặp nhiều phiền phức đến thế này”
Tạ Cảnh Tu nghe hắn quở mắng một trận, bình tĩnh lại.
“Ta không có trêu chọc nàng.” Hồi lâu sau Tạ Cảnh Tu mới nói.
Tiêu Ngự hừ lạnh, “Lúc ngươi mặc cho Giản gia thích gì lấy đó chính là trêu chọc người ta. Bây giờ ngươi nói cắt đứt liền cắt đứt, sao các nàng không hận ta cho được Ngươi rời kinh ba tháng, có biết ba tháng này Vương phi và Giản lục tiểu thư không một giây phút nào để ta yên không Hai người này không làm thì thôi, đã quậy là phải hưng sư động chúng, nhất định muốn gây tổn hại nặng nề nhất.”
Tiêu Ngự càng nói càng tức.
“Còn cái ân cứu mạng kia, hóa ra Giản đại phu vốn không có quan hệ gì với ngươi, vậy tại sao ngươi chấp nhận ân tình này mười mấy năm Ngay cả một lời giải thích ngươi cũng lười mở miệng sao”
Nếu sớm biết chuyện này, hắn đã có thể thong dong hơn rồi.
“Hai người đó, một là thân mẫu ruột rà của ngươi, một là con gái của ân nhân ngươi. Đánh nặng mắng nặng đều không thể được, ngươi muốn ta phải làm gì hả!” Tiêu Ngự điên máu.
Tạ Cảnh Tu đứng bên cửa sổ, cúi đầu nghe Tiêu Ngự trách mắng, không phản bác chữ nào, bóng dáng cao lớn kia nhìn hết sức cô độc.
Y vươn tay ôm Tiêu Ngự, Tiêu Ngự lập tức sững người, hơi mất tự nhiên.
Tạ Cảnh Tu làm như mệt mỏi gục đầu lên vai hắn, thở dài một hơi.
“Tạ thế tử…” Tiêu Ngự ngoẹo cổ gọi.
Tạ Cảnh Tu, “Ta cho rằng để lại nhiều thị vệ bảo hộ ngươi chu toàn là không còn sơ hở nào. Ngươi lâm vào thế khó xử khi bị các nàng gây sự, cũng vì các nàng có quan hệ thân thiết với ta sao”
Tiêu Ngự gật đầu.
Nếu không phải vì lo ngại Tạ Cảnh Tu thì hắn có cách giải quyết dứt khoát, đâu cần phải dây dưa để Vương phi và Giản lục tiểu thư bày mưu lập kế, phiền không chịu nổi.
“Thực xin lỗi.” Tạ Cảnh Tu chợt nói.
Tiêu Ngự có chút mờ mịt, không biết Tạ thế tử xin lỗi cái gì.
“Đều do các nàng gây sự, ngươi không cần xin lỗi…”
“Ta không xin lỗi vì các nàng.” Tạ Cảnh Tu mím môi, “Ngọc Nhi, bao nhiêu năm qua, chưa từng có ai lo lắng cho mối quan hệ của ta. Vậy nên ta không thể suy xét đến khó xử ngươi phải đối mặt, đều là lỗi của ta.”
“…” Đừng có nói mình thành đáng thương như vậy chứ…
“Ngươi hỏi tại sao ta không giải thích ân tình kia. Ta không giải thích, bởi vì các nàng sẽ không tin.” Tạ Cảnh Tu nói, “Người sẽ tin tưởng lại không quan tâm. Cho nên ta không nói, cũng không muốn nói.”
“…” Càng nói càng đáng thương, Tiêu Ngự nghe mà xót xa không chịu nổi.
“Thị vệ ta để lại chỉ có một sứ mệnh là bảo vệ ngươi an toàn. Nếu có ai uy hiếp an nguy của ngươi, bất kể là thường dân hay quý tộc hoàng thất, bất kể thân sơ, chỉ cần ngươi ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức xuống tay. Ta cho rằng chỉ cần bảo vệ ngươi nghiêm ngặt chờ đến lúc ta về là được, những chuyện khác có thể không cần để ý. Rốt cuộc, ta đã nghĩ sai rồi.” Tạ Cảnh Tu nói.
“Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Cũng đâu phải ngươi tính sai…” Tiêu Ngự không nhịn được, an ủi mấy câu.
Đại khái là Tạ Cảnh Tu chỉ quan tâm phương diện sinh tồn. Thất vọng quá nhiều làm y không học được cách mong chờ, lạnh nhạt quá nhiều khiến y chẳng muốn để tâm cái nhìn của bất kỳ ai. Chỉ cần sống sót, còn phải sống để mạnh mẽ hơn tất cả thì mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Lạnh giá nhất chính là khiến mọi người triệt để lụi tàn hy vọng.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, áp má mình vào má hắn cọ xát, “Nhưng thế nào đi nữa, ngươi lại tùy tiện nói ly hôn với ta, ta không thể dễ dàng bỏ qua.”
Tóc gáy Tiêu Ngự dựng đứng.
Rút lại lời vừa rồi… bây giờ tên này không màng duy trì hình tượng lạnh giá nữa.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì” Tiêu Ngự nuốt nước bọt, đẩy Tạ Cảnh Tu ra.
Ánh mắt Tạ Cảnh trầm xuống, “Ngươi nói lời ly hôn một cách nhẹ nhàng như vậy, cũng vì ngươi vẫn chưa trở thành người của ta.”
“…” Rõ ràng là muốn đùa giỡn lưu manh.
“Viên phòng đi.”
“…Ngươi biến mau.”
Tạ Cảnh Tu giam hắn bên cửa sổ, mặt mày âm trầm nhìn hắn.
Tiêu Ngự cuống lên, ngoài mạnh trong yếu hô to, “Tạ Cảnh Tu! Ta mới có mười sáu đấy!”
“Đủ lớn để ngủ với ta rồi.” Tạ Cảnh Tu nói.
Tiêu Ngự bị lời trắng trợn kia dọa cho rớt hàm.
Đây có phải Tạ thế tử nhã nhặn cao lãnh không vậy! Chắc là bị con yêu quái nào bám vào người rồi phải không!
Bác sĩ Tiêu vẫn chưa đến tuổi thành niên bị uy lực của dục cầu bất mãn đe dọa.
Tạ Cảnh Tu nắm cái cằm nhỏ nhắn của Tiêu Ngự, nghiến răng nói, “Giờ cũng nên giao nộp chút lãi mới phải chứ…”
“Cái gì…” Tiêu Ngự chưa nói hết đã bị Tạ Cảnh Tu cúi xuống chặn môi.
Lần này không chỉ đơn giản là hôn môi, hai tay Tạ Cảnh Tu còn sỗ sàng sờ mó khắp người hắn, lưỡi bá đạo xâm nhập trong khoang miệng.
Tiêu Ngự trừng to mắt, gương mặt phóng đại của Tạ Cảnh Tu đến lúc này rồi mà vẫn cực kỳ đẹp trai.
Trước kia Tạ Cảnh Tu chưa từng đối xử với hắn thế này, bây giờ Tiêu Ngự mới nhận ra, Tạ Cảnh Tu cường tráng hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều. Đôi tay của quý công tử kia như sắt thép, giam cầm hắn đến chẳng thể nhúc nhích mảy may.
Tạ Cảnh Tu đột nhiên nhấc bổng hắn lên, Tiêu Ngự khẽ hô, theo bản năng bám vào vai Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu ngửa đầu gặm cắn cổ hắn, Tiêu Ngự khó chịu quay đầu né, đột nhiên trời đất quay cuồng, lại bị Tạ Cảnh Tu áp xuống giường.
Hồi chuông báo động trong đầu réo inh ỏi, cảm giác nguy hiểm xưa nay chưa từng có tập kích dồn dập.
Tiêu Ngự quên béng hết chuyện khác, liên tục lùi về phía sau, hét lên, “Tạ Cảnh Tu, ngươi đừng làm bậy…”
“Ngoan nào, đừng sợ.” Tạ Cảnh Tu khàn giọng nói, dùng đầu gối ép sát hắn, giật phăng giày Tiêu Ngự, lại đạp bay giày mình, vươn tay kéo màn giường.
Trong màn truyền ra âm thanh khàn khàn mang ý động viên của Tạ Cảnh Tu.
“Ngọc Nhi nên để ta thu tiền lãi, nếm thử mùi vị ngon ngọt…”
Lúc Tạ Cảnh Tu bắt Tiêu Ngự đi, đám người Tần Cánh mới phục hồi tinh thần, tạm thời gác chuyện Phượng đại tiểu thư đột nhiên biến thành nam nhân qua một bên, bắt đầu lo lắng cho an nguy của Tiêu Ngự.
Nếu Phượng đại phu là nữ tử thì dĩ nhiên không có gì băn khoăn. Nhưng Phượng đại phu là nam nhân…
Bách Linh đứng ngoài tiểu viện của Tiêu Ngự, dáo dác nhìn vào trong, lại rụt cổ, lo nơm nớp, “Thế tử sẽ không đánh công tử chúng ta đấy chứ”
“Không… không thể nào, bất kể ra sao, sư phụ vẫn là Thế tử phi mà.” Lục Dung Dung nói, “Chắc Tạ thế tử sẽ không đánh vợ đâu…”
Hai nàng nhìn nhau, đều thấy bất an sâu sắc trong mắt đối phượng.
Hồi lâu sau, Tạ Cảnh Tu đột nhiên bước ra, dọa hai tiểu cô nương giật bắn.
“Thế… Thế tử!” Hai nàng đồng loạt hành lễ.
Tạ thế tử gật đầu, đang định rời đi, lại thấy hai nàng thấp thỏm nhìn vào tiểu viện của Tiêu Ngự, ho hai tiếng, nói, “Thế tử phi đang mệt, các ngươi đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi.”
Bách Linh và Lục Dung Dung vội đáp, đưa mắt nhìn Thế tử bỏ đi.
Hai mặt nhìn nhau.
Nếu Thế tử quan tâm Phượng đại phu như vậy, hẳn là… không có bắt nạt hắn đâu.
Hai nàng lòng mang tâm sự, bất an rời đi.
Rồi, H xong rồi đó, cảnh nóng đến đây là hết.