Tiêu Ngự muốn gấp rút điều chế penicillin, Tạ Cảnh Tu lập tức huy động nhân lực, đồng thời sắp đặt những thứ cần thiết.
Tiểu Thái tử được Tần Cánh và Phùng đại phu chăm sóc, bệnh tình có giảm bớt đôi chút nhưng vẫn sốt liên tục, miệng vết thương cũng có dấu hiệu sinh mủ.
Tiêu Ngự không dám trì hoãn, phát động toàn quân cùng tham gia thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm được xây dựng trong một tòa nhà ở Công bộ. Nơi này vốn được dùng làm xưởng binh khí mới, đảo Vô Danh rất coi trọng quân đội, binh khí đương nhiên là quan trọng nhất, Đại thống lĩnh đội hộ vệ đặc biệt tìm mấy bậc thầy rèn vũ khí, dùng hết thủ đoạn mời lên đảo Vô Danh để thiết kế và rèn binh khí chuyên dùng cho quân đội, đồng thời nghiên cứu các loại binh khí dùng trong hải chiến.
Tòa nhà này được Đại thống lĩnh tự tay lựa chọn, phòng ốc cũng do các thợ rèn thiết kế, hao tốn rất nhiều công sức mới dựng được nhà xưởng, bây giờ đã được quét tước sạch sẽ, chỉ chờ đưa vào sử dụng.
Tiêu Ngự không biết nội tình, chỉ nói với Tạ Cảnh Tu là hắn cần một nơi vừa sạch vừa rộng, Tạ Cảnh Tu không nói hai lời, tức khắc giao tòa nhà này cho Tiêu Ngự. Dù gì thì xưởng binh khí cũ cũng rất lớn, tạm thời đáp ứng được nhu cầu. Về thỉnh cầu xây xưởng binh khí mới của Đại thống lĩnh, Tạ Cảnh Tu cũng rất hào phóng, vung tay tặng một khoảnh đất rộng bao la cho Đại thống lĩnh muốn làm gì làm.
Nghe nói tiểu hồ ly đã “quyến rũ” công tử nhà mình cho người tìm một đống dưa mốc, khoai môn, gạo chuyển vào xưởng, không chỉ vậy, hắn còn muốn mực loại tốt nhất, giấm, bột giặt, dầu thực vật, nhìn sao cũng thấy hắn ỷ vào sủng ái của công tử mà làm càn, Đại thống lĩnh vừa qua bốn mươi tức nghẹn một bụng.
Công tử muốn làm mỹ nhân vui thì cứ cho hắn chơi mấy cái khác đi, sao có thể lấy xưởng binh khí ra đùa giỡn như vậy!
Đại thống lĩnh triệu tập Chủ sự lục bộ đến nhà mình, tức tối giậm chân, “Công tử bị sắc đẹp làm mê muội, đảo Vô Danh lâm nguy rồi!”
Các trưởng quan cai quản lục bộ trên đảo Vô Danh đều được gọi là Chủ sự.
Chủ sự Hộ bộ họ Diêm, vốn là Huyện lệnh của một trấn nhỏ trong thành Hải Kính, thi đỗ Tiến sĩ, rất có thực lực, làm người nghiêm khắc, bảo ban thuộc hạ rất tốt lại không nịnh bợ cấp trên, bởi vậy phải ngồi ở vị trí Huyện lệnh nho nhỏ suốt mười năm. Năm năm trước vì đắc tội quý nhân nên bị vu khống tội danh, cắt chức tống giam, cuối cùng được thuộc hạ của Tạ Cảnh Tu cứu ra.
Sau khi Diêm chủ sự được cứu, hắn thất vọng não nề với triều đình mục ruỗng thối nát, bèn chuyển gia tộc lên đảo Vô Danh định cư, hiện tại hắn phục vụ Tạ Cảnh Tu, phụ trách quản lý đất đai, hộ tịch, thuế, lương bổng và những thứ thuộc lĩnh vực tài chính.
Chủ sự Lại bộ họ Ngô, Chủ sự Binh bộ họ Lí, cũng là quan viên bị đồng liêu hãm hại, không thể không dời nhà ra hải ngoại, mà chức quan lúc trước của họ cao hơn Diêm chủ sự rất nhiều. Binh bộ chỉ có thể quản lý lính canh phòng và điều đình nhân sự, quân đội chính của đảo Vô Danh và hải quân đều do Tạ Cảnh Tu nắm giữ, y không cho phép bất kỳ ai nhúng tay vào quân đội.
Chủ sự Lễ bộ họ Triệu, trông coi lễ nghi và giáo dục, nhiệm vụ phổ cập kiến thức và dạy bảo quy tắc cho thổ dân giao hết cho Triệu chủ sự.
Hình bộ tạm thời chưa có tác dụng. Đảo Vô Danh được khai phá đã mười năm, vì Tạ Cảnh Tu thiết lập các điều kiện rất nghiêm khắc trong việc lựa chọn dân di cư nên trên đảo gần như không có trộm cướp, dù người nào nảy sinh tâm tư bất chính, một khi đối diện khí thế sẵn sàng khai chiến của quân binh trên đảo cũng chỉ có thể lặng lẽ dập tắt ý đồ, ngoan ngoãn dùng sức lao động kiếm miếng cơm. Đảo Vô Danh hiện tại là một quốc gia lý tưởng, thấy của rơi trên đường không nhặt, đêm ngủ cũng chẳng cần khóa cửa.
Chủ sự Hình bộ Thượng Phàm Tinh tuổi còn trẻ, mới khoảng hai mươi, xuất thân hiệp khách giang hồ, từ khi quy phục Tạ Cảnh Tu liền đến nha môn Hình bộ giăng lưới bắt chim, chẳng có việc gì làm, ngày nào cũng phải cắn răng nghiên cứu luật pháp, xem như dự định về lâu về dài cho đảo Vô Danh. Đáng thương cho gã hai mươi năm trước không sinh ra trên đảo Vô Danh để đọc sách.
Tào chủ sự Công bộ vốn là thợ đóng tàu, tay nghề điêu luyện, nhưng triều đình cấm biển, thợ đóng tàu không có đất sống, hắn đành phải bán mình làm gia nô cho nhà giàu, lại được Tạ Cảnh Tu chiêu mộ, chuyển cả nhà lên đảo Vô Danh. Mấy nghìn tàu thuyền trên đảo đều do hắn chỉ đạo thi công, hoạt động quan trọng nhất của đảo bây giờ là đóng tàu, bởi vậy hắn được giao cho chức vụ Chủ sự Công bộ.
Chủ sự lục bộ dù lai lịch khác nhau nhưng phẩm chất chính trực, vì đủ loại nguyên nhân mà cùng tề tựu về đây, trung thành tuyệt đối với Tạ Cảnh Tu.
Đại thống lĩnh triệu tập sáu người mà chỉ có năm người đến, Chủ sự Hình bộ Thượng Phàm Tinh thường xuyên ra ngoài, chả ai bắt được cái bóng của gã.
Năm vị Chủ sự mấy mặt nhìn nhau, Triệu chủ sự Lễ bộ ho nhẹ một tiếng, “Đại thống lĩnh, chuyện này nào phải trọng điểm. Người mà công tử yêu tha thiết là một thiếu niên, đây mới là điều chúng ta nên lo lắng.”
Bọn họ vốn đã sắp xếp tiệc đón gió tẩy trần cho công tử, mấy ngày gần đây hộ vệ trên đảo vừa phát hiện một bộ lạc nhỏ, Triệu chủ sự cũng tòng quân, một văn một võ phối hợp, trước binh sau lễ, thuận lợi thu phục người dân bản địa. Tù trưởng bộ lạc dâng mấy thiếu nữ làm thị tỳ cho công tử, còn đồng ý liên lạc với những bộ lạc khác, thuyết phục họ quy phục công tử.
Định thông báo cho công tử tin này để công tử cao hứng, không ngờ thiếu niên bên cạnh công tử bá đạo như vậy, không chỉ ngăn cản những thiếu nữ muốn tiếp cận công tử, thậm chí còn không cho công tử nhìn các nàng lấy một cái, trực tiếp hộ tống thiếu niên lên xe về phủ.
Khi tiệc rượu đã được chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, lúc bọn họ được thấy mặt công tử thì lại được lệnh đi tìm dưa mốc cho thiếu niên kia.
Đúng là hoang đường!
Diêm quản sự cũng gật đầu phụ họa, “Không có nữ nhân thì làm sao công tử có con nối dõi được! Lúc đó đảo Vô Danh mới thật sự lâm nguy.”
Đại thống lĩnh khinh thường nói, “Vậy thì sao! Cũng chỉ là một thiếu niên thôi mà, chẳng lẽ công tử lại cưới hắn làm vợ được chắc Không đáng lo! Nhưng công tử xưa nay lãnh đạm, không thật tâm với ai, mà thiếu niên này nói gì công tử cũng nghe theo.”
Đại thống lĩnh oán hận nói, “Chúng ta thân là thần tử, tuyệt đối không thể trơ mắt làm ngơ nhìn công tử thoái chí vì mỹ nhân. Các vị Chủ sự hãy cùng ta đến khuyên nhủ công tử!”
Các Chủ sự phụ họa “Đương nhiên đương nhiên”, “Nhất định nhất định”, lại thảo luận sự vụ trên đảo một lát rồi bị Đại thống lĩnh khách khí mời ra, ngay cả cơm trưa cũng không cho ăn.
Dù không có đồ ăn, nhưng giữa trưa công tử có phái người bưng cơm trắng và canh khoai môn đến cho họ.
Hộ vệ đưa mấy bát canh khoai ra, “Tự tay công tử nấu đó.”
Năm vị Chủ sự cảm động dạt dào, cầm bát cơm trắng chả có mùi vị và canh khoai môn nhạt nhẽo tống vào miệng ăn như hùm như sói.
“Ngon, ăn ngon ghê luôn!”
Không chỉ Chủ sự, các tiểu lại cũng được hộ vệ chia cơm canh làm bữa chính, ai nấy ăn mà lệ rơi đầy mặt.
“Đời này có thể được ăn một bữa cơm tự tay công tử nấu, ta rất mãn nguyện!” Một đám đại lão gia to con thô kệch hào hứng để mấy bát cơm vào trung tâm, thiếu điều muốn quỳ lạy, cảnh tượng này nhìn sao cũng thấy quái dị.
Trong phòng thí nghiệm mới, mùi canh khoai môn và nước gạo lan tràn.
Tạ Cảnh Tu cũng mặc tạp dề, tay cầm cái gáo đứng bên bếp, mặt mày nhăn nhó múc nước gạo đổ vào thùng gỗ sạch.
Có là ai đi nữa, ăn liền ba bát cơm với canh khoai môn cũng sẽ không vui chứ đừng nói Tạ thế tử xưa nay bắt bẻ quen thói hưởng thụ.
Tiêu Ngự không phát hiện cảm xúc của Thế tử, đang chỉ huy Bách Linh trộn hỗn hợp chất lỏng thành dịch nuôi cấy, đổ vào bình sứ trắng, lại cẩn thận dùng ngân châm tách nấm mốc từ mấy quả dưa, thả vào dịch nuôi cấy.
Cuối cùng sắp xếp mấy cái bình sứ ngay ngắn lên giá.
“Nuôi bảy ngày cho nấm mốc trưởng thành đã.” Tiêu Ngự nhìn mấy chiếc bình, thở ra một hơi.
Tạ Cảnh Tu không cần phải đứng bếp nấu canh nữa, cũng lén thở phào.
Y đích thân đến hỗ trợ vì không muốn tiểu tử Tần Cánh có cơ hội tiếp cận Ngọc Nhi.
Trước đó y bận rộn với sự nghiệp của mình mà lơ là ong bướm xung quanh. Chỉ cần chú ý một chút thì không khó nhận ra tâm tư dưới bộ mặt thành thật của Tần Cánh.
Năm đó, Tần Cánh là nam nhân đầu tiên mến mộ “Phượng đại tiểu thư”, còn từng đến nhà cầu hôn. Rốt cuộc vận mệnh trêu người, hắn không thể cưới Phượng đại tiểu thư, sau đó Phượng đại tiểu thư biến thành Phượng đại thiếu gia, trở thành thê tử của y, hắn càng không còn cơ hội.
Nhưng tình cảm thì rất khó phôi phai.
Tiêu Ngự quan tâm Tạ Cảnh Tu, không nỡ để y làm việc nặng như bưng thùng gỗ nên phân cho y công việc nhẹ nhàng nhất, thế là Tạ thế tử nhận nhiệm vụ nấu canh.
Lại nghe Tiêu Ngự nói, “Bên kia bắt đầu nấu canh thịt bò đi.”
Mặt Tạ thế tử liền đen như đáy nồi.
Tiêu Ngự quan sát sắc mặt, biết quý công tử ngạo kiều này mất bình tĩnh rồi.
Công việc trong phòng thí nghiệm vốn rất buồn tẻ, dù ở hiện đại cũng vậy, Tạ Cảnh Tu có thể theo hắn nửa ngày đã là hay lắm rồi.
“Chắc Thế tử mệt lắm rồi.” Tiêu Ngự bước qua, cười nói, “Hay là ngươi về phủ trước đi, chỗ này có Tần Cánh với Bách Linh phụ ta là được.”
Còn phải tạo môi trường nuôi cấy nữa, vi khuẩn trên miệng vết thương sinh mủ của tiểu Thái tử cũng phải nuôi, đến lúc kiểm chứng penicillin thì lấy ra dùng xem có hiệu quả không.
Tạ thế tử không ngại Bách Linh, chỉ ghim mỗi Tần Cánh, y nhắm mắt, lạnh lùng nói, “Hết Trương Lập Khanh lại đến Tần Cánh, lam nhan tri kỷ của Ngọc Nhi quả là trải khắp thiên hạ.”
Nói xong vô cùng oai phong phất tay áo, lạnh lùng bỏ đi.
Tiêu Ngự quẫn bách, sao Thế tử vẫn còn nhớ Trương tam thiếu gia hay vậy! Rốt cuộc y có bao nhiêu oán niệm với Trương tam thiếu gia! Nếu Trương tam thiếu gia không phải tên mập, hắn còn hoài nghi thật ra Thế tử trúng tiếng sét ái tình với Trương Lập Khanh.
—o0o—
Xa tít bên kia đại dương, trên đường lớn từ thành Hoài Thiên đến kinh thành, một thiếu niên thanh tú tròn trịa ngồi trong xe ngựa, hắt hơi mấy cái liền, nước mắt nước mũi tèm lem.
Kiều Tấn ôm cánh tay né xa hắn, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Trương Tam, ngươi thấy gớm quá, tránh xa ta ra.”
Trương tam thiếu gia giận dữ trừng mắt, “Kiều Đại! Ngươi thì biết gì, vầy là có giai nhân đang nhớ ta đó.”
Ngoài xe ngựa là một đoàn xe dài ngoằng.
Trong đội ngũ không chỉ có một hộ gia đình, nhìn kỹ còn thấy xe ngựa của Tri phủ Hoài Thiên Lý Phương Minh, có nhân mã của phú thương Kiều gia thành Hoài Thiên, có xe ngựa của Phượng gia thành Hoài Thiên.
Chiến loạn tạm lắng xuống, đoàn xe này toàn các phú hộ lớn nhất thành Hoài Thiên, thường ngày có bất hòa cũng đều gác qua một bên, chạy không ngừng đến kinh thành.
Phượng đại lão thái gia ngồi trong xe ngựa, nhíu đôi mày hoa râm.
Mấy năm qua loạn dân khởi nghĩa liên miên, các đồn canh xung quanh thành Hoài Thiên đã sụp đổ, thành Hoài Thiên đang cận kề hiểm họa.
Tri phủ Lý Phương Minh có gốc gác kinh thành, lúc này lại được lệnh triệu tập về kinh.
Ai cũng biết đây là động thái trốn loạn dân, triệt để buông bỏ thành Hoài Thiên.
Không ngờ Chu Chiêu đến tìm Lý Phương Minh nói chuyện một hồi, hắn đồng ý ở lại thành Hoài Thiên, chỉ đưa vợ con lên kinh thành.
Ai ai cũng xem kinh thành xa xôi ngàn dặm kia là bến đỗ an toàn, nhưng Đại lão thái gia chỉ thấy thấp thỏm bất an.
Hy vọng đến kinh thành thì mọi chuyện sẽ tốt hơn…
—o0o—
Bảy ngày sau, Tiêu Ngự mang theo vài trợ thủ bưng các bình dung dịch nuôi cấy trên giá xuống.
Nhìn dung dịch có hơi đục, Tiêu Ngự lấy phễu và băng vải lọc một lần, đổ dung dịch trong vào bồn thủy tinh.
Lại đổ dầu thực vật vào bồn, khuấy đều, Phùng đại phu và Tần Cánh kinh ngạc phát hiện dung dịch trong bồn tách làm ba tầng.
Tiêu Ngự chỉ tầng chất lỏng trong suốt dưới cùng, “Lớp dung dịch này có thể chữa khỏi cho tiểu Thái tử.”
Đáy bồn thủy tinh có một lỗ nhỏ, chất lỏng từ từ chảy ra, lại được sát trùng trong mực dưới nhiệt độ cực cao, khuấy kỹ lần hai.
Đám người Tần Cánh mặc dù không hiểu nhưng đã sớm có phản xạ nghe lời Tiêu Ngự, Tiêu Ngự giải thích cặn kẽ, nghiêm túc hoàn thành từng bước một.
“Sau đó dùng nước cất rửa sạch mực.” Tiêu Ngự nói, “Lại dùng giấm rửa thêm lần nữa, cuối cùng dùng bột giặt tẩy triệt để những thành phần trong mực, chất lỏng sẽ chảy qua ống dưới đáy bồn, nhỏ vào bát.”
Những gì đọng lại trong bát sứ chính là penicillin tinh luyện.
Rút một ít từ mỗi bát sứ thử nghiệm với vi khuẩn được nuôi cấy xem dung dịch trong bát nào có tác dụng.
Kết quả là chiết xuất ra hai trăm bát dung dịch mà chỉ có mười lăm bát sử dụng được.
Tốc độ post tuần này chậm lại chút nhé, tôi bị kẹp tay, còn gõ được có 6 ngón nên là… vậy đó.