Mục lục
Ngự Tứ Lương Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn ông lão, tay còn ôm đứa bé.

Nguyên lão Vương gia thấy thế, ra hiệu cho Lão Thất ôm thằng bé đi. Tiêu Ngự đứng dậy nói, “Cháu của lão tiên sinh ở đâu Ta phải xem tình trạng vết thương của hắn.”

“Mời đại phu.” Nguyên lão Vương gia dẫn đường.

Bách Linh vội vã ôm hộp chạy theo, dính sát rạt vào Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự theo Nguyên lão Vương gia đến chỗ một nam nhân đang bất tỉnh, mũi liền ngửi được mùi máu tanh.

Tiêu Ngự hơi nhíu mày, ngồi xuống kiểm tra vết thương trên đùi hắn. Vết thương ở bắp đùi không lớn, nhưng y phục bệnh nhân thấm ướt máu, chảy máu nhiều như vậy, sợ là thương tổn động mạch chân rồi.

“Vật gì đã gây nên vết thương” Tiêu Ngự hỏi.

Thấy người xung quanh do dự nhìn nhau, Tiêu Ngự nói, “Phải nói thật với ta. Đây không phải thương tích bình thường, ta nhìn ra được. Ta không quan tâm nghề nghiệp các ngươi là gì, ta chỉ cần biết thông tin chính xác về vết thương.”

Một thị vệ há miệng muốn trả lời, Nguyên lão Vương gia ngăn hắn lại, tự nói, “Là do ám khí gây nên.”

“Ám khí Lớn cỡ nào”

Thị vệ múa tay với hắn một lúc, Tiêu Ngự cân nhắc, kích cỡ cũng bằng viên đạn.

Vết thương không bị xuyên thấu, sợ là ám khí vẫn còn kẹt bên trong.

Tiêu Ngự ngẩng đầu nói, “Phải tiến hành giải phẫu ngay.” Mất máu nhiều hơn 1200ml sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bệnh nhân đã hôn mê nhưng màu môi vẫn còn lại chút máu, hẳn là đã được cầm máu từ trước nên không bị mất máu quá nhiều.

Nhưng kéo dài thì không thể gượng lâu, nơi này lại không có điều kiện truyền máu, phải nhanh chóng cầm máu ngay.

“Giải phẫu” Mấy người xung quanh mù mờ.

Tiêu Ngự giải thích, “Tức là khâu lại mạch máu chính bị vỡ để máu không chảy ra. Còn phải lấy ám khí trong vết thương ra nữa.”

“Khâu lại” Vài thị vệ không ngờ tiểu đại phu nhìn mi thanh mục tú vậy mà lại sử dụng phương pháp chữa trị máu me như thế, hắn làm như quần áo hay sao mà muốn khâu là khâu Đây chính là máu thịt con người đó.

“Không phải chỉ cần uống thuốc là được hả” Lão Thất không nhịn được, hắn không thể tưởng tượng có người lại… may vá trong da thịt Lão Cửu.

Tiêu Ngự lắc đầu, “Thuốc đương nhiên phải uống, nhưng đó là sau khi cầm máu, hắn mất máu quá nhiều nên phải bồi bổ. Ta không rành phương diện đó, phải nhờ đại phu chuyên về thảo dược. Việc cấp bách bây giờ là phải khâu vết thương cầm máu ngay.”

Nguyên lão Vương gia nói, “Xin tiểu đại phu lập tức bắt đầu giải phẫu đi.”

Tiêu Ngự quay đầu nhìn khung cảnh, đường xá đầy bụi, cây cỏ khô héo, trong tay hắn chỉ có đúng một hộp cứu thương… chẳng lẽ phải giải phẫu ở chỗ này thật sao!

Dù là lúc công tác ở miền núi thì điều kiện cũng chưa ác liệt đến mức này…

Nguyên lão Vương lại cho là hắn đang lưỡng lự có nên cứu hay không, ông biết có vài đại phu không cứu người sắp chết, không đại phu nào muốn bệnh nhân mình chết, nếu thế thì còn ai dám đến nhờ chữa bệnh nữa

“Tiểu đại phu, ngươi cứ mạnh dạn làm đi. Lão phu biết đứa cháu bị thương quá nặng, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nếu tiểu đại phu không cứu được hắn thì chúng ta sẽ không trách tội đâu.”

Tiêu Ngự hồi phục tinh thần, lắc đầu, “Không phải chuyện này.” Hắn cúi xuống nhìn người hôn mê bất tỉnh. Nơi này cách rất xa thành Hoài Thiên, đi xe ngựa phải mất hai, ba tiếng. Nam nhân này không giống đứa bé kia, nếu không đợi kịp sẽ chết, nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật.

Hắn chưa từng làm bác sĩ quân y, nghĩ đến lúc chiến sự nguy cấp thì làm sao giữ được điều kiện sạch sẽ.

Tiêu Ngự hít một hơi, nhẹ thở ra, “Bắt đầu giải phẫu thôi.”

Hắn bảo Lão Thất ôm thằng bé ra xa, để những người khác dọn chỗ này sạch một chút, móc một cái khăn trải giường trong hộp phủ trên đất, nhờ người ta khiêng bệnh nhân đặt lên.

Thấy Nguyên lão Vương gia mà mọi người đều kinh ngạc nhìn cái khăn trải giường, Tiêu Ngự cười nói, “Phòng xa cho chắc.” Vừa nói vừa cởi áo ngoài, dùng bình rượu mạnh trong hộp rửa tay, mặc vào bộ y phục chuyên dùng để giải phẫu, mũ và khẩu trang đã chuẩn bị trước.

Bách Linh thấy tiểu thư nhà mình tự nhiên thay y phục trước mặt nhiều người như vậy, tuy không lộ da thịt, hơn nữa mọi người đều nghĩ hắn là đại phu, không ai biết hắn là thiên kim tiểu thư nhưng Bách Linh vẫn lo đến chạy vòng vòng, giang tay che trước người Tiêu Ngự, thấy mình không đủ cao, lại cố gắng nhón chân, trừng mắt nạt, “Không cho nhìn!”

Lưu dân đã lùi ra rất xa nên không thấy rõ cảnh tượng bên này, chỉ có mấy thị vệ chẳng hiểu cái gì, hỏi, “Không nhìn thì không nhìn, đại nam nhân thay đồ thôi mà, có gì mới lạ đâu.” Huynh đệ bọn họ cùng nhau lớn lên, mỗi lần gặp ôm vai bá cổ là chuyện bình thường, thiếu gia này cũng trọng quy củ quá rồi.

Tiểu đại phu thay một thân y phục quái dị, diện mạo bị che kín chỉ lộ ra đôi mắt hết sức trong trẻo, ôn hòa, lại có vẻ dửng dưng không hợp độ tuổi.

Tiêu Ngự quỳ bên người bị thương, lấy kéo cắt lớp vải quấn quanh vết thương.

Hắn dùng nước muối sinh lý rửa sạch vết thương, lấy kẹp tách miệng vết thương rồi cầm một bình thuốc khử trùng đổ xung quanh.

Thấy tiểu đại phu móc một cây dao hình thù kỳ quái ra từ hộp, lại không chút lưu tình… rạch xuống vết thương, bọn thị vệ đứng xem gần đó hết hồn la lên, “Ngươi làm gì vậy!”

Nguyên lão Vương gia khẽ nhíu mày, ra hiệu cho bọn họ giữ im lặng.

“Nhưng mà Vương… lão gia, tiểu tử kia đâu phải đang trị thương, có ai trị thương mà còn lấy dao cắt vậy không!”

“Ta đã từng thấy đại phu dương y lấy dao găm cắt ung nhọt, thấy hắn sử dụng công cụ, chắc cũng là đại phu dương y, hẳn là cho rằng bệnh nào cũng có thể dùng dao cắt để chữa! Chắc hắn là lang băm đó! Lão gia, đừng để tiểu tử đó làm bừa!”

Nguyên lão Vương gia trừng đám thuộc hạ ồn ào không ngừng, “Dùng người thì không nên nghi ngờ.”

Bách Linh tức tối, chống nạnh chỉ bọn họ, cả giận nói, “Tiểu thư nhà… Công tử nhà ta là thần y! Công tử nhà ta đã cứu sống mấy người bước vào Quỷ Môn quan đó, ngươi mới là lang băm!”

Tiêu Ngự làm ngơ cả đám lộn xộn, dùng ống tiêm tự chế rút nước muối sinh lý rửa sạch vết thương, dùng vải thấm sạch máu, rất nhanh đã tìm được mạch máu bị vỡ.

Có hai nơi bị vỡ mạch máu, một chỗ cạnh vết toác, một chỗ là cái lỗ mà ám khí đang nằm, giờ vẫn còn đang rỉ máu.

Hắn lấy kẹp gắp ám khí ra, tiếp theo là may mạch máu lại. Nhưng mà… có đến hai chỗ vỡ mạch máu, mà hắn chỉ có một đôi tay.

Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn mấy người… thị vệ đằng kia, thuận tay chỉ đại một người.

“Vị đại ca kia, ta cần một trợ thủ, xin ngươi qua đây giúp ta một chút.”

“Ta hả” Người bị chỉ mặt kinh ngạc tự chỉ mình, “Ta không biết chữa bệnh.”

Nguyên lão Vương gia gật đầu với hắn, “Lão Ngũ, ngươi qua đi, nghe lời đại phu.”

Lão Ngũ bất đắc dĩ bước qua, theo lời Tiêu Ngự dùng rượu rửa tay rồi ngồi xổm xuống cạnh hắn.

Vết thương của đồng đội hiện ra rõ ràng trước mắt.

Hắn không có cảm xúc gì với máu thịt be bét, dù gì bọn họ cũng là người liếm máu trên lưỡi đao, bị thương là chuyện như cơm bữa. Chỉ là vết thương trước mắt được tiểu đại phu rửa rất sạch, tách ra ngay ngắn, còn dùng mấy công cụ kỳ quái mở rộng để lộ máu thịt bên trong, chỗ mạch máu bị vỡ cũng được xử lý rất đẹp.

Cảnh tượng này làm thị vệ Vương phủ từng giết bao mạng người lại thấy khó chịu dời ánh mắt.

Xưa nay bọn họ gây ra vết thương trên người kẻ thù vì mục đích giết người, nhưng tiểu đại phu này lại đối xử với máu thịt như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, so sánh thì so với giết người, cứu người cũng cần rất nhiều dũng cảm…

Lão Ngũ đang ngẩn người, Tiêu Ngự đã báo nhiệm vụ, “Làm giống ta, dùng ngón tay bịt chỗ vỡ này lại.” Hắn nói rồi lấy ngón trỏ ấn vào chỗ vỡ đang rỉ máu, “Dùng lực chặn mạch máu đừng để máu chảy ra, ta phải khâu một chỗ vỡ khác trước đã.”

Lão Ngũ vươn ngón tay, ấn vào chỗ Tiêu Ngự chỉ. Đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng ấm mềm mại, còn hơi nảy lên làm Lão Ngũ hết hồn bỏ tay ra.

Tiểu đại phu liếc hắn, “Đừng có cử động, ấn lại đi.” Rồi cúi đầu làm việc tiếp.

Lão Ngũ khóc không ra nước mắt, cố gắng quên đi cảm giác quái dị kia, ngón tay vững vàng đặt vào chỗ cũ.

Tay hắn đang đặt trong cơ thể huynh đệ mình, dùng tay không ấn vào mạch máu lộ ra của huynh đệ, phương pháp cứu người này còn ghê hơn giết người đó!

Thấy tiểu đại phu dùng hai cái kẹp nhỏ cố định chỗ vỡ, sau đó lấy trong hộp ra cây kim thêu… tuy hình dạng cây kim hơi cong như vầng trăng, nhưng rõ ràng đó là một cây kim thêu, đuôi kim còn xỏ một sợi chỉ, Lão Ngũ chẳng còn hơi sức để ngạc nhiên nữa.

Hắn thật sự ra tay, bắt đầu khâu, may lại vết thương trong cơ thể Lão Cửu như may áo quần vậy đó…

Thao tác của tiểu đại phu rất nhanh, dứt khoát không hề do dự, từng mũi kim một khâu lại vết nứt, may xong rồi đặt một nút kết, dùng kéo cắt chỉ.

Tiêu Ngự nói, “Chỗ thứ nhất đã khâu xong, bắt đầu khâu chỗ thứ hai.”

Hắn cho Lão Ngũ thả tay ra, dùng kẹp kẹp vào hai đầu chỗ vỡ, máu từ từ ngừng chảy. Tiêu Ngự đổi cây kim khác, tiếp tục khâu.

Lão Ngũ nhìn không chớp mắt, lúc trước không dám nhìn thẳng, bây giờ quen rồi, lại cảm nhận được nét đẹp vô cùng kỳ dị.

Vết thương vốn máu thịt be bét mà dưới tay tiểu đại phu đã trở nên gọn gàng sạch sẽ, ngay cả đường may cũng đẹp vô cùng. Từng mũi kim một không chút ngập ngừng luồn qua luồn lại trong máu thịt, tỉ mỉ chỉnh tề khôi phục nguyên trạng.

Làm thị vệ và sát thủ, mỗi người họ đều hiểu rất rõ cơ thể người, nhưng mà là hiểu rõ cách khiến người ta chảy nhiều máu, làm sao để người ta chết thật nhanh.

Tiểu đại phu trước mắt còn hiểu rõ cơ thể người hơn bọn hắn, bởi vì hắn hiểu được làm thế nào để sửa chữa một cơ thể bị tổn hại khôi phục lại bình thường. Chữa trị vĩnh viễn khó khăn hơn phá hoại.

Nhưng một thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé sao lại hiểu rõ máu thịt trong cơ thể đến vậy! Với trình độ điêu luyện cỡ này, nếu không có trăm nghìn cơ thể cho hắn luyện tập thì không thể luyện được tay nghề như vầy.

Lão Ngũ nhìn ánh mắt Tiêu Ngự, ngày càng nghi ngờ. Tiêu Ngự vẫn chưa phát hiện, luồn xong đường kim cuối cùng, thắt một nút kết, chỗ vỡ cuối cùng đã được khâu xong.

Cuối cùng là khâu lại da bên ngoài, ca giải phẫu kết thúc trong vòng chưa đến một canh giờ.

Trong hộp có chứa thuốc trị ngoại thương do Tần lão đại phu điều chế, Tiêu Ngự giao cái túi đó cho Nguyên lão Vương gia.

“Dùng để đắp lên vết thương. Nhớ đổi thuốc thường xuyên, giữ vết thương sạch sẽ.”

Nguyên lão Vương gia nhận thuốc, nói lời cảm tạ, vài thị vệ tiến đến canh giữ bên người Lão Cửu.

Thấy trên mặt tiểu đại phu vẫn còn chút lo lắng, Nguyên lão Vương gia hỏi, “Tiểu huynh đệ có chuyện gì khó xử sao Xin cứ nói thẳng.”

Tiêu Ngự lắc đầu, “Lão tiên sinh, tuy vết thương của cháu ông đã được cầm máu, nhưng hoàn cảnh nơi đây không sạch, ta lo vết thương bị nhiễm trùng. Các ngươi hãy cố gắng thu xếp nơi ở, ta sẽ mời các đại phu y thuật cao đến chẩn lại, bảo đảm cho cháu ông hồi phục.”

Thuốc kháng sinh, thuốc kháng sinh, trời ơi không có kháng sinh, mỗi lần giải phẫu xong đều sốt ruột, hắn không thể không phòng ngừa.

Nguyên lão Vương gia gật đầu cười, “Ta biết rồi, đa tạ tiểu huynh đệ.”

“Đừng khách khí.” Tiêu Ngự cũng cười nói.

Nguyên lão Vương gia nhìn bầy thị vệ, đột nhiên nói, “Nhưng tiểu đại phu này, trên người chúng ta không có tiền, sợ là không mua nổi thuốc, tiền xem bệnh của ngươi e cũng không trả được.”

Tiêu Ngự khoát tay, “Không sao hết, ta không thiếu tiền, lão tiên sinh đừng lo. Ta sẽ giúp các người tiền bốc thuốc, nói chung trước hết phải dưỡng thương cho tốt.”

Nguyên lão Vương gia nhìn hắn cười, “Tiểu huynh đệ, ngươi quả là người lương thiện. Nhưng nếu ai xin ngươi cũng bố thí như vậy thì có gia tài bạc vạn cũng không đủ dùng.”

Tiêu Ngự ngẩn người, cười nói, “Không sao đâu, ta tự biết chừng mực mà.”

Nguyên lão Vương gia ngập tràn hứng thú nhìn hắn, “Vậy sao Biết chừng mực của ngươi là như thế nào Ví dụ như hôm nay chỉ có chừng này lưu dân, nếu nhiều hơn nữa thì càng nhiều người như lão phu và Ngô tẩu, tiểu đại phu có thể cứu hay không Có thể sẽ phải bố thí càng nhiều hơn Nếu người khác biết tiểu đại phu hiền lương lại có y thuật cao siêu thì càng nhiều người tìm đến, không biết gia tài của tiểu đại phu được bao nhiêu, có thể chịu nổi lượng tiêu tốn như vậy không”

Tiêu Ngự không ngờ ông lão lại hỏi hắn vấn đề này. Ở hiện đại, hắn có quan hệ với bệnh viện tổng hợp, kinh doanh với bệnh viện đa khoa cũng đảm bảo cho nguồn tài chính lâu dài, nhưng thảo luận chuyện này với đoàn lưu dân thì dường như không đúng lúc lắm.

Tiêu Ngự cúi đầu, cười nói, “Đương nhiên phải cứu, đến bao nhiêu cứu bấy nhiêu. Nếu không thì ta làm đại phu để làm gì Còn vấn đề tiền bạc của lão tiên sinh…” Hắn dí sát vào người Nguyên lão Vương gia, giả vờ thần bí hỏi, “Lão tiên sinh có biết lần chẩn bệnh đầu tiên của ta được trả bao nhiêu tiền không”

“Ồ Là bao nhiêu” Nguyên lão Vương gia thích thú hỏi.

“Sáu nghìn lượng.” Tiêu Ngự huơ ngón tay, cười nói, “Vậy nên lão tiên sinh khỏi cần lo cho gia tài của ta, xài không hết đâu.”

Nguyên lão Vương gia ngẩn người một lúc, cười ha ha, vỗ vai Tiêu Ngự, “Quả là lão phu ánh mắt thiển cận, tiểu huynh đệ kiếm còn nhiều tiền hơn lão phu thời trẻ.”

Tiêu Ngự cũng mỉm cười, hai người có loại ăn ý của bạn vong niên.

Lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa chạy đến, nhanh hơn chiếc xe của Tiêu Ngự rất nhiều.

Xe còn chưa dừng hẳn, Tần tiểu đại phu đã nhảy xuống, trong lòng ôm một bọc vải.

Mặt hắn đầy lo lắng, vừa thấy dáng người dong dỏng của Tiêu Ngự liền chạy đến.

“Phượng đại tiểu thư!”

Tiếng gọi của Tần tiểu đại phu nương theo gió truyền vào tai từng người một, tất cả không hẹn mà đồng loạt nhìn lại tiểu đại phu ăn mặc quái dị.

Tiêu Ngự, “…”

Sao trước đây hắn lại không biết Tần tiểu đại phu có tài phá đám nhỉ…

Lão Ngũ là người đầu tiên lấy lại tinh thần, không dám tin chỉ Tiêu Ngự, ngoác mỏ, “Cái gì! Ngươi là… nữ! Không thể, không thể nào!” Lắc đầu nguầy nguậy, hắn là người quan sát cả quá trình phẫu thuật, vậy nên mới phản ứng mạnh hơn các đồng đội!

Hắn… hắn tuyệt đối không tin!

Ngô tẩu qua cơn kinh ngạc, lấy tay che miệng cười, “Chẳng trách công tử lại đẹp như vầy, lại lương thiện, hóa ra là một tiểu thư.”

“Lại dám giả nam trang, tiểu thư đây cũng thật to gan.” Không biết ai đã mào đầu một câu, dẫn đến cả đám xôn xao bàn tán.

Tiêu Ngự, “…”

Bây giờ còn dám nói hắn là “nữ” giả nam trang nữa à Rõ ràng hắn đang mặc trang phục nam, nhìn chỗ nào giống “nữ” giả nam trang hả!

Nguyên lão Vương gia cũng ngẩn người, lùi lại một bước, chắp tay nói, “Tiểu thư, vừa rồi đám cháu của lão phu thất lễ mạo phạm, lão phu xin nhận tội thay chúng.”

Tiêu Ngự khóc không ra nước mắt.

Tần tiểu đại phu gọi hắn là Phượng đại tiểu thư trước mặt bao người, hắn không thể phủ nhận thân phận thì thôi, nhưng sao mấy người này tiếp nhận thông tin dễ dàng quá vậy! Không một ai kiên trì tin tưởng hắn sao! Lẽ nào hắn là đại nam nhân mà giả nam trang thất bại đến vậy à

Chỉ nghe Lão Ngũ từ đằng xa gào lên, “Không thể nào! Ta không tin, hắn nhất định là nam tử!”

Tiêu Ngự nghe được, nhìn hắn vô vàn cảm kích, Tần tiểu đại phu thở hồng hộc chạy đến bên cạnh.

“Phượng đại tiểu thư, thuốc ngươi cần!” Hắn đưa bọc vải đến trước mặt Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự không tính sổ hắn vì dám gọi “Phượng đại tiểu thư”, nhận bọc vải, “Trực tiếp chiết xuất đúng không Không đun nóng đấy chứ”

Tần tiểu đại phu lắc đầu, “Không, trong thư ngươi nói không đun nóng, ta đương nhiên không làm.”

Tiêu Ngự cười vỗ vai hắn, “Làm rất tốt.”

Liền cầm bọc vải đến chỗ Ngô tẩu.

Hắn dùng vòi chiếc ấm nhỏ từ từ đổ thuốc vào miệng thằng bé, Tiêu Ngự sờ trán nó, dặn, “Cách một canh giờ uống một lần sẽ mau tỉnh lại. Uống hết số thuốc này là khỏi rồi.”

Ngô tẩu quỳ xuống cảm tạ ân đức, Tiêu Ngự liên tục từ chối, dẫn Tần tiểu đại phu đi nhìn thương tích của Lão Cửu.

“Ta đã giải phẫu cho hắn, nhờ ngươi điều chế thuốc trị thương.” Tiêu Ngự nói.

Tần tiểu đại phu đáp ứng ngay. Không lâu sau có một đội Bộ khoái đến, người đi đầu hiển nhiên chín chắn hơn tên thủ lĩnh cũ nhiều, trở lại động viên mọi người, hơn nữa rối loạn một hồi, mấy trăm lưu dân đã sớm bình tĩnh lại, hiện tại vô cùng hứng thú với tiểu đại phu nữ giả nam kia.

Tiêu Ngự đi về hướng xe ngựa của Tần tiểu đại phu, Nguyên lão Vương gia tiếp tục hòa vào đoàn lưu dân.

Lão Thất đến bên cạnh Nguyên lão Vương gia, lo âu nói, “Lão Cửu hình như phát sốt rồi, đại… Phượng đại tiểu thư kia nói đúng.”

Nguyên lão Vương gia gật đầu, động viên, “Đừng lo. Nếu nàng đã đoán trước được thì sẽ an bài ổn thỏa. Lão Cửu sẽ khỏe thôi.”

Lão Ngũ đang cõng Lão Cửu vẫn còn nghi ngờ thân phận tiểu đại phu, nghe vậy ngẩng đầu nói, “Lão gia, ngài tin hắn là “Phượng đại tiểu thư”hả Hắn chưa nói mình là nam hay nữ mà.”

Lão Thất quát, “Ngươi nói bậy gì đó, cái gì mà chưa nói rõ nam nữ, nàng là ân nhân cứu mạng Lão Cửu, ngươi đừng làm hỏng thanh danh tiểu thư, rõ ràng tiểu thư giả nam để dễ hành nghề y thôi.”

Lão Ngũ im lặng không phục. Nguyên lão Vương gia vuốt râu, cười nói, “Phượng đại tiểu thư này thật khác biệt.”

Tâm địa thiện lương, tính tình hào phóng, hoàn cảnh thế nào mới nuôi được một đứa trẻ như vậy

Thấy cách làm việc và nói năng của hắn cứ như đang nhìn một trụ trì trong miếu đối nhân xử thế, khiến lòng người thanh thản. Tuy thân tại hồng trần nhưng như đã thoát khỏi tam giới, có thể thấu triệt và thương xót chúng sinh.

———

Hậu trường.

Nguyên lão Vương gia [Gọi điện-ing]: Này, cháu ngoan, tổ phụ cho ngươi xem mặt cháu dâu nha. Ê, à lố Lão Thất, sao đầu dây bên kia cứ kêu tít tít hoài vậy

Lão Thất: …

[Thế tử đã treo điện thoại của lão Vương gia!]

Tiểu công ở hậu trường đắt show lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK