Mục lục
Ngự Tứ Lương Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Trên xe ngựa, Tiêu Ngự hơi lo lắng, “Cứ vậy mà tha cho Lô thị sao”

Phượng Chiếu Kỳ giật mình nhìn hắn, “Ca, ngươi muốn nhổ cỏ tận gốc à Đúng là không độc không phải trượng phu!”

Tiêu Ngự, “…”

Tạ Cảnh Tu lắc chén rượu trong tay, nói, “Ngọc Nhi đừng lo, ta có suy tính hết rồi.”

Lại nữa, Tiêu Ngự bất đắc dĩ.

“Phải rồi, bàn cờ của Thế tử lớn quá mà.”

“Là sao” Tạ Cảnh Tu nhướn mày.

“Khen ngươi thông minh thôi.” Tiêu Ngự nói.

Tạ Cảnh Tu che miệng, ho nhẹ một tiếng, “Ngọc Nhi không cần phải thế, ngươi đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đó.”

Tiêu Ngự, “…” Lại còn Tây Thi, đẹp cho chết ngươi đi.

Phượng Chiếu Kỳ úp mặt vào vách buồng xe. Trời ơi, ta muốn xuống xe!

Mùa xuân đã qua rồi, lúc thành thân còn chưa thỏa mãn sao!

Phượng Chiếu Kỳ cũng được sắp xếp vào ở Quảng An đường, nhìn dung mạo cậu giống Tiêu Ngự như tạc nhưng tính tình lại chất phác thật thà, người trong y quán đều thấy mới lạ.

“Cứ như thấy một sư phụ khác vậy.” Lục Dung Dung đi vòng quanh Phượng Chiếu Kỳ vài vòng, trầm trồ nói.

Người trong Quảng An đường đã ngầm hiểu thân phận của nàng, dựa theo quan hệ họ hàng thì Lục Dung Dung chính là biểu muội của Phượng Chiếu Kỳ và Tiêu Ngự.

Phượng Chiếu Kỳ biết nàng không thích cái xuất thân từ phủ An quốc công, người An phủ đã mấy lần đến mời, nàng tình nguyện ở lại Quảng An đường làm chân chạy việc vặt cũng không muốn trở về làm Đại tiểu thư phú quý, Phượng Chiếu Kỳ lại càng thêm có ấn tượng tốt với nàng.

Chỉ là, Phượng Chiếu Kỳ không biết, đối với Lục Dung Dung, An phủ chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, thân phận nàng vốn không được vẻ vang, bất luận người hầu An gia đến mời có biểu hiện cung kính cỡ nào, một khi nàng quay về An phủ, sẽ không còn ai xem nàng là quan trọng, chưa chắc có giữ được cái mạng nhỏ hay không nữa là.

Lục Dung Dung nghe nói Phượng Chiếu Kỳ nể phục mình, vẩy vẩy cái khăn lau trong tay, cười hì hì, “Vị biểu ca này quả nhiên khác hẳn sư phụ.”

“Nói gì ta đấy.” Tiêu Ngự vén màn bước vào, cười nói.

Mắt Bách Linh và Lục Dung Dung sáng lên, cùng vây quanh hắn.

Bách Linh nói, “Đúng rồi sư phụ, hôm nay có người nhà của Lâm tướng quân đến, còn dắt theo một đại phu, nói là quân y Việt Bắc hầu tín nhiệm nhất, đặc biệt mời đến trị thương cho Lâm tướng quân.” Bách Linh bất mãn, “Tần tiểu đại phu cứ tiếp tục dùng thuốc của chúng ta, vậy mới có lợi cho thương thế Lâm tướng quân. Tên đại phu kia thật đáng ghét, đã nhìn Tần tiểu đại phu phối thuốc còn bắt bẻ, nói thuốc của chúng ta không đáng một đồng. Sao hắn không nghĩ nếu không nhờ công tử ra tay, Lâm tướng quân làm sao hồi phục nhanh như vậy. Giờ còn muốn đến cướp công.”

Bách Linh càng nói càng tức, Tiêu Ngự cau mày, “Có để hắn đổi thuốc khác không”

Đại phu dám hất hàm sai khiến như thế, chắc cũng có bản lĩnh thật sự, nhưng Tiêu Ngự tin tưởng phương thuốc của Tần Cánh hơn.

Một tay Tần Cánh chăm sóc Lâm Hiển đến lúc chuyển biến tốt, lúc này cũng không cần ai thay hắn.

“Tần tiểu đại phu kiên quyết không cho hắn đổi thuốc.” Lục Dung Dung cười nói, “Không ngờ Tần tiểu đại phu hiền lành là thế, lúc cố chấp lại quả quyết đến vậy.”

Bách Linh dẩu môi, “Nhưng tên kia vẫn nhìn toàn bộ quá trình thay thuốc của Tần tiểu đại phu.” Lúc Tần Cánh lau rửa miệng vết thương sẽ dùng thuốc khử trùng đặc chế, Bách Linh luôn cảm thấy người kia muốn học trộm.

“Hắn còn hỏi Tần tiểu đại phu cách điều chế thuốc khử trùng.” Bách Linh nói, “Vậy mà Tần tiểu đại phu còn viết cho hắn, đúng là tức chết ta.”

Tiêu Ngự vỗ đầu nàng, cười nói, “Thôi mà, đã dặn không được giấu làm của riêng rồi. Hắn không phải là quân y sao, hắn học nhiều thì binh lính bị thương sẽ được thêm cơ hội sống sót.”

Bách Linh nghẹn một bụng lửa, hồi lâu sau mới làu bàu, “Ta biết rồi.”

“Ta đi xem Lâm tướng quân, hai người các ngươi dẫn Chiếu Kỳ đi sắp xếp chỗ ở đi, buổi tối chúng ta nấu một bữa linh đình, coi như mở tiệc đón gió tẩy trần cho Chiếu Kỳ.” Tiêu Ngự nói.

Bách Linh cười thành tiếng, đến chỗ Phượng Chiếu Kỳ, “Mời Nhị thiếu gia theo ta.”

—o0o—

Sắc trời u ám, một nữ tử men theo con phố, đến ngoài cổng lớn Phượng phủ.

Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cánh cổng sừng sững sơn son.

Cánh cổng đang đóng chặt, trước kia, nàng luôn thấy chán chường mỗi khi bước qua ngưỡng cửa này, mà bây giờ nàng đã không còn tư cách để vào nữa.

Gia đinh gác cổng đã sớm thấy nàng, chỉ mịt mờ đảo mắt quan sát một hồi rồi quay đầu chạy vào trong.

Ban sáng, sau khi lão gia trở về đã lệnh cho toàn phủ rằng Phượng đại phu nhân đã bị ruồng bỏ, không ai được phép để nàng bước vào cổng Phượng phủ.

Nhưng dù sao đi nữa, nàng đã cai quản nơi này quá lâu, xây dựng ảnh hưởng rất lớn, nàng đứng trước cổng Phượng phủ, người hầu cũng không dám đuổi đi, chỉ có thể chạy vào báo tin.

Lô thị cười châm chọc, thong thả bước lên bậc thang, giơ cánh tay chăm chút kỹ lưỡng, nặng nề gõ cửa.

Gõ hết nửa nén hương mà bên trong không một tiếng động.

Lô thị lùi về sau một bước, lạnh lùng nói, “Mở cửa! Phượng Vân Phi chưa viết hưu thư, ta vẫn là Đại phu nhân Phượng phủ!”

Người ở trong nghe tiếng gõ cửa mà phát hoảng, lúc này nghe nàng nói vậy, càng thêm do dự.

Hai tên nô bộc nhìn nhau, một người nói, “Hay là… ra mở cửa đi.”

“Nhưng lão gia đã ra lệnh…”

“Lão gia luôn nghe răm rắp lời Đại phu nhân, chắc chỉ nóng giận nhất thời…”

Hai người còn chưa bàn bạc xong, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân làm cả hai sợ mất vía.

Quay đầu lại, đã thấy Tam tiểu thư Phượng Chiếu Lâm mặt không còn màu máu vội vã chạy đến.

“Bái kiến Tam tiểu thư.” Hai người bước lên hành lễ.

Phượng Chiếu Lâm xưa nay tao nhã lễ phép lại lạnh lùng trừng mắt với hai người, “Đại phu nhân đang ở bên ngoài, tại sao các ngươi không mở cửa!”

“Vì lão gia đã dặn…” Tên nô bộc khó xử đáp.

Phượng Chiếu Lâm không kiên nhẫn nghe hết, nhấc chân bước đến cửa, “Cút ngay!”

Hai tên nô bộc không dám ngăn cản, lại thở phào một hơi.

Là Tam tiểu thư để Đại phu nhân vào chứ bọn họ không trái lệnh lão gia.

Cổng lớn từ từ mở ra, Lô thị thấy đứng bên trong là con gái mình, nước mắt ướt mi, sắc mặt ngơ ngác, nhìn mà giật mình.

“Mẫu thân!” Phượng Chiếu Lâm nhào đến ôm nàng, lo lắng quan sát, “Mẫu thân không sao chứ Phụ thân cũng thật là, sao có thể nhốt người ở ngoài như vậy. Chúng ta mau vào nhà thôi.” Nói rồi kéo Lô thị vào trong.

Lô thị ngẩn ngơ theo con gái bước vào cửa, đi dọc con đường quen thuộc, về chủ viện của nàng.

Trong chủ viện có mấy người hầu canh gác, nhưng không có tâm phúc của Lô thị. Thấy Lô thị quay về, tất cả ngẩn người, cũng không dám thất lễ, vội vã bước đến hầu hạ Lô thị rửa mặt thay y phục.

Lô thị ngồi trước gương đồng, nhìn hình ảnh mình khôi phục dáng vẻ quý phu nhân ung dung sang trọng, cảm giác như đã cách một kiếp người.

Cứ như nàng chưa từng bị đuổi khỏi nơi này.

Nàng căn bản không phải con gái của Lễ bộ Thượng thư gì cả. Con gái thật sự của Lễ bộ Thượng thư đã bị vứt vào thôn trang từ nhỏ, mặc cho tự sinh tự diệt, nàng thay thế thân phận thiếu nữ kia, lên kinh thành, gả vào Phượng phủ.

Nàng không thể quay về phủ Thượng thư, đó không phải nhà của nàng, mười mấy năm qua, nàng có thể qua lại với người khác cũng nhờ thân phận Phượng đại phu nhân và giao tình với An quốc công phu nhân.

Bây giờ Phượng Vân Ninh đã sa cơ, nàng mất đi địa vị Đại phu nhân Phượng phủ, phủ Thượng thư có ai sẽ chờ đón nàng! Bước vào rồi có khi không trở ra được nữa.

Không còn Phương đại nương và Hương Diệp, không còn thuộc hạ của Hồ thống lĩnh, nàng trở thành người không thể mưu sinh. Trong kinh thành không phải không có người chống đỡ, nhưng nàng không dám đến tìm. Lô thị biết Tạ Cảnh Tu sẽ phái người theo dõi nàng, nếu không sao y lại dễ dàng thả nàng đi như vậy Huống hồ, ngoại trừ Hồ thống lĩnh tuyệt đối trung thành với nàng, những người khác bình thường bị nàng quản chế nghiêm khắc, đã sớm sinh lòng oán hận, nàng không dám giao tính mạng vào tay họ.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mỗi Phượng phủ là nơi để nàng trú thân. Nếu không, nàng chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.

Mỉa mai biết bao.

Khóe môi Lô thị nhếch nụ cười tự giễu, không biết cười người khác hay cười chính mính.

“Mẫu thân, phụ thân chỉ nhất thời nổi nóng, sẽ không vứt bỏ mẫu thân đâu.” Phượng Chiếu Lâm nép vào người Lô thị, nhẹ giọng nói, “Phụ thân yêu mến mẫu thân như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho mẫu thân.”

“Hắn tha thứ cho ta” Lô thị cười lạnh thành tiếng. Phượng Vân Phi là cái ngữ gì chứ, hắn cũng có tư cách quyết định tha thứ cho nàng hay sao!

Phượng Chiếu Lâm lại cho rằng nàng lo lắng Phượng Vân Phi không chịu bỏ qua, vẫy lui người hầu, rúc vào người Lô thị, nhẹ giọng nói, “Phụ thân thật sự rất tốt với mẫu thân. Con biết mẫu thân không vừa mắt phụ thân, phụ thân hay chần chừ thiếu quyết đoán, lại nhu nhược, nhưng phụ thân thật sự cực kỳ tốt với mẫu thân.” Phượng Chiếu Lâm kể lại chuyện Phượng Vân Phi tự tay chăm sóc lúc Lô thị trúng độc hôn mê.

“Có thể người không đạt đến yêu cầu của mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng thấy được phụ thân rất tốt mà.” Phượng Chiếu Lâm đau khổ khuyên can.

Lô thị lặng thinh.

Phượng Chiếu Lâm nghẹn ngào, “Con không biết chí hướng trong lòng mẫu thân cao xa thế nào, nữ nhi chỉ hy vọng chúng ta sống bình yên trong Phượng phủ. Kỳ thật, nữ nhi không cần phụ thân phải khôn khéo mưu mô, dã tâm bừng bừng, phụ thân là một Thái y, nay còn nhậm chức trưởng quan, chỉ cần phụ thân trung thành phục vụ thiên gia là quá đủ rồi, người có thể đứng vững ở kinh thành, cũng có thể che mưa chắn gió cho mẹ con chúng ta. Rốt cuộc mẫu thân còn muốn gì nữa”

Phượng Chiếu Lâm thật sự không hiểu, tại sao Lô thị không thể thành thật làm chủ mẫu Phượng gia như những phu nhân nhà khác

Lô thị vuốt tóc Phượng Chiếu Lâm, khẽ thở dài.

“Phu nhân, Tam tiểu thư dùng chút trà nóng đi.” Nha hoàn cẩn thận đứng ngoài cửa nói.

Phương đại nương và Hương Diệp thân cận với Lô thị nhất đều không có mặt, các đại nha hoàn khác đành phải nhắm mắt làm liều, đến hầu hạ Lô thị.

Lô thị không có tinh thần, Phượng Chiếu Lâm nói, “Bưng vào đi.”

Nha hoàn vội cúi mặt đi vào, đặt cái khay lên bàn.

Lô thị nhìn quanh khoảnh sân bên ngoài, dù gì nàng đã sống ở đây mười mấy năm, bình thường chỉ thấy chán ngán và mất kiên nhẫn, nhưng mới qua có một ngày mà như đã cách mấy đời, lúc này lại thấy từng viên gạch cái lá kia thân thương lạ thường.

Đến bữa cơm chiều, Phượng Chiếu Lâm bảo trù phòng đưa thức ăn đến chủ viện của Lô thị, cùng ăn cơm với Lô thị, lại cố gắng gượng cơ thể đau yếu cười đùa với Lô thị, cuối cùng Lô thị không đành lòng nhìn nữa, đuổi nàng về nghỉ ngơi.

Phượng Chiếu Lâm vừa mới rời đi, Phượng Vân Phi liền xuất hiện.

Lô thị khẽ run, siết chặt khăn tay, không biết phải nói gì.

Nàng không muốn thấy mặt Phượng Vân Phi, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể tìm kiếm sự che chở nơi Phượng Vân Phi.

Kinh thành rộng lớn mà không có chỗ cho nàng dung thân. Những người lúc trước bị nàng quản chế, muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt nàng, giờ nàng sa sút không nơi nương tựa cũng không dám đến cầu cứu, nàng sợ một đi không trở lại.

Bằng trực giác, Lô thị tin Phượng Vân Phi có thể giúp nàng. Dù Phượng Vân Phi có tức giận đến mấy cũng sẽ không gây bất lợi cho nàng.

Chẳng phải Phượng Vân Phi vốn là người như thế sao Nàng có khinh khi, sỉ nhục hắn thế nào đi nữa, hắn vẫn sẽ quấn quýt lấy nàng như con chó, không oán không hận.

Như lúc này, chẳng phải sắc mặt hắn vẫn bình thản, không có vẻ gì là giận dữ đó sao

Không chờ Lô thị mở miệng, Phượng Vân Phi đã thản nhiên nói, “Vì Lâm Nhi ở đây nên ta không đến tìm ngươi.”

Lòng Lô thị hơi xao động, khẽ cười nói, “Lão gia thật có tâm.” Trước kia, mỗi lần chướng mắt Phượng Vân Phi liền gọi Lâm Nhi đến trò chuyện, lâu dần thành quen, mỗi lần Phượng Vân Phi thấy Lâm Nhi sẽ không đến quấy rầy.

Phượng Vân Phi nhếch môi cười.

Con gái Thượng thư cao quý không với tới cũng chỉ có thế này thôi, không phải sao

Phượng Vân Phi ném lá thư trong tay vào người Lô thị, Lô thị không kịp phản ứng, tờ giấy nhẹ hững rơi xuống đất.

“Đây là hưu thư.” Phượng Vân Phi nói, “Lô Tĩnh, ngươi có thể rời khỏi Phượng phủ.”

“Cái gì!” Lô thị chấn động, toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.

Phượng Vân Phi muốn đuổi nàng đi Ngay cả Phượng Vân Phi cũng không muốn cho nàng một chỗ dung thân!

Phượng Vân Phi lộ vẻ căm ghét, “Chẳng phải ngươi khinh bỉ Phượng phủ thô tục không xứng với thân phận của ngươi sao Vậy cũng vừa khéo, Phượng phủ không cung phụng nổi đại Phật như ngươi đâu. Từ nay về sau, chúng ta giải trừ gắn kết, đường ai nấy đi.”

Giải trừ gắn kết, lưu chi oán hờn. Đó là những lời Phương thị viết cho hắn.

“Các ngươi còn đứng đó làm gì Mau lấy của hồi môn trả cho Lô thị.” Phượng Vân Phi quát mắng đám nô bộc sợ nơm nớp trong sân.

“Vâng, vâng, nô tỳ đi lấy ngay.” Đám nha hoàn cuống quýt hành lễ, chạy đến phòng kho.

Phượng Vân Phi nhìn Lô thị mặt trắng bệch, cười lạnh, “Ngươi bất nhân với ta, ta lại không thể bất nghĩa với ngươi. Mười mấy năm qua, ngươi trăm phương nghìn kế vơ vét tài sản Phượng phủ, nhưng ta sẽ không tham lam chút của hồi môn của ngươi, ngươi cứ yên tâm.”

“Ngươi không bất nghĩa với ta” Lô thị nghiến răng, lạnh lùng nói, “Ngươi cứ vậy mà đuổi ta khỏi phủ, còn nói không bất nghĩa với ta! Ngươi không phải không biết phủ Thượng thư đối đãi với ta thế nào, ngươi diệt sạch thuộc hạ đắc lực của ta, để ta đơn độc quay lại hang sói động hổ, ngươi còn dám nói không bất nghĩa với ta sao”

Phượng Vân Phi thấy nàng lại dùng vẻ mặt cao cao tại thượng và ngữ điệu châm chọc, hắn không thể áp chế lửa giận, chỉ vào nàng, “Hang sói động hổ! Ngươi có tư cách để nói thế sao! Phượng Vân Phi ta đối đãi với ngươi thế nào, Chiếu Kỳ con ta đối đãi với ngươi thế nào, lúc ngươi ra tay muốn giết hắn, sao không nghĩ chính ngươi đã biến Phượng phủ thành hang sói động hổ muốn ăn tươi nuốt sống hắn! Thứ độc phụ đê tiện vô liêm sỉ! Tiện nhân!”

“Ngươi! Ngươi dám…” Lô thị đã bao giờ bị chỉ vào mặt mắng nhiếc như vậy đâu, huống chi còn là Phượng Vân Phi luôn cúi đầu phục tùng nàng, lửa giận bùng phát, suýt nữa đốt sạch lý trí.

“Ngươi biết ta là ai không! Ai cho ngươi lá gan đối xử với ta như vậy!” Lô thị quát.

“Bịt miệng nàng!” Phượng Vân Phi nhíu mày, lệnh cho hai đại nương đứng hầu một bên.

Lô thị quắc đôi mắt đỏ bừng, “Ta xem ai dám làm!”

Hai đại nương chần chừ, Phượng Vân Phi lạnh lùng nói, “Nô tài Phượng phủ ta mua, chẳng lẽ lời ta cũng không tuân!”

Hai nàng lập tức bừng tỉnh. Các nàng chỉ biết sợ uy thế của Lô thị mà không ngẫm lại, đúng là trước đây Lô thị giữ khế ước bán thân của các nàng, bây giờ Phượng lão gia đã đuổi Lô thị ra khỏi cửa, Lô thị không thể bán các nàng ra khỏi Phượng phủ.

Hai đại nương lấy lại tinh thần, nhanh tay áp chế Lô thị, rút khăn tay nhét vào cái miệng đang kêu gào ầm ĩ của nàng.

Phượng Vân Phi sắc mặt âm trầm chắp tay bước qua, nắm cằm Lô thị, lạnh giọng nói, “Ngươi không có chỗ dung thân thì liền muốn về Phượng phủ sao Ngươi không còn nơi nào khác để dựa dẫm sao Ngươi giấu đầu giấu đuôi mười mấy năm, hy sinh chính mình gả cho ta cũng muốn che chở những tên kia, sao ngươi không đi tìm hắn đi Ngươi dựa vào cái gì mà muốn Phượng gia ta phải chứa chấp ngươi! Ngươi là cái thá gì hả! Lô Tĩnh, nói thật, ngươi trộm tài sản trong phủ ta cũng không sao cả, nhưng ngươi tuyệt đối không được hãm hại con ta.”

Mắt Lô thị phẫn hận trừng hắn, dù miệng không thể nói nhưng vẫn nhìn ra nét cười khinh bỉ.

Phượng Vân Phi biết Lô thị đang mỉa mai cái gì, ngay cả hắn còn biết chính mình chỉ là một trò cười, huống hồ là người ngoài.

Lòng Phượng Vân Phi dâng lên đau xót, “Trước kia ta hồ đồ cùng cực, quá vô dụng, ta không thể bảo vệ Phương thị, không thể bảo vệ Chiếu Ngọc, suýt chút nữa mất đi Chiếu Kỳ. Bây giờ bọn họ đều bỏ ta mà đi, đây là báo ứng của ta, ta nhận. Nhưng từ nay về sau, ta sẽ cố hết sức che chở bọn họ. Lô Tĩnh, bất luận là ngươi hay đám người giấu mặt sau lưng người, bất luận là ai dám gây bất lợi cho bọn họ, chỉ cần Phượng phủ ta còn chút hơi tàn, ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá.”

Hắn nói xong, dứt khoát hất Lô thị, lùi về một bước.

Lô thị vẫn trừng hắn, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Các nha hoàn đã lấy đồ ra xong, chạy đến bẩm báo.

Lô thị giãy dụa kịch liệt, hai đại nương suýt nữa để nàng vuột ra.

Phượng Vân Phi ra hiệu cho các nàng thả lỏng, Lô thị vừa được tự do liền rút khăn trong miệng, hai mắt đỏ ngầu, quát, “Ta muốn gặp Lâm Nhi! Lâm Nhi là con gái ta!”

Phượng Vân Phi vẻ mặt căm ghét, “Lâm Nhi là nữ nhi của Phượng gia ta. Nếu không phải sợ Lâm Nhi thương tâm, chiều nay ta đã không cho nàng gặp ngươi. Ta sẽ giải thích rõ ràng những chuyện xấu xa ngươi đã làm, ngươi yên tâm đi, Lâm Nhi tuyệt đối sẽ không mong nhớ ngươi.”

“Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, Phượng Vân Phi! Ngươi không được nói hươu nói vượn trước mặt Lâm Nhi!” Lô thị điên cuồng.

Phượng Vân Phi không phản ứng, phái quản gia đẩy Lô thị và đống hòm xiểng của nàng ra cổng sau Phượng phủ.

Nô bộc bên cạnh Phượng Vân Phi đứng trên bậc thang, ném phong thư đến trước mặt Lô thị, cười giễu, “Phu nhân, hưu thư của ngươi nè, nhớ giữ cẩn thận.” Nói xong nhanh chân bước vào, đóng sầm cửa.

Lô thị đứng giữa một đống hòm xiểng, trơ mắt một lúc lâu.

Trước kia, nàng đã sai người trộm tiền tài ra khỏi Phượng phủ bằng lối này.

Bây giờ, bản thân nàng cũng bị đuổi ra khỏi phủ bằng chính lối này.

—o0o—

Hậu viện Quảng An đường, Tạ Cảnh Tu ngồi trong thư phòng nghe Lão Lục báo cáo, gật đầu nói, “Phái người giám sát Lô thị, xem có những ai tiếp xúc với nàng.”

Lão Lục đáp, “Vâng.”

Tiêu Ngự đột ngột chạy vào, Tạ Cảnh Tu cho Lão Lục lui xuống, y đứng dậy nghênh đón.

Tiêu Ngự chụp lấy tay Tạ Cảnh Tu, “Thế tử!”

Tạ Cảnh Tu đỡ hắn, nói, “Sao nào, rốt cuộc Ngọc Nhi muốn làm gì ta”

Tiêu Ngự ngơ ngác, làm gì là làm gì Hồi lâu sau hắn mới phục hồi tinh thần, mặt đỏ ửng.

Bây giờ Tạ thế tử càng lúc càng không ra thể thống gì, chỉ vậy thôi mà cũng đùa giỡn lưu manh cho được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK