“Năm đó giao chiến cùng Sơn Việt, đối phương sử dụng rắn rết, vu thuật rất nhiều, quân đội được cấp cho phù lục để chống lại vu thuật ấy. Bùa này đã cứu ta một mạng. Bây giờ thần quang không còn. Nhìn chẳng khác nào một tờ giấy rách.”
“Sơn Việt giỏi trong việc kết hợp xương thú, lông vũ, lưu ly và các đồ quý hiếm. Ta chiến đấu, giết người rồi từ trên thi thể đối phương mà kiếm được những thứ đồ này. Ngày mai ta sẽ cầm khối lưu ly này, nói với nhị bá ngươi là Hạng Bình nhặt được từ dưới sông. Không cần biết Lý Diệp Thịnh có nhìn thấy nó hay không, chúng ta cứ khẳng định đó chỉ là một viên lưu ly nát lấp loé dưới ánh trăng.”
Lý Mộc Điền lấy ra một khối lưu ly đã không còn nguyên vẹn, thu thập đám vật phẩm một chút rồi bảo Lý Thông Nhai.
“Phụ thân suy nghĩ thật thấu đáo.” Lý Trường Hồ gật đầu. “Nhị bá làm người khoan hậu, biết nghĩ cho đại cục sẽ không so đo cái gì.”
“Đáng tiếc, cái tên Lý Diệp Thịnh kia lại chỉ là một tên phế vật.” Lý Thông Nhai nói rồi quay ra nhìn phụ thân.
Lý Mộc Điền cầm cái gương lên, đặt nó trên mặt bàn gỗ rồi lắc đầu. “Hiện tại phải xem bảo bối này dùng như thế nào, nếu không tìm hiểu được thì có khác gì lấy giỏ trúc mà múc nước, mọi công sức đều là công dã tràng cả.”
Lục Giang Tiên ở trong tấm gương nghe hết câu chuyện, trong lòng hắn cũng có lo lắng. Bản thân hắn ở bên trong không thể động đậy, bảo vệ mình còn được, nếu muốn tìm lấy một con đường để bước lên tiên lộ thì không thể không nhờ vào con người và vật lực ở đây được.
Lý gia xuất thân là một nông hộ, nền tảng thiếu sót, quanh năm chỉ biết lăn lộn kiếm sống. Phụ thân Lý Mộc Điền có chút hiểu biết, trưởng tử Lý Trường Hồ xử sự khéo léo, làm người khoan hậu, thứ tử Lý Thông Nhai thì dũng mãnh quyết đoán lại dám liều lĩnh. Hai người Lý Hạng Bình và Lý Xích Kính cũng là người nhạy bén, đây thực là một sự kết hợp không tồi.
Hắn hiện giờ không tay không chân, không đi không động được, chẳng lẽ cứ im lặng xem như rác rưởi để người ta một lần nữa ném xuống lòng sông, cầm tù trong đó hay sao?
“Dù thế nào cũng hướng về phía đông theo dõi xem sao, quan sát thêm được một chút cũng tốt.” Nghĩ đến đây, Lục Giang Tiên thôi động khí lưu trong cơ thể hướng về góc trái của mặt hương mà phun ra.
Anh em nhà họ Lý vây quanh cái gương nửa ngày mà không thu hoạch được gì, ai nấy cẩn thận sợ cái gương có mệnh hệ gì lại làm hỏng mất con đường tiên duyên, sờ lên mặt gương thì thấy thoải mái dễ chịu, nhưng soi xét, thổi lên đó cũng không thấy có động tĩnh gì.
Đến lúc Lý Hạng Bình cầm cái gương lên, khẽ vỗ vào mặt kính đúng lúc Lục Giang Tiên vận khí thôi động thì mặt gương ở góc trái bỗng sáng lên, doạ cho Lý Hạng Bình sợ run vội thất thanh gọi. Nó cầm không được mà thả xuống cũng không xong.
Lý Thông Nhai đưa lại gần người xem xét, góc trái mặt gương sáng lên một màn sáng trắng, hai bên mỏng còn ở giữa dày trông rất đẹp mắt, sau mấy hô hấp mới từ từ ảm đạm.
“Ca, nó sáng lên kìa.” Lý Hạng Bình hưng phấn.
Lý Thông Nhai cầm lấy cái gương, bắt chước Lý Hạng BÌnh khẽ vỗ vào mặt kính, quả nhiên từ đó phát ra một tia sáng trắng. Hắn đưa cái gương hướng về phía phụ thân ra hiệu.
Lý Mộc Điền và con trưởng Lý Trường Hồ vừa nhìn vừa tán thưởng. Lý Thông Nhau lại khẽ di một tiếng, nhận lại cái gương từ tay đại ca, quay lưng nó về phía mấy người rồi khẽ vỗ.
“Phụ thân, vật này dù chúng ta tác động ở chỗ nào thì tia sáng hào quang kia cũng đều chỉ về một hướng là phương bắc. Dường như…” Lý Thông Nhai xoay qua xoay lại cái gương trong tay nói vẻ ngưng trọng.
“La bàn.” Lý Mộc Điền gật đầu.
Lục Giang Tiên ở trong tấm gương không khỏi vỗ tay khen ngợi. Tiểu tử này quả thật là thông minh.
“Đi ra cửa thôn.” Lý Mộc Điền vuốt chòm râu, hắn quay đầu hướng vào phòng gọi mấy đứa con.
“Lấy một miếng thịt khô ra, ta đi bái phỏng tiên sinh.”
***
Lý Diệp Thịnh tiến vào tiền viện nhà mình, vừa đi vừa hùng hổ đá mấy cục đá bên đường.
“Chỉ là mấy quả dưa mà tưởng là bảo bối hay sao, nửa đêm vác đao chạy tới hùng hùng hổ hổ, trong lòng tất có quỷ rồi.” Nó ngồi trên tảng đá, trong lòng ngẫm nghĩ.
“Lý Mộc Điền ra ngoài hai mươi năm, đồ tốt trên người chắc chắn không ít, chưa chắc đã không có bảo bối.” Nó lặng lẽ tính toán trong đầu. “Mấy con rùa con tính tình bướng bỉnh cứng rắn, một tí thông tin cũng không lộ ra, lão đầu già kia đến chết cũng không chịu mở miệng. Hừ! Lý Mộc Điền kia mà chết, bao nhiêu đồ vật ta cũng phải có phần.”
Lý Diệp Thịnh quay ra nhìn cánh cổng ở sân, sư đệ Lý Diệp Sinh nhút nhát thò vào bị nó trừng mắt, lớn tiếng quát.
“Tiểu tử ngươi lăn tới đây cho ta.”
Nó dắt đệ đệ vào trong phòng rồi ném một cái, Lý Diệp Sinh lăn một phòng trên nền phòng, cả người co lại run rẩy. “Nghe nói ngươi có quan hệ rất tốt với tên Lý Hạng Bình kia, ngày mai ngươi qua đó hái trộm hai quả dưa về đây cho ta ăn.”
***
Lý Mộc Điền dẫn theo ba con trai đi từ cuối thôn đến đầu thôn, dọc đường có thôn dân tựa cửa nghỉ ngơi mỉm cười chào hỏi.
“Mộc Điền thúc đang đi đâu đó…”
=
“Ta đến biếu tiên sinh ít đồ.” Lý Mộc Điền cũng mỉm cười rồi nhấc miếng thịt khô trong tay lên.
Đến cửa thôn, Lý Mộc Điền liếc nhìn xung quanh rồi vỗ vào bả vai Lý Thông Nhai, Lý Hạng Bình thấp giọng nói.
“Đi.”
Hai đứa hiểu ý nhanh chóng biến vào trong bụi cỏ lau rậm rạp. Lý Mộc Điền nhìn về phương xa rồi lên tiếng nhắc nhở trưởng tử của hắn.
“Phải dặn dò hai đứa, nếu có việc gì phát sinh phải nhanh chóng lui về không được chậm chễ.”
“Thông Nhai vốn là người có chừng mực.”
Lý Mộc Điền híp mắt, bao nhiêu toan tính lần lượt hiện ra ở trong đầu. Hắn hiểu, tối nay hắn có khả năng mất đi hai đứa con này, nhưng dù sao vẫn còn có Lý Trường Hồ ở lại. Nếu hai đứa con hắn có thể bình an trở về, Lý gia sẽ có hy vọng mở mày mở mặt. Hắn siết chặt hai nắm đấm.
“Hai trăm năm.”
Lý gia còng lưng làm lụng trên mảnh đất này đã hai trăm năm ròng rã, đối mặt với cơ hội thay đổi, Lý Mộc Điền quyết định đưa ra lựa chọn, chỉ là tình cảm khiến hắn không khỏi đau khổ trong lòng.
“Lý huynh.” Cửa sân chợt mở cắt đứt suy nghĩ của Lý Mộc Điền, tiên sinh Hàn Văn Hứa bưng chén nhỏ ngơ ngác nhìn hắn.
“Tiên sinh.” Lý Mộc Điện vội tươi cười, nhanh chân bước tới gần, để miếng thịt khô xuống mặt sàn gỗ.
“Việc này là sao.” Hàn Văn Hứa gật đầu mỉm cười. Hắn lấy thịt khô cắt thành một đĩa nhỏ, dưa muối cũng được mang ra, hai người dời bàn nhỏ, đổ hai chén rượu gạo rồi cùng nhau hàn huyên ở cửa trước.
“Hôm nay không thấy các tiên nhân đi tới đi lui.” Lý Mộc Điền thở một hơi dài, thần sắc có vẻ nhẹ nhõm.
Hàn Văn Hứa nhún vai, sau đó cảm khái. “Tiên nhân a! Năm đó ta mới mười hai tuổi, trong trấn cũng xuất hiện tiên nhân. Vị ấy nói muốn tìm người khai khiếu, nhưng toàn trấn có hơn một ngàn người lại chỉ tìm được có ba người để mang theo. Như mấy người tiên nhân vẫn đi tới đi lui mấy hôm nay, nói không chừng lại có đồng hương của ta.”
“Tiên duyên khó cầu mà.” Lý Mộc Điền trầm mặc một lúc rồi an ủi.
“Tiên duyên khó cầu, thực là khó cầu mà…” Hàn Hứa Văn ngước nhìn mặt trăng, miệng không ngừng lẩm bẩm, nhắc đi nhắc lại mấy lời này. Cả hai người đều mang tâm sự riêng, trong lòng đều có âu lo mà trầm mặc.