Mục lục
Gia Tộc Tu Tiên: Bắt Đầu Trở Thành Trấn Tộc Pháp Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Mộc Điền thức dậy vào giờ dần. Hắn mở to mắt nhìn nóc nhà tối như mực đang lộ ra một tia sáng nhỏ. Mấy ngày trước nóc nhà hắn đã bị dột một lỗ, hắn chưa có thời gian đi sửa. Đã ba ngày ròng hắn ngủ không ngon giấc, ngước nhìn phu nhân ngủ quên trời đất bên cạnh, Lý Mộc Điền hít sâu một hơi rồi thở dài.

“ Phu nhân thật vô tư. Mấy hôm trước những tiên nhân kia đi tới đi lui như muốn phát điên trong Đại Lê Sơn này, bọn họ chỉ hận không thể đào hết cả ba tấc đất lên. Cả thôn run rẩy, mỗi khi có lưu quang bay qua đều cúi dập đầu quỳ xuống đất…”

Lý Mộc Điền chau mày, trong lòng đầy âu lo. Từ trước đến giờ, bọn họ sống ở trong thôn nhỏ dưới chân núi Đại Lê này thật vô tư, mấy ngày vừa rồi lại là những ngày sống trong nơm nớp lo sợ, bất an.

“Thâm sơn đường hẹp, triều đình không xen vào, ta cũng không quan tâm, nhưng đám tiên nhân đánh nhau, một đạo tiên pháp thôi là cũng có thể làm cho chó gà cũng không còn.”

Lý Mộc Điền trở mình lại cũng không ngủ được, hắn đứng dậy nhìn ra bóng đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.

“Trẻ con cứ ngày một lớn, dừng lại chờ đợi chẳng bằng cứ thế tiến tới. Ngày mai có lẽ phải bảo chúng đến Mi Xích Hà đánh bắt thôi. Nếu có bị tiên pháp đánh chết thì đó cũng là vận mệnh của chúng. Lý gia khai hoang đã hơn hai trăm năm, không thể lúc nào cũng nương tựa vào tiền nhân được.” Lý Mộc Điền lắc đầu ra vẻ chấp nhận mà không còn cách nào khác.

Ngoài cửa, con chó giữ nhà vẫn còn đang ngủ. Lý Mộc Điền bước trong đám sương mù buổi sớm, hắn nhìn mọi người trong thôn đang dần thức giấc, tiếng gà gáy, tiếng chó sủa dần vang lên nhiều hơn, khói bếp cũng dần lượn lờ.

“Hạng Bình.” Lý Mộc Điền kêu lớn, âm thanh vang khắp phòng. Cửa lớn vừa mở, một hài từ choai choai nhảy vọt ra.

“Cha.” Lý Hạng Bình có gương mặt thanh tú, ánh mắt linh động ngửa đầu nhìn Lý Mộc Điền hỏi. “Bây giờ phải làm gì.”

“Ngươi đi Mi Xích Hà bắt ít cá sông.” Lý Mộc Điền khoát tay. “Hiện giờ đang không có việc gì, ngươi đi kiếm cho mẫu thân ít đồ tươi để ăn.”

“Vâng.”

Lý Hạng Bình hưng phấn gật đầu rồi cầm dây thừng, giỏ và trường xoa lao đi. Lý Mộc Điền cười lớn mấy tiếng rồi cũng bước ra đồng.

***

Mi Xích Hà rộng nhưng không sâu, hai bên bờ mọc nhiều cỏ lau bờ bụi, trong thôn nuôi mấy trăm con vịt cũng không vất vả về chuyện ăn uống, cứ sáng thả chúng ra sông là được. Chiều về đến bờ sông gọi, những con vịt đã thuần nghe âm thanh quen thuộc thì tự kéo nhau về.

Lúc Lý Hạng Bình tới thì đám vịt còn chưa được thả ra, mặt sông trống không, hai chiếc bè gỗ nhỏ lắc lư bên bờ. Nó kéo ống tay áo, kéo ống quần lên rồi bước vào trong làn nước, ngước nhìn chăm chú mặt nước thì thấy có một con cá màu xanh đang bơi.

“Hay quá!”

Lý Hạng BÌnh dậm chân lao xuống nước, tay phải siết chặt đã nắm được đuôi cá kéo lên.

“Hắc hắc…”

Nó cười lớn mấy tiếng vứt con cá vào sọt. Ở Mi Xích Hà làm gì có loại cá ngu xuẩn thế này, nó đích thị là cá tự nhiên từ thượng du trôi xuống làm cho tiểu hài tử này chiếm được tiện nghi.

Nhìn xuống dưới lòng bàn chân, Lý Hạng BÌnh nghi hoặc, đáy nước có cái gì lấp loáng, mơ hồ lộ ra ngân quang. Đúng lúc hắn chuẩn bị lặn lại xuống nước để tìm kiếm thì trên bờ vang lên tiếng hô.

“Hạng BÌnh ca.”

Lý Hạng Bình giấu cái sọt ra sau lưng theo phản xạ rồi nhìn lên bờ sông. Chỉ thấy từ trong đám cỏ lau bước ra một tiểu hài tử chừng hơn mười tuổi.

“Diệp đệ, đến thả vịt đấy hả…”

Lý Hạng BÌnh thờ phào, đưa cái sọt ra phía trước. “Nhìn xem, ta bắt được cá rồi này.”

“Tốt quá.” Lý Diệp Sinh cúi nhìn vào trong giỏ rồi cười hâm mộ.

Phụ thân Lý Diệp Sinh nằm liệt giường đã nhiều năm, đại cá nó lại quen chơi bời lêu lổng, cả nhà thường ăn bữa trước lo bữa sau, ngày bình thường đành phải đến nhà đại bá là Lý Mộc Điền kiếm cơm. Lý Hạng Bình trước giờ vẫn xem nó như thân đệ.

Hàn huyên mấy câu xong, Lý Diệp Sinh lắc đầu. “Đại ca, ta quay lại xem đàn vịt, thiếu con nào là anh ta sẽ đánh chết ta mất thôi.”

“Ngươi đi đi.” Lý Hạng Bình cũng nhìn liếc xuống đáy sông rồi vội vàng đuổi khéo đối phương.

“Được rồi.”

Đối phương vừa đi, Lý Hạng Bình vội vã lặn xuống làn nước, nó sờ soạng mấy lần rồi cũng tìm thấy một vật gì hình tròn.

“Phốc!”

Lý Hạng Bình lau mặt, đưa đồ vật trong tay lên quan sát. Thứ này lớn chừng bằng bàn tay, ở giữa là mặt kính màu xanh hình tròn đã vỡ thành bảy tám mảnh nhưng nhờ có cạnh viền xung quanh giữ lại nên vẫn còn trên đó, ở mặt sau có vẽ một cái ký hiệu kỳ quái. Lý Hạng BÌnh nhìn nó một lúc lâu nhưng không nhận ra là cái gì.

“Nhìn nó khá giống với cái gương kia.” Lý Hạng Bình là con nhà làm ruộng, chỉ có con nhà phú hộ mới có gương soi, con gái trong thôn đa phần đều dùng mặt nước để soi mà thôi. Nhưng mặt gương trong tay hắn đây không rõ gốc gác thế nào, nó lắc đầu tiếc rẻ, sau đó quăng cái gương vào trong giỏ rồi quay lại tiếp tục bắt cá.

***

Lục Giang Tiên ở trong nước đã gần nửa tháng. Từ ngày thứ ba, ánh trăng chiếu xuống ngoài để cho hắn phát sáng lên thì không làm phát sinh thêm biến cố gì khác nữa. Buổi sáng sớm hắn đang quan sát một con cá trắm to lớn bơi gần đó thì có một bàn tay con người nhanh chóng bắt lấy con cá ấn xuống mặt bùn, rồi túm vào mang nó đưa lên.

Hắn đang ngạc nhiên thì đã thấy một bàn tay to lớn cầm vào bản thể. Đối phương có gương mặt tuấn tú. Hắn thấy đối phương nói vài câu gì đó rồi nhanh chóng ném hắn vào bên trong giỏ đựng cùng với một con cá đang trừng mắt ra nhìn.

Lục Giang Tiên nhanh chóng nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Hắn nghe được nhưng lại không hiểu. Tiếng nói này có điểm giống với tiếng địa phương ở kiếp trước của hắn nhưng hắn nghe mà hoàn toàn không hiểu. Điều này chỉ ra rằng nếu hắn có lên tiếng được đi nữa thì đối phương cũng không hiểu là hắn đang nói cái gì. Đây cũng là vấn đề lớn ảnh hưởng đến khả năng hoà nhập vào thế giới này của hắn.

Nhìn thấy hài tử kia cẩn thận giơ xiên gỗ lên, Lục Giang Tiên khẽ di một tiếng, thông qua thị giác hắn có thể mơ hồ đoán được hành động của đối phương. Hiện giờ có lẽ nó đang tập trung quan sát một con cá nào đó. Nhờ có khả năng nhìn, mỗi lần tiểu hài tử kia bắt được cá đều tự nói một mình nên chỉ sau vài lần Lục Giang Tiên đã phân biệt được cách phát âm của mấy loại cá khác nhau.

“Được đến đâu hay đến đó vậy.”

Nhìn hài tử đứng dậy rời đi, Lục Giang Tiên thở dài. Đứa nhỏ này nhìn qua khá giống với con một nhà nông, có lẽ nó sẽ mang tấm gương này về đưa cho phụ mẫu. Thông qua việc tiếp xúc với nhiều người, hắn hy vọng có thể từ từ học được ngôn ngữ ở địa phương này, đồng thời giữ mình nguyên vẹn để tìm cách tìm ra phương pháp làm tăng nguyệt hoa chi lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK