Trăng lên ngọn liễu, Lý Xích Kính bỗng mở mắt, nhìn Lý Mộc Điền đang ngồi uống trà xem bản ghi chép Tiếp Dẫn Pháp.
“Phụ thân, qua hai tháng con đã nhớ kỹ pháp quyết trong lòng rồi.” Hắn ngập ngừng một lát. “Hôm nay là tiết lập hạ có thể thử một lần xem sao.”
“Mau thử đi.” Lý Mộc Điền gật đầu, chậm rãi nói.
Lý Xích Kính vui mừng quá đỗi, ba huynh đệ của nó cũng đang rất chờ mong, hỗ trợ nó đốt hương tắm rửa, lập án đài ở trong viện. Lý Mộc Điền cung kính mời pháp giám, tiêu tốn vài ngày điêu khắc ly long văn treo vào khung, ở trước nhang án châm chín nén hương, bày biện các loại trái cây…
Lục Giang Tiên không khỏi cảm thấy xấu hổ, cái nhang án cúng tế này thật giống thứ cúng tế người chết hắn biết. Lý Xích Kính vái ba vái chín khấu đầu, quỳ khom người cung kính mở miệng.
“Đệ tử Lý gia tên Lý Xích Kính cung thỉnh diệu pháp Huyền Minh, tư mệnh an thần phụng đạo tu di…”
Khấn xong nó bình tĩnh thôi động pháp quyết, điều hoà chi khí. Lục Giang Tiên đồng thời động tâm niệm, trên mặt kính toả ra ánh sáng lung linh như sóng nước lăn tăn.
“Có phản ứng rồi.”
Mấy người Lý Mộc Điền rất phấn chấn nhìn chằm chằm vào mặt gương. Trên mặt kính toả ra một quả cầu ánh sáng màu trắng sáng rực toả ánh lấp lánh khiến mấy người cảm thấy loá mắt.
Lý Xích Kính chỉ cảm thấy bên trong đầu óc trống rỗng rồi đột nhiên ầm vang chấn động, một thanh âm uy nghiêm hơi nặng nề vang lên.
“Con cháu Lý thị có lễ, ban thưởng diệu pháp Huyền Minh để phát sinh Đạo nghiệp từ phàm nhập thánh. Từ lúc bắt đầu đến cuối, trước từ giới lục, ban thưởng một quyển Thái Âm Thổ Nạp Dưỡng Luân Kinh, một đạo Kim Quang Thuật.”
Lý Xích Kính vội vàng bò dậy ngồi xếp bằng, quả cầu ánh sáng kia nhảy lên chui vào Nê Hoàn Cung của nó. Lý Xích Kính chấn động toàn thân, trong đầu hiện ra vô số tin tức khác nhau.
Sau khi thụ pháp quyết, từ Nê Hoàn Cung vận chuyển thuận theo kinh mạch rồi chuyển xuống huyệt Khí hải trong đan điền.
Mấy người Lý Mộc Điền nhìn Huyền Châu Phù chui vào đỉnh đầu Lý Xích Kính thì khẩn trương xen với lo sợ. Lý Xích Kính vẫn ngồi xếp bằng nhắm mắt tôn thần, cứ khoanh chân ngồi như vậy cho tới hừng đông. Chờ đến khi Thái âm (mặt trăng) lặn rồi, Kim Ô (mặt trời) treo cao, toàn thân Lý Xích Kính chấn động, nó từ từ tỉnh lại.
Lý Xích Kính giương mắt nhìn một cái, mấy người thân xung quang không khỏi cảm thấy bất an.
“Phụ thân, ca ca! Ta được Huyền Châu Phù, đã bước chân lên con đường tu Tiên!” Lý Xích Kính hưng phấn nhảy dựng lên, kích động ôm lấy phụ thân.
Lý Mộc Điền hớn hở ôm nhi tử, mấy người Lý Thông Nhai bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều phấn khích.
“Ta nhận được một pháp quyết gọi là Thái Âm Thổ Nạp Dưỡng Luân Kinh.”
Lý Xích Kính nói xong, vừa muốn mở miệng đọc pháp quyết ai ngờ quả cầu ánh sáng bên trong huyệt Khí hải nhẹ nhàng rung động, nó há miệng mà không nói lên được lời nào. Nó sợ quá vô thức che miệng rồi hấp tấp kêu.
“Phụ thân!”
Thấy mình lại có thể nói chuyện trở lại, Lý Xích Kính thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Cái tiên pháp này không viết ra được cũng không niệm ra được, thật là thần kỳ.” Lý Xích Kính ra vẻ khó hiểu.
“Không phải vội vàng.”
Lý Trường Hồ vừa sờ đầu đệ đệ vừa cười, sau đó nhìn phụ thân cung kính. “Chờ Hạ chí chúng ta cùng nhau mời pháp.”
“Đại ca.” Lý Xích Kính ngắt lời. “Loại phù này hình như chỉ có sáu cái thôi.”
“Chỉ có sáu cái?” Lý Thông Nhai nghi hoặc.
“Sau khi thu được Huyền Châu Phù, trong đầu ta hiện lên rất nhiều thông tin. Cái gì mà sáu cảnh giới tu tiên, cái gì nuôi vòng Thai Tức, pháp giám này hình như chỉ có thể phân ra sáu loại phù.” Lý Xích Kính thẳng thắn.
Lý Hạng Bình gật đầu trấn an. “Đồ vật thần kỳ như thế, đoạt thiên địa tạo hoá, số lượng chắc chắn không thể nhiều được.”
Đại ca Lý Trường Hồ ngáp dài một cái, khoát tay áo rồi bảo mấy huynh đệ. “Trở về đi ngủ thôi, chờ đợi suốt một đêm cũng mệt rồi.”
“Ca sợ tẩu tử lo lắng chứ gì.” Lý Hạng Bình cười lớn giọng chế nhạo.
“Cái đứa nhỏ này…”, Lý Trường Hồ cũng cười thoải mái rồi hắn nhìn Lý Hạng Bình thấp giọng. “Ta thấy nữ tử Điền Vân kia rất tốt.”
“Đại ca nói loạn gì vậy.” Lý Hạng Bình nghiêm mặt rồi quay đầu bước ra sân trở về phòng mình.
“Ha ha ha…” Lý Trường Hồ cười lớn, bước ra tiền viện.
“Có hy vọng.” Lý Mộc Điền vuốt chòm râu thầm nghĩ.
***
Đêm đó trăng sáng như gương.
Lý Xích Kính nhắm mắt khoanh chân ngồi trong phòng, hai tay bấm niệm pháp quyết, từ trong huyệt Khí hải dẫn ra một đạo khí lưu du tẩu trong kinh mạch, đi qua yết hầu rồi nổi lên ở mi tâm.
Một thoáng sau hai mắt Lý Xích Kính toả sáng, ánh sáng như ánh trăng từ mi tâm bay lên giao hội cùng với sợi linh khí kia.
Không lâu sau Lý Xích Kính lại bấm niệm pháp quyết dẫn dòng khí màu trắng này rơi vào mi tâm trở xuống huyệt Khí hải. Ba lần diễn ra như vậy xong, Lý Xích Kính mới mở to mắt quan sát bầu trời. Thời gian đã trôi qua được hai canh giờ.
“Tốc độ thu nạp ánh trăng như thế này chậm quá.”
Lý Xích Kính tính toán cản thận, sau tám mươi mốt lần thu nạp mới có thể tạo thành một sợi chi khí, đủ tám mươi mốt sợi mới hình thành một vòng Thai Tức lục luân – Huyền Cảnh Luân.
Luyện thành Huyền Cảnh Luân liền xem như bước vào Thai Tức, có thể thi triển pháp thuật.
“Ba hồi hai canh giờ, tám mươi mốt lần chính là năm mươi bốn canh giờ.” Lý Xích Kính đắn đo. “Một ngày tu luyện được sáu canh giờ, vậy là mất chín ngày một sợi. Tám mươi mốt sợi cần hai năm…”
Ngước nhìn ánh trăng uẩn tụ trên pháp giám, Lý Xích Kính chớp mắt, linh cơ khẽ động rồi tiếp tục khoanh chân ngồi tu luyện trên bệ đá.
Lục Giang Tiên ở trong mặt gương nửa tỉnh nửa ngủ cho hết thời gian. Hắn sớm đã thu nạp đủ Nguyệt hoa chi lực, thời gian bên trong tấm gương kéo dài tẻ nhạt, Lục Giang Tiên cảm thấy buồn chán như khi còn đi học đại học lên giảng đường nghe bài ở kiếp trước. Hắn nhắm mắt mơ màng ngủ, chớp mắt lại qua đi thêm một ngày…
Linh lực từ mi tâm Lý Xích Kính nhảy ra rơi trên mặt gương đánh thức Lục Giang Tiên. Hắn nhìn nam hài tử trước mặt không khỏi cười thầm.
“Rất thông minh.”
Lý Xích Kính lại dẫn linh khí trở xuống huyệt Khí hải, nó cảm thấy toàn thân mát lạnh, nguyệt hoa chi lực trọn vẹn lớn mạnh hơn mười lần. Cứ như thế mà xét thì chỉ cần năm, sáu lần là có thể hình thành một sợi nguyệt quang chi khí!
Nó không khỏi phấn chấn, hai tay bấm niệm pháp quyết tiếp tục tu luyện từ đầu. Đến khi bình minh sáng tỏ, mấy vị ca ca bước vào hậu viện mời lưu luyến không rời kết thúc việc tu luyện này.
Nhìn thấy phụ thân và các ca ca đều đến, Lý Xích Kính mang mọi chuyện nói lại một lượt, mấy người kia không khỏi vui mừng. Lý Mộc Điền tiến lại thắp cho Lục Giang Tiên một nén nhang rồi kéo mấy đứa con ra khỏi căn phòng.