Mục lục
Gia Tộc Tu Tiên: Bắt Đầu Trở Thành Trấn Tộc Pháp Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hạng Bình ca.”

Lý Hạng Bình cõng giỏ cá trở về, từ phía xa có một nữ hài tử khuôn mặt tròn trịa, ngũ quan bình thường nở nụ cười niềm nở gọi hắn.

“Vân muội.” Lý Hạng Bình cười nhìn nó rồi xoay người đưa giỏ cá ra. “Nhìn xem ta bắt được nhiều cá chưa, ngươi muốn lấy mấy con mang về nào.”

“Việc ấy không được.”

Điền Vân cúi đầu cười. Con gái trưởng thành sớm, năm nay nàng mới mười một mà đã trổ mã cao hơn cả Lý Hạng Bình mười ba tuổi. Ở thôn Lê Kính, nam nữ mười ba tuổi là kết hôn được rồi. Cùng thế hệ có hai người là vừa hợp tuổi nhất, trong lòng nữ hài này đã sớm nhận định nam nhân trước mặt đây là phu quân mình.

“Không được, muội cầm đi.” Miễn cưỡng nhét hai con cá vào tay Điền Vân, Hạng Bình lại không nghĩ ngợi gì nhiều. Điền thúc là người phúc hậu nhất ở trong thôn, cũng là người nó thích nhất, thấy nữ nhân của ông hắn tất nhiên là muốn quan tâm.

Từ biệt Điền Vân, Lý Hạng Bình vội vã đi vào trong nhà, nhanh chóng đặt cái giỏ xuống. Nó ngẫm nghĩ rồi lấy cái gương ra lau chùi, sau đó nhét vào trong ngực rồi mới cầm ba cái hộp gỗ trên mặt bàn đi về phía thửa ruộng. Phụ thân và hai ca ca của nó đang làm việc ở đấy.

Lý gia có bốn huynh đệ, theo thứ tự là Lý Trường Hồ, Lý Thông Nhai, Lý Hạng Bình và Lý Xích Kính. Ở thôn Đại Nhai cứ nhắc đến bốn huynh đệ của Lý gia này thì không ai là không giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Trước mặt phụ thân Điền Vân của bọn họ, mỗi lần nhắc đến bốn người con này ai nấy đều tấm tắc.

“Lý Mộc Điền ngươi thật là có phúc lớn!”

Nhưng bản thân Lý Mộc Điền lại không nghĩ như vậy. Là người duy nhất trong thôn Đại Nhai từng đi xa, Lý Mộc Điền nhìn con mình đang vất vả làm lụng không thôi.

“Con trai nên đọc sách binh thư, cắm mặt làm ruộng chỉ là loại nhút nhát mà thôi.” Hắn chỉ vào Điền thúc mắng.

Nhưng cuộc sống vốn là như vậy. Lý Mộc Điền từng xung quân, từng giết người, hơn bốn mươi tuổi hắn trở lại Trường Xích thôn, nhờ quân lương mà trở thành nhà giầu nhưng hắn không thấy vừa lòng. Lý Hạng Bình đi tới đầu ruộng, đại ca Lý Trường Hồ của hắn sớm chờ dưới bóng cây. Hắn đã mười bảy tuổi, trên miệng đã lún phun râu xanh.

“Tam đệ đi chậm thôi, không cần vội vã.” Lý Trường Hồ sờ lên đầu Hạng BÌnh cười cười, nhìn tiểu đệ bằng ánh mắt ôn hoà. “Ta nghe Điền thúc nói hôm nay ngươi thu hoạch rất khá hả.”

“Nhiều lắm ca.” Lý Hạng BÌnh cười ha ha. “Đêm nay có thể ăn một bữa ngon rồi.”

“Giỏi lắm.”

Lý Trường Hồ lâu mồ hôi cho tiểu đệ rồi cầm lấy một trong ba cái hộp gỗ hướng về phía ruộng kêu lớn.

“Nhị đệ!”

“Ta tới đây.” Nhị ca Lý Thông Nhai vác cuốc bước tới. Hắn ngồi xuống trước mặt Lý Trường Hồ nhìn Lý Hạng Bình mỉm cười.

“Hai huynh ăn đi, ta phải trở về.” Lý Hạng Bình mải bắt cá đến gần trưa, giờ cũng đói meo nên vội vã trở về.

***

Ở trong giỏ của Lý Hạng BÌnh, Lục Giang Tiên mơ hồ cảm thấy có một lực kéo đang hấp dẫn hắn. Khoảng cách đến Lý gia càng gần thì cảm giác ấy càng hiện ra rõ ràng.

Đi ngang qua một cây hoè lớn, đi vào trong thôn thì lực hấp dẫn này đạt tới đỉnh điểm. Lục Giang Tiên cảm thấy tức ngực khó thở, thân kính trong giỏ run lên nhè nhẹ, mặt kính lộ ra hồng mang.

“Đó là một phần của ta, hoặc ít nhất cũng là thứ đồ gì đó vô cùng quan trọng.” Lục Giang Tiên lờ mờ nhận ra điều gì đó.

“Ở phía bắc, hướng về cái hồ lớn.” Theo bước chân Lý Hạng Bình rời ra cửa thôn, lực hấp dẫn này từ từ biến mất. Lục Gian Tiên thầm ghi nhớ phương hướng này. Theo Lý Hạng Bình đi quanh thôn một vòng, kết hợp cảm giác và sự quan sát của bản thân, Lục Giang Tiên cơ bản hiểu được mọi người đang trao đổi gì đó. Hắn phát hiện đây là một thôn xóm nhỏ rất bình thường, không có cao thủ võ đạo nào, cũng không hề có tu tiên giả biết đằng không giá vũ.

Mọi người theo đúng quy củ mặt trời mọc thì ra đồng đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi trở về nhà. Phương tiện canh tác cũng không có gì khác biệt với những nơi khác.

“Nơi này đúng là một thôn xóm bình thường, gia đình giàu có nhất cũng chỉ có một ngôi nhà gỗ hai tầng…”, Lục Giang Tiên thầm nghĩ, nếu có tu tiên giả, bọn họ chắc chắn không chịu ở trong những nơi đơn giản thế này. “Lực lượng lớn thì sức sản xuất cũng lớn theo, thôn nhỏ này còn cách rất xa…”

Hắn dần dần cũng xây dựng được khung sườn của kế hoạch sau này. Tối nay Lý gia bận rộn hơn bình thường, mẫu thân và hai tiểu đệ thay nhau làm đồ ăn. Lý Hạng Bình thu hoạch khá trở về, đệ đệ Lý Xích Kính nhân lúc vào núi hái dâu nuôi tằm cũng bắt được một ổ chuột đồng béo mập khiến phụ thân Lý Mộc Điền vô cùng hứng khởi, vừa vỗ vai hai đứa vừa tán dương bọn chúng đến tận mây xanh.

Mười bốn mười lăm chính là độ đuổi đang lớn, đồ ăn trên bàn nhanh chóng chui vào trong bụng mấy đứa. Lý Mộc Điện chỉ gắp một đũa, mẫu thân Liễu Lâm Vân cũng nhẹ nhàng nhìn bốn huynh đệ mà cưới. Con chó vòng dưới chân vẫy đuôi xun xoe lẩn qua lẩn lại giữa chân bốn người.

Sau bữa tối, mặt trăng dần nhô lên trên Đại Lê Sơn. Lý Hạng Bình ngậm cây cỏ dài tựa vào góc tường, phụ thân Mộc Điền của hắn chau mày nhìn lên bầu trời, vẻ như đang tìm kiếm gì đó.

“Đúng rồi, thưa cha.” Lý Hạng Bình vỗ ống quần phụ thân rồi móc cái gương để trong ngực ra. “Sáng sớm nay con nhặt được thứ này ở dưới sông.”

“Hả”. Lý Mộc Điền nhận lấy cái gương rồi nheo mắt lật qua lật lại. “Không phải sắt không phải đồng, nó làm từ cái gì vậy?”

Ánh trăng chiếu xuống trước căn phòng, hội tụ trên mặt gương tạo thành một vòng sáng nhàn nhạt, Lý Hạng BÌnh không nhịn được dụi hai mắt giống như vừa nhìn thấy vầng trăng đẹp nhất suốt từ bé đến giờ.

“Cha.” Lý Hạng Bình nhỏ giọng gọi.

“Im lặng.” Lý Mộc Điền sợ hãi ra hiệu cho con hắn rời mắt khỏi vầng trăng, hai tay run rẩy không ngừng. Hắn giấu mảnh gương vào lại trong ngực con mình rồi ghé sát tai thì thầm. “Trốn vào đi, bảo các ca ca của ngươi cầm đao ra đây.”

Lý Hạng BÌnh lần đầu tiên nhìn thấy sát ý trên gương mặt cha mình, nó nheo mắt, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

“Là…”

Giọng nó run run, hai chân như mềm nhũn ra, nhanh chóng chạy vào trong phòng. Vừa đẩy vừa bước vào nó vội nói.

“Ca…, cha nói huynh mau cầm binh khí đi ra ngoài.” Lý Hạng BÌnh như thể sắp khóc, nó run rẩy tựa vào đầu giường nhìn hai vị ca ca của mình.

“Cái gì?”

Lý Trường Hồ cũng khiếp sợ đứng lên, hai tay đỡ lấy Hạng Bình nhìn hắn đầy lo lắng. “Phụ thân gặp chuyện gì sao? Đệ mau kể.”

Nhị ca Lý Thông Nhai xoay người lấy ra hai thành đao từ dưới gầm giường, lại gỡ truòng côn từ trên tường xuống rồi nhìn hướng ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng. “Chắc là có kẻ thù tới.”

Hắn đưa trường đao cho đại ca, cầm trường côn trong tay rồi vỗ lên người Lý Trường Hồ.

“Ca, không cần hỏi nữa. Tam đệ, ngươi mau dẫn mẫu thân cùng tứ đệ trốn vào hậu viện.”

“Vâng.”

Lý Hạng Bình vội vã đi tìm mẫu thân, Lý Trường Hồ cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, mặc đồ rồi nắm trường đao chạy ra phía ngoài cửa. Bên ngoài, Lý Mộc Điền đang đứng ở cổng nhìn mảnh ruộng dưa trước mặt, chờ cho hai con đến đứng sau lưng hắn mới khoát tay đỡ lấy một cây trường đao.

“Hai ngươi một trái một phải vòng ra phía trước dò xét, đảm bảo xung quanh không có ai.”

Hai con hắn gật đầu rồi chia nhau dò xét. Lý Mộc Điền tự mình đi đến ruộng dưa trước nhà. Từ trong ruộng quả nhiên có bóng người bước ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK