Mục lục
Gia Tộc Tu Tiên: Bắt Đầu Trở Thành Trấn Tộc Pháp Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huyền Châu Tự Linh Thuật có độ dài vượt xa Thái Âm Thổ Nạp Dưỡng Luân Kinh, chủ yếu trình bày phương pháp làm thế nào để lấy kính thân dẫn dắt ánh trăng thái âm ngưng tụ Huyền Châu Phù. Đem phù này đặt trong đan điền bọn họ liền có thể giúp người tu hành. Đợi cho người kia tu vi có thành tựu hoặc bỏ mình là có thể trả lại tự thân, luyện thành ánh sáng Thái Âm…

Trong đó có một đạo tiếp dẫn pháp dùng để dạy người từ bên trong kính mời ra Huyền Châu Phù nuôi trong đan điền.

Lục Giang Tiên ngẩn người, cảm thấy Huyền Châu Tự Linh Thuật có chút tà tính, rất giống mấy thứ ma công trong sách vở. Hắn cẩn thận suy nghĩ, đem pháp quyết đọc đi đọc lại cẩn thận, xác nhận Huyền Châu Phù này chẳng những vô hại với người mà còn có rất nhiều lợi ích.

Huyền Châu Tự Linh Thuật là tấm gương thức tỉnh bản mệnh pháp quyết, số lượng Huyền Châu Phù ngưng tụ quyết định bởi lực lượng thần trí của hắn. Hiện giờ hắn chỉ có thể gánh vác được sáu cái mà thôi.

Vừa nghĩ đến đó, thần thức Lục Giang Tiên khẽ động, quét qua từ trong ra ngoài Lý gia mấy lần mà không khỏi thở dài.

“Biến hoá thật lớn.”

Bản thân hắn ngủ say trong mặt gương ba năm, bây giờ Lý gia đã đào đường, xây đại viện, phồn hoa biết bao. Lý Trường Hồ cưới vợ, nhìn rất ra dáng một người quản lý một nhánh Lý gia mới.

Hắn thôi động pháp quyết, đảo một lượt trên người mọi người trong Lý gia nhưng thất vọng phát hiện không có ai mang linh khiếu trên người. Nói cách khác đám người Lý gia nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì hoàn toàn không có tiên duyên, cả đời chỉ có thể làm người bình thường chờ chết già.

Sau khi thở dài, Lục Giang Tiên thôi động pháp quyết.

“Cha, mau nhìn kìa.” Mấy huynh đệ Lý gia đã sớm vây quanh, Lý Xích Kính chớp mắt kêu lớn. Lý Mộc Điền vội chăm chú quan sát, mặt gương sáng lên lấp lánh rồi hiện ra từng dòng chữ nhỏ. Hắn vỗ vai Lý Xích Kính nói nhanh.

“Cầm vải lụa và bút mực đến mau.”

Mấy huynh đệ nhanh chóng đi lấy. Cũng may Lý gia xây dựng thư phòng gần với văn phòng tứ bảo, nếu không chắc phải ra đến tận đầu thôn mới có mất.

Không bao lâu sau Lý Trường Hồ lấy vải, Lý Thông Nhai phối hợp mang thêm bàn gỗ đến, Lý Xích Kính đứng hầu bên cạnh, dưới mặt kính của cái gương chốc chốc lại hiện ra văn tự. Trong mấy người Lý Xích Kính ít tuổi nhất nhưng đọc sách nhiều nhất, Lý Mộc Điền để nó chấp bút chép lại đám văn tự kia.

Tiếp dẫn pháp khá dài, Lý Xích Kính viết mất thời gian một nén hương cháy, cổ tay đau nhức đành nhường lại cho Lý Thông Nhai tiếp tục. Mọi người ở bên cạnh chăm chú quan sát, chỉ sợ có sơ sót.

Mấy người thay nhau chép như thế mất một canh giờ sau mới kết thúc. Lục Giang Tiên cũng sợ mọi người mất công mà không được nên hiện ra ba lần, chú thích thêm một số ám ngữ bên trong đạo pháp và mấy trương hướng dẫn cách vận khí. Sau khi quan sát thấy mọi người đã nắm rõ mới từ từ thu liễm ánh sáng.

“Tiếp Dẫn Pháp.”

Lý Hạng Bình nhìn mấy chữ nhỏ thì thầm.

“Huyền Châu Chân Đan, mới bắt đầu đan hạ xuống tâm lạc, vân đan ở tại trung cung, sau hạ xuống… Sau khi đan hàng thì bế hơi thở một lần chín hầu, đến chín chín tám mươi mốt mới thôi. Đồn rằng trùng dương số…”

“Đây là tiên pháp!” Lý Trường Hồ kinh hỉ, chỉ hận không thể ôm tấm gương hôn một cái. Mấy người nén nỗi vui mừng truyền nhau cẩn thận đọc mấy lượt. Lý Hạng Bình đọc kỹ mấy dòng bên trên tấm vải vừa chép.

“Tập thành tiếp dẫn thuật, đợi lấy giáp canh thân bản mệnh tam nguyên, tám tiết hối sóc ít hôm nữa, hôm đó là tiết cáo sinh, Dương Minh tiêu ám thì đưa pháp ra phía dưới ánh trăng, đốt hương tắm rửa khom người làm lễ mời, nói: Đệ tử Mỗ gia nào đó cung thỉnh Huyền Minh diệu pháp, tư mệnh an thần phụng đạo tu đi…”

Lý Mộc Điền nhìn hài tử không nói, sờ lên đầu nó giống như an ủi rồi bình tĩnh nói. “Tư mệnh an thần, phụng đạo tu đi.”

***

Sáng sớm, khói bếp bay trên những nóc nhà trong thôn, không khí giống như một làn sương mù mỏng.

“Lý thúc hôm nay có việc gì vui hay sao.”

Lý Mộc Điền lẩm bẩm đi qua đám ruộng, nghe mấy người gần đó cười hỏi. Hắn cúi đầu xem xét, ra là đứa cháu trai Diệp Thừa Phúc. Đứa nhỏ này dáng dấp chất phác trung thực, nói chuyện dễ nghe.

“Cái ruộng này tốt đấy.” Lý Mộc Điền cười ha ha một tiếng, tuỳ tiện đáp.

Thôn Lê Kính có bốn họ lớn. Diệp, Điền, Lý, Liễu. Họ Diệp là danh gia vọng tốc thứ nhất ở thôn Lê Kính này, thôn dân ở đây có ba phần mang họ Diệp, nếu có thể đoàn kết tất không thể xem thường.

“Hắc, chắc là dính tin vui của Trường Hồ huynh rồi.” Diệp Thừa Phúc chống tay vào cán cuốc, cung kính nói.

“Tiểu tử ngươi quả biết nói chuyện.”

Lão gia tử hiểu được mấy hôm trước Lý Trường Hồ thành hôn, Nhâm thị dáng dấp đáng yêu, nhu thuận hiểu chuyện, lại một lòng hướng về Lý Trường Hồ. Lý Mộc Điền đang chờ sinh người nối dõi.

“Lý Thông Nhai lại không muốn cưới vợ, Hạng Bình cũng tới tuổi rồi.” Lý Mộc Điền vuốt chòm râu điểm qua mấy hộ gia đình trong thôn. “Lão huynh đệ nuôi muội tử Điền Vân không tệ, tuổi tác cũng phù hợp. Ta về hỏi Hạng BÌnh, nếu sự tình thuận lợi thì qua một thời gian là có thể qua dạm hỏi.” Hắn mỉm cười nghĩ.

Mấy huynh đệ Lý Thông Nhai ở trong nhà cẩn thận nghiên cứu Dẫn đạo pháp, Lý Trường Hồ đã ra ruộng từ sáng sớm, sau đó cũng vội trở về nghiên cứu cùng với các huynh đệ. Duy chỉ có Lý Mộc Điền hắn đã cao tuổi, sớm buông bỏ tiên pháp nên ra đây xem. Những việc đồng ruộng này vẫn cần có người trông coi, nếu không chi phí ăn uống sẽ bị ảnh hưởng ngay. Thứ hai là cũng để phòng ngừa có người lén lút thăm dò tìm hiểu.

Hôm nay tâm tình Lý Mộc Điền rất tốt. Hắn chậm rãi ngồi xuống bờ ruộng chuyện trò cùng với các lão nhân trong thôn.

***

Tại Lý gia.

Thần thức Lục Giang Tiên đặt trên mấy người Lý Thông Nhai đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, đỉnh đầu mấy người ẩn hiện vầng sáng trắng. Vệt sáng trên đầu Lý Xích Kính là dài nhất, ước chừng tám tấc vẫn đang lập loè, của Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình thì chừng sáu tấc, năm tấc. Riêng của Lý Trường Hồ chỉ được khoảng ba tấc mà thôi.

Lần đầu tu Tiếp dẫn pháp hiện ra vệt sáng chứng tỏ người tu tập có sự phù hợp nhất định với Huyền Châu Phù, vệt sáng trắng được chừng một thước thì sẽ giống với người có mang linh khiếu. Vệt sáng trên đầu Lý Xích Kính dài tám tấc là có thể đạt tới tốc độ tu luyện của người có linh khiếu, riêng Lý Trường Hồ tốc độ tu luyện chỉ được bằng một phần ba như vậy mà thôi. Tức là hắn tu luyện cả ngày mới bằng người khác tu luyện chừng bốn canh giờ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK