Lại nói lúc hai người Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình chui vào bụi cỏ lau, cái gương xám xanh loé lên ánh sáng trắng, Lý Hạng BÌnh quan sát phương hướng rồi thấp giọng bảo.
“Đây là hướng đến Vọng Nguyệt Hồ, đi theo đường Cổ Lê chừng nửa canh giờ là tới.”
Lý Thông Nhai lắc đầu. “Đường Cổ Lê không đi được, phải lẩn trong đám cỏ lau mà tới thôi.”
Lý Hạng Bình nhẹ gật đầu đồng ý rồi cùng ca ca mình nằm rạp xuống bụi cỏ mà tiến lên. Lục Giang Tiên cảm thấy lực hấp dẫn kia càng lúc càng mạnh, sau khi tiến vào trong đám cỏ lau thì hai mắt càng toả sáng. Một cảnh sắc mơ hồ hiện ra phía trước như một mặt hồ trong soi thấu trời xanh, có mười mấy con hải lâu đang đứng nghỉ ngơi bên hồ.
Lý Hạng Bình tiến lên phía trước, cái gương trong tay nó ngày một nóng lên khiến nó bất an, ngẩng đầu nhìn sang nhị ca bên cạnh. Lý Thông Nhai giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, nhưng ánh mắt cũng hiện lên nỗi âu lo.
“Tiên duyên là thứ người phàm có thể chạm đến hay sao…” Lý Hạng Bình sờ mặt gương. “Tốt lắm, cái gương ngoan, chúng ta đến ngay đây.” Nó lầm bẩm nhìn mặt gương mà nói.
Không bao lâu sau, hai người chui ra khỏi đám cỏ lau cao ngất, sóng gợn lăn tăn trên mặt Vọng Nguyệt Hồ, bầy hải âu cũng lọt vào tầm mắt.
Lục Giang Tiên nhìn một khối loạn thạch trong hồ đang bị rêu xanh bao phủ, ở đó có một khối ngọc thạch phát ra ánh sáng trắng đang bị kẹt ở giữa.
Mặt gương nóng bỏng dâng lên một màn sáng trắng nhạt, hai huynh đệ Lý Thông Nhai và Lý Hạng BÌnh cũng mơ hồ thấy được khối ngọc thạch kia. Hai người liếc nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương cả nỗi ngạc nhiên và niềm vui sướng. Lý Hạng Bình gật đầu thật mạnh, sau đó lột sạch quần áo muốn nhảy vào trong hồ nước.
“Từ từ đã.” Lý Thông Nhai giữ nó lại rồi lắc đầu bảo. “Để ta đi lấy, ngươi cầm cái gương đứng ở trên bờ chờ, nếu như mặt trăng di động đến vị trí kia mà ta còn chưa trở về.” Hắn chỉ vào một vị trí ở trên trời. “Thì ngươi mang giấu cái gương vào trong bụi cỏ rồi nhanh chóng chạy theo đường Cổ Lê chứ đừng chạy về nhà.”
Lý Thông Nhai nhìn đệ đệ một cách ngưng trọng. “Đợi đến lúc mặt trời lên cao hay quay trở lại xem xét mọi việc.”
“Vâng…”, Lý Hạng Bình nghẹ giọng, nước mắt đã chực lăn ra.
Lý Thông Nhai mỉm cười cởi bỏ quần áo để lộ cơ thể cường tráng rồi dần tiến ra giữa hồ, để lại một mình Lý Hạng BÌnh đứng ngơ ngác giữa đám cỏ lau nhìn theo.
Cách đây mấy năm hắn đã cùng phụ thân và các huynh đệ đến Vọng Nguyệt Hồ này, lúc bơi lúc lội, sau một lúc đã nhanh chóng bơi ra đến trung tâm hồ. Hắn cẩn thận từng chút một thăm dò khe đá, sau thời gian đốt một nén nhang đã đi quanh khối sa châu đến mấy lần.
“Không có.” Lý Thông Nhai nhíu mày, tỉ mỉ kiểm tra lại một lần nữa, bàn tay móc ra được mấy con cua sông nhỏ. Quả nhiên hắn phát hiện thấy ngón tay giữa cảm thấy hơi lạnh như sờ phải thứ đồ gì đó bóng loáng. Hắn vận sức lấy ra được một khối ngọc thạch cỡ bằng hai ngón tay. Ngọc thạch dài và mảnh, trên mặt khắc một ít văn tự. Lý Thông Nhai hướng lên ánh trăng.
“Quá… Nguyệt… Khí… Nuôi vòng…”, hắn chỉ nhận ra được mấy chữ viết láu mặc dù lúc trước có từng đi học ở chỗ tiên sinh. Những chữ viết hoa văn trên ngọc thạch này phức tạp hơn nhiều.
Cẩn thận quan sát trên bờ một lúc hắn mới nắm ngọc thạch trong tay bơi ngược trở lại.
“Tam đệ.”
Vừa đến bờ, hắn hướng vào bụi cỏ lau gọi, Lý Hạng Bình liền thò ra. Lý Thông Nhai vừa muốn giơ khối ngọc ra thì nó đã hoá thành một tia sáng trắng bay thẳng vào trong mặt kính.
Hai người bị hành động đó doạ cho phát run, trợn mắt nhìn màn sáng đang phun trào trên mặt gương, ánh trăng cũng hoá thành từng quầng sáng theo nhau tràn vào trong mặt gương.
Lục Giang Tiên thấy như bị sét đánh. Một tia sáng trắng lao thẳng tới bề mặt, bao nhiêu tri thức liền tràn vào trong óc khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi hôn mê bất tỉnh.
Lý THông Nhai và Lý Hạng BÌnh quan sát một lúc thì thấy màn sáng bắt đầu ảm đạm. Khi bình minh kéo theo nắng sớm trở lại, ánh trăng kia đã hoàn toàn biến mất. Lý Thông Nhai đưa mắt nhìn đệ đệ.
“Chúng ta về nhà trước đã.”
***
Lý Mộc Điền ngồi trên cái bàn gỗ sơn hồng, nghe hai đứa con trai kể lại mọi việc thì gật đầu nói với Lý Thông Nhai.
“Làm tốt lắm.”
Hắn và Lý Trường Hồ đã có một đêm mất ngủ, tới khi thấy hai con trở về mới thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng trong lòng cũng được cởi bỏ.
“Phòng ốc phía trước nhà chúng ta không nhỏ, hậu viện lại dựa vào vách núi. Đằng trước có hai mảnh ruộng dưa ta thấy nên xây thành hai phòng, trái phải hợp thành một đại viện, phía trước làm một cái cửa để người khác khỏi rình mò.”
Lý Mộc Điền nói chậm rãi. Mấy năm nay hắn đã có ý định này, đám con cũng ngày một trưởng thành, đến lúc phải chia ra rồi.
Lý gia dựa vào hắn tích góp bao lâu có thể xem như một nhà giàu có trong thôn. Sau khi tòng quân trở về Lý Mộc Điền mua mười mẫu ruộng nước, lại thêm phần ruộng thừa kế từ phụ thân để lại tất cả phải có đến gần hai mươi mẫu. Khi hậu ở thôn Lê Kính khá thuận lợi để sinh sống, bụi cỏ lau hay bãi bùn lầy đều là những bảo bối để kiếm sống.
Nếu trừ đi nhân công làm, hai mươi mẫu đất được mùa là có thể nuôi được hơn mười nhân khẩu. Lý gia có lương có ruộng, bốn đứa con hắn mới có điều kiện theo học để biết chữ, hắn cũng yêu cầu các con phải ngày ngày đọc sách làm nông, sau này mới có được một cuộc sống dư dả.
“Cứ làm như vậy đi.” Hai mắt Lý Mộc Điền toả sáng nhìn hai đứa con nhỏ nói. “Đi ra ruộng gọi đại ca ngươi trở về chỉnh đốn nền tảng, ruộng đồng để cho người thuê làm là được. Tứ đệ của ngươi buổi chiều cũng không cần phải đi hái rau, sau này đến chỗ tiên sinh đọc sách là được.”
“Vâng.” Lý Hạng Bình phấn chấn, nghe xong là lao ngay ra khỏi cửa.
Lý Thông Nhai nhìn phụ thân trầm tư một lúc mới lên tiếng. “Có phải phụ thân muốn học theo những gia tộc kia lập từ đường, mở tộc phủ, đọc sách ra làm quan, tập binh võ tướng?”
“Lý gia ta tích luỹ hai trăm năm nay cũng tới lúc này rồi.” Lý Mộc Điền cười khoát tay. “Về phần đọc sách tập võ, đường Cổ Lê hung hiểm vô cùng, ra vào Đại Lê Sơn đều là thập tử nhất sinh, đọc sách tập võ cũng khó ảnh hưởng tới Hoàng đế Việt quốc kia được, chỉ để tự vệ mong cho gia nghiệp được truyền thừa mà thôi.”
Lý Thông Nhai gật đầu rồi thấp giọng. “Nói không chừng đọc sách tập võ rồi lại có kỳ tích phát sinh.”
“Chớ có nói xằng bậy lung tung.” Lý Mộc Điền cười ha hả, vỗ vào bả vai Lý Thông Nhai rồi ngửa đầu chắp tay sau lưng đi ra ngoài.