Yến Thanh Trì nhìn tình huống trước mắt, hơi không biết dùng đầu óc thế nào, y nghe người đại diện nói với mình, "Cậu cũng đừng quá khổ sở, hiện tại Tống Lập là tân hoan của lão bản, bị hắn cướp đoạt, cũng không có gì mất mặt, đã biết chưa?"
Yến Thanh Trì gật gật đầu, tiếp tục tiêu hoá tin tức trong đầu mình.
Người đại diện thấy vẻ mặt y tuy rằng mộng bức, nhưng hình như cũng không có phản ứng gì quá khích, vỗ vỗ vai của, "Tôi đi trước, tự cậu về nhà đi."
Yến Thanh Trì vẫn thất thần gật đầu.
Thẳng đến khi đi đến giao lộ, thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, bị tài xế mắng vài câu, lúc này Yến Thanh Trì mới như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn thế giới xa lạ này, cho nên, y đây là xuyên qua?
Không, chính xác mà nói, y là xuyên thư, xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ. Yến Thanh Trì đi đến ghế dài bên đường ngồi xuống, an tĩnh sắp xếp tin tức mình vừa mới thu được. Nếu tin tức y thu được không sai, như vậy hẳn là trong lúc không sao hiểu được y đã xuyên thành nam phụ pháo hôi trong truyện đam mỹ mà trước kia y vừa xem qua đã cảm thấy không xong, cũng tên Yến Thanh Trì, chỉ là tính cách hoàn toàn bất đồng, thân thế cũng cách xa vạn dặm.
Ở trong sách, ông nội nguyên chủ và ông nội của công là bạn tri kỉ, cho nên, sau khi em gái nguyên chủ được sinh ra, đã định oa oa thân cùng một nhà nguyên chủ. Chỉ là, không chịu nổi công càng lớn càng lệch lạc, không chỉ thích đàn ông, còn thích một tiểu bạch liên coi hắn là lốp dự phòng. Cha mẹ công có thể nhẫn sao? Đương nhiên không thể, vì thế liền nhớ tới còn có một cọc hôn ước với em gái nguyên chủ, công đương nhiên không đồng ý. Cha mẹ công lấy lui làm tiến, đánh chủ ý lên người nguyên chủ, nhưng mà công lại tỏ vẻ, Giang Mặc Thần hắn không kết hôn, dù là cả đời này độc thân, không yêu đương, cũng sẽ không cưới ai ngoài tiểu bạch liên.
Nhưng mà lời nói tàn nhẫn của hắn phun ra không bao lâu, tiểu bạch liên ngàn dặm theo đuổi tình yêu xuất ngoại đi tìm người trong lòng hắn, chỉ chừa lại công một mình ở thành phố X cô đơn, bồi hồi. Cô độc tịch mịch, ngay lúc này công cũng hiếm khi thấy rõ hiện thực, hồi tâm đi đường định sẵn, đồng ý hôn ước hai nhà Giang, Yến. Chỉ là vấn đề tính hướng, đối tượng kết hôn cũng muốn đổi từ em gái nguyên chủ thành nguyên chủ, đương nhiên, hết thảy đều thành lập nếu —— nguyên chủ tình nguyện.
Nhưng là một vai phụ trong sách, nguyên chủ có thể tình nguyện sao? Đương nhiên không thể a! Hắn tình nguyện, thụ và công thế nào mà phát triển tình cảm tiếp, ngoại tình sao?
Cho nên, tuy rằng nguyên chủ có một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, lại tựa như có mắt như mù, không chỉ không muốn mà còn trực tiếp chửi ầm lên, mắng công tới không còn tí nào, một bên mắng công lừa gạt gia đình mình, một bên mắng công cặn bã. Sau đó, đưa ra một đống điều kiện, bắt công đáp ứng.
Cứ như vậy, nương đông phong của công, nguyên chủ thành công thượng vị trong giới giải trí, tra nam bị bao dưỡng, tự ti lại kiêu ngạo, tầm thường vô vị chỉ biết hận đời, không chịu nỗ lực. Không sai, nguyên chủ cũng là đồng tính luyến ái, không chỉ nghèo túng, mà còn yêu một tra nam không tự kiềm chế được, đương nhiên, lúc ấy, nguyên chủ còn không biết tra nam là tra nam.
Yến Thanh Trì thử hồi tưởng kết cục của nguyên chủ một chút, chờ hồi ức xong, chỉ cảm thấy thiếu chút nữa là phun ra được một búng máu rồi, cuối cùng vậy mà nguyên chủ chết! Mà nguyên nhân chết còn bởi vì phát hiện ra bộ mặt thật của tra nam, đánh nhau với tra nam, sau đó, bị tra nam đánh chết!
Yến Thanh Trì cảm thấy thật đúng là đồ phá hoại! Mẹ nó, đây là cái kết cục hoang đường gì! Cho nên, nguyên chủ sống cuộc đời này là vì cái gì? Mắt mù nặng, hay thúc đẩy tình tiết phát triển? Cường hoá xung đột mâu thuẫn? Đề cao nội dung truyện? Y dựa vào ghế dài, chỉ cảm thấy tâm mình thật sự quá mệt mỏi.
Yến Thanh Trì bình phục tâm tình bất đắc dĩ của mình trong chốc lát, lúc này mới đứng lên, chuẩn bị về nhà. Chính là, mới vừa đi đến lề đường, y lại nhớ tới cái gì, nếu y nhớ không lầm, trong kí ức y nhận được, tra nam và nguyên chủ sau này khắc khẩu có nói qua, "Mày cho rằng tao chỉ có một tình nhân sao? Mày cho rằng tao mới lừa mày ngoại tình năm nay sao? Mày là cái đồ ngu ngốc, tao đã sớm ăn vụng từ ba năm trước rồi. Lúc mày bị Tống Lập đoạt vai uỷ khuất ngồi xổm góc tưởng khóc lóc, tao đã sung sướng cùng người khác ở nhà rồi, hai bọn tao nghe mày khóc, mắng mày ngu ngốc, cảm thấy mày đáng thương, ha ha ha ha."
Yến Thanh Trì ngừng bước chân, cho nên tra nam nói cái gì hôm nay tăng ca không ở nhà, để y về nhà cha mẹ mình, nguyên lai là như thế a. Cũng tại nguyên chủ ngốc, đột nhiên bay trở về, không về thẳng nhà kiểm tra, thế mà trước đó gọi điện cho tra nam báo mình đã trở về. Nhưng, Yến Thanh Trì nghĩ lại, cái này đúng là cũng không thể trách nguyên chủ, nguyên chủ một lòng yêu tra nam, tiểu tình lữ tách ra lâu như vậy, thật vất vả mới trở về, tất nhiên sẽ gọi điện trước an ủi nỗi khổ tương tư.
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, aizz, cho nên nói loại đồ vật như tình cảm này, dễ làm người ta bị che mắt nhất, nhưng mà không sao cả, nếu bây giờ nguyên chủ đã không còn nữa, y sử dụng thân phận và thân thể này, như vậy, tất nhiên không thể để tra nam vui vẻ rồi. Tự mình ngoại tình còn dám đánh người? Còn đánh người tới chết! Yến Thanh Trì hoạt động tay chân một chút, đã lâu chưa được động thủ a.
Yến Thanh Trì gọi xe, thẳng đến cửa nhà mình. Lại nói, cái nhà này là tự nguyên chủ mua, chẳng qua nguyên chủ có sự nghiệp diễn xuất —— tuy nói sự nghiệp này cũng không phát triển thuận lợi lắm, đến nay chỉ là tuyến mười tám, nhưng trong đám minh tinh tuyển mười tám, cũng không được rảnh rỗi sáng đi chiều về, cho nên căn nhà này đa số thời gian đều là tra nam ở.
Đại khái ở quá lâu rồi, tra nam cũng đã quên cái nhà này là của ai, thế mà mỗi lần cãi nhau lại đuổi nguyên chủ ra ngoài. Mà nguyên chủ này có mắt như mù, không biết cố gắng, ngoan ngoãn đi ra ngoài, khóc lóc cầu tra công tha thứ.
Yến Thanh Trì đè đè huyệt thái dương, cảm nhận sâu sắc nếu mình quen biết nguyên chủ, phỏng chừng mỗi ngày không thiếu việc đánh hắn ba trận. Trước trị tật xấu trên người hắn, lại trị mắt cho hắn, cuối cùng đóng gói đưa đến trước mặt công, dạy hắn quý trọng sinh mệnh, chớ chọc công sinh khí.
Chờ xe chạy đến trước cửa tiểu khu, ngừng lại, Yến Thanh Trì thanh toán tiền, đi vào tiểu khu.
Y yên lặng mở cửa, nhẹ bước đi vào, liền nghe thất trong một căn phòng trống trải, truyền đến tiếng rên "ưm ưm a a". Yến Thanh Trì không khỏi tấm tắc trong lòng thầm nói, chơi còn rất vui a. Y nhìn bố cục căn nhà này, cẩn thận đi đến căn phòng truyền ra âm thanh, đại khái biết là nguyên chủ sẽ không trở về, hai cẩu nam nam ban ngày tuyên dâm không chút nào xấu hổ, vậy mà cửa cũng không khoá.
Yến Thanh Trì nhìn hai vị mãnh liệt đua xe trong phòng ngủ, hai vị này cũng thật chuyên chú quá mức, một vị chỉ lo vùi đầu điều khiển, một vị vội vàng ưm ưm a a kêu la, trải nghiệm kích thích đua xe.
Yến Thanh Trì thậm chí còn thu xếp công việc bớt chút thời giờ nhìn người bên trên ghế phụ, lớn lên còn không đẹp bằng nguyên chủ đâu, nhưng mà thoạt nhìn nhỏ hơn nguyên chủ một chút, cũng mềm mại hơn một chút. Lúc này, một bộ dáng hưởng thụ nhắm nghiền hai mắt, thở gấp liên tục.
Y thấy hai người chạy quá sung, một đường chạy về thành thị bên cạnh, bất giác lấy di động ra, cẩn thận ghi lại một đoạn video. Sau đó lặng lẽ lui về sau.
Yến Thanh Trì nhớ rõ trước đó bồn cầu trong nhà hỏng rồi, xả nước không lưu loát, trước khi đi y có nói tra nam sửa lại, nhưng dựa vào tính cách bị nguyên chủ chiều hư của tra nam, khẳng định là chẳng quan tâm. Quả nhiên, y vừa mới mở cửa buồng vệ sinh, liền thấy bên trong bồn cầu là một xô nước.
Yến Thanh Trì lấy di dộng, điện cho tra nam.
"Alo." Bên kia rất lâu mới nhấc máy.
Yến Thanh Trì hỏi, "Thân ái, anh đang ở đâu vậy? Còn đang tăng ca sao?"
"Đúng vậy, công ty gần đây có rất nhiều việc."
"Em đi gặp anh được không?" Y cố ý học âm thanh nguyên chủ kiều kiều nhược nhược.
Tra nam lập tức cự tuyệt, "Không cần, bảo bối, em ngồi máy bay vất vả như vậy, về nhà cha mẹ trước đi, chờ anh tan tầm, lại điện thoại cho em."
"Vậy được rồi, thân ái, anh nhớ bảo trọng thân thể a."
"Bảo bối, em cũng vậy."
Yến Thanh Trì run lên một tầng da gà, thả điện thoại về túi. Xách xô nước bên cạnh bồn cầu, đi về phòng ngủ.
Cái thùng này hơi lớn, y đi đường khó tránh khỏi không yên tĩnh như lúc nãy, chỉ là hai người bận lái xe hiển nhiên không chú ý đến. Yến Thanh Trì đến gần, liền nghe được tiểu tam đang trêu đùa với tra nam, "Anh tăng cái gì ca? Đang tăng ca trên người em?"
"Đúng vậy, chính là chuyên môn tăng ca em, không được sao?"
Tiểu tam cười hì hì, "Sao anh lại hư như vậy, nếu thân ái anh biết anh ở trong phòng ngủ hai người sung sướng với người khác, thời điểm anh ta gọi, chồng anh ta còn vội vàng gieo giống trên người người khác, anh ta không tức chết đi?"
"Thằng ngu kia không phát hiện được đâu, như thế nào, bảo bối, em ghen tị?"
"Ai ghen tị, anh hỗn đản."
Tiểu tam nói, tượng trưng đánh hắn một cái.
Yến Thanh Trì quả thực bị đôi cẩu nam nam này ghê tởm sắp ói ra. Y đi vào phòng ngủ, bưng thùng lên, "Ào" một tiếng, trực tiếp tưới lên hai người.
Lý Tân Nhiên vội vàng lái xe, thình lình bị người rót một thân nước lạnh, lập tức mắng, "Ai mẹ nó......" Nhưng mà nửa câu sau chưa kịp nói ra, bởi vì Yến Thanh Trì lại hất tiếp, đem nửa xô nước dư lại hất ra ngoài. Trực tiếp hất vào mặt Lý Tân Nhiên, tràn vào miệng hắn.
Yến Thanh Trì tủm tỉm cười nhìn hắn, mặt mày sinh động, biểu tình sáng lạn, "Ai, thân ái, em còn không yên lòng anh, cho nên về nhà rồi tới xem anh, kinh hỉ không, bất ngờ không, vui vẻ không?"
- ---------------