Kỳ Kỳ và Bác Nghiên đều là lần đầu tiên cùng đi xa nhà với tiểu đồng bọn, dọc theo đường đi đều rất hưng phấn, ríu rít ghế sau nói cái ngừng, từ bài tập cô cho về nhà đến hoạt hình gần đây xem, cuối cùng còn chơi trò chơi.
Giang Mặc Thần nghe hai đứa nhỏ ở ghế sau chơi "Hai con ong mật nhỏ, bay vào trong bụi hoa", ngẩng đầu nhìn Bác Nghiên một cái, hỏi Bác Phong, "Nghe nói anh đã chia tay với bạn gái nhỏ của anh?"
Bác Phong rất bất đắc dĩ, "Cô ta quá muốn làm Bác phu nhân, nên cảm thấy tôi đối xử với cô ta không tồi, thì nghĩ rằng cô ta đã có thể gả cho tôi, nói đến mọi người đều tin là thật, cảm thấy tôi sắp kết hôn với cô ta thật không đó, tôi ghét nhất loại phụ nữ thích suy nghĩ vớ vẩn, còn nói nhiều này, nên đã chia tay."
"Tôi còn tưởng anh định kết hôn thật chứ?"
"Kết hôn thì chắc chắn sẽ kết, tôi còn có thể độc thân cả đời à, nhưng kết hôn với ai, bao giờ kết thì không nhất định."
Giang Mặc Thần nghe âm thanh Kỳ Kỳ và Bác Nghiên chơi trò chơi, hơi muốn hỏi Bác Phong, có thể phục hôn với Phó Mẫn Chi không, như vậy Bác Nghiên cũng có thể có được một gia đình hoàn chỉnh, nhưng hắn vẫn băn khoăn hai đứa nhỏ ở phía sau, sợ hai đứa nghe thấy, nên không hỏi ra miệng.
Kỳ Kỳ và Bác Nghiên chơi một lát, hơi khát, nên lấy bình sữa chua từ ba lô của mình ra, bé rất hào phóng, lấy cho mình một bình, còn cho Bác Nghiên một bình, sau đó nghiêng đầu nhìn Giang Mặc Thần trên ghế điều khiển, mềm mại hỏi hắn, "Phụ thân, phụ thân khát không ạ, muốn uống sữa chua không?"
Giang Mặc Thần ôn nhu trả lời bé, "Phụ thân không khát, Kỳ Kỳ con uống một mình đi."
"Vậy phụ thân có muốn ăn đồ ăn không?" Kỳ Kỳ nhìn ba lô nhỏ của mình, "Kỳ Kỳ có rất nhiều ăn, bánh quy, khoai lát, chocolate, thạch trái cây còn có kẹp, phụ thân phụ thân ăn không ạ?"
Bé nói xong thì lấy một hộp bánh quy ra, nâng tay đưa về trước.
Giang Mặc Thần đành phải trả lời bé lần nữa, "Phụ thân đang lái xe, không thể ăn, Kỳ Kỳ con ăn trước đi, lát nữa phụ thân ăn."
"Ồ, vậy con giữ lại cho phụ thân." Kỳ Kỳ nói xong thì thả bánh quy lại vào ba lô của mình, lấy hai bọc khoai lát ra, bé đưa một túi cho Bác Nghiên, vui vẻ nói, "Chúng ta ăn cái này."
Kết quả mới vừa xé bọc của mình ra, đã nhìn thấy Bác Phong nhìn chằm chằm mình. Kỳ Kỳ không tự giác chớp chớp mắt, nhìn Bác Phong, bé nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn nhìn khoai lát của mình, đưa khoai lát ra, hỏi hắn, "Chú muốn ăn khoai lát sao? Cho chú bọc này."
Bác Phong nhìn nhìn con trai người ta, rồi nhìn lại con trai mình, đã thấy Bác Nghiên che lại bọc khoai lát Kỳ Kỳ mới vừa đưa cho hắn, giống như tiểu đại nhân nói: "Nhìn cái gì, ba không có, nhìn cũng không cho ba ăn."
Bác Phong:...... Đây là thằng con rác rưởi gì! Không muốn nữa, muốn đổi con trai!
Hắn cười cười với Kỳ Kỳ, nói mình không ăn, lại quay lại đầu nói chuyện phiếm với Giang Mặc Thần, "Lão Giang a, cậu không suy xét chia sẻ tâm đắc nuôi con trai một chút sao, đều là bé trai, sao nhà các cậu là bánh donut, nhà chúng tôi lại là hòn đá nhỏ, chênh lệch hơi lớn a."
Bác Nghiên nghe được, ở ghế sau "hừ" một tiếng, tỏ vẻ mình bất mãn.
Giang Mặc Thần cười cười, "Tâm đắc rất đơn giản, chỉ có một," hắn nhìn Bác Phong một cái, "Tìm một người vợ tốt, chỉ như vậy."
Bác Phong: "??? Cậu đang khoe khoang?"
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật." Giang Mặc Thần thành thật nói.
Từ thành phố X đến trấn nhỏ đoàn phim "Võ Lâm Trong Sương Mù" đang quay phim đã 5 giờ chiều, trước đó Giang Mặc Thần đã để trợ lý liên hệ với khách sạn địa phương tốt nhất trước, bao hết khách sạn, rồi mới theo hướng dẫn chạy qua, ngừng xe, trực tiếp vào ở.
Bọn nhỏ đều đã mệt, sớm ngủ trên xe rồi, Giang Mặc Thần và Giang Tinh Thần thương lượng ở đây hai ngày, giao thừa xong thì ăn tết ở khách sạn, Giang Tinh Thần đồng ý, hỏi hắn, "Đêm nay em còn muốn đến chỗ Thanh Trì sao?"
"Đương nhiên phải đi, chẳng qua Kỳ Kỳ ngủ rồi, nên không mang nó đi cùng, em đón Thanh Trì xong sẽ về."
"Được."
Giang Mặc Thần muốn đi, nên Bác Phong cùng đi với hắn, Bác Nghiên còn đang ngủ, hắn để lại cho Bác Nghiên một tờ giấy, mới nói với Giang Tinh Thần để cô giúp chăm sóc Bác Nghiên một chút, rồi mới rời khỏi.
Bởi vì hôm sau là giao thừa, nên Phó Mẫn Chi đã cho dừng quay từ sớm, để mọi người có thể gọi điện thoại tâm sự với người nhà trước đêm giao thừa.
Yến Thanh Trì về khách sạn, gọi điện cho Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần không nhấc máy, Yến Thanh Trì chỉ nghĩ hắn đang bận, cũng không nghĩ nhiều, cúp máy rồi gọi về nhà mình.
Mẹ Yến nghe y phải ăn tết ở đoàn phim, hơi đau lòng, "Vậy năm nay con phải ăn tết một mình à?"
"Cũng không phải một mình, đoàn phim nhiều người như vậy mà."
"Người trong đoàn phim sao có thể so sánh với người trong nhà." Mẹ Yến rất thật thành, "Hai cảm giác này chắc chắn không giống nhau."
"Vậy cũng không còn cách nào, diễn viên mà, chính là như vậy."
"Ai," Mẹ Yến thở dài, "Ngày thường xem một đám diễn viên các con ngăn nắp lượng lệ trên TV, không nghĩ tới thật ra cũng không tốt đẹp như mẹ nghĩ, quá vất vả."
Yến Thanh Trì nhìn rất thoáng, "Nghề nào cũng không dễ dàng, dù sao diễn viên cũng kiếm được nhiều tiền, sống ngăn nắp, cũng coi như là không tồi."
Mẹ Yến nghe vậy, chỉ có thể nói: "Vậy con phải tự chăm sóc tốt mình a, một mình cũng phải ăn ngon một chút, cơm tất niên đoàn phim các con chắc là cũng được đi."
"Cũng được, mẹ, mẹ không cần nhọc lòng. Đúng rồi, trong nhà mua đồ tết hết chưa? Mọi người dán câu đối chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi, những việc này mẹ nhớ rõ hơn con nhiều, con tự chăm sóc tốt mình là được rồi, trong nhà cái gì cũng tốt, hai ngày trước Mặc Thần còn mang Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên về nhà một chuyến, không phải mẹ nói chứ, Nghiên Nghiên thật là càng lớn càng giống con a, vừa nhìn đã biết là con ruột của con."
Yến Thanh Trì cười, "Con cực cực khổ khổ mang nó lâu như vậy, không giống con sao được."
Mẹ Yến cảm thấy lời này của y hơi trẻ con, nhịn không được nở nụ cười, "Tiểu Trì a, bây giờ con cũng coi như gia đình mỹ mãn, sự nghiệp thành công, mẹ và ba con cũng an tâm rồi."
"Vậy trước đó ba mẹ còn chưa yên tâm sao?"
"Lúc con mới kết hôn thì không yên tâm, lúc ấy tình huống nhà chúng ta thế nào, Giang gia lại ra sao, hơn nữa còn là hai người đàn ông kết hôn, trước đó trong cũng chưa từng có tiền lệ này, không cách nào giúp con tham mưu, hơn nữa Mặc Thần còn là minh tinh. Ban đầu lúc các con lãnh chứng, mẹ và ba con đã chuẩn bị xong các con sống chung không được sắp ly hôn, kết quả không nghĩ tới, các con lại rất hạnh phúc." Mẹ Yến rất vui mừng, "Thật là không dễ dàng."
Yến Thanh Trì nghe mẹ mình nói như vậy, cười cười, biểu tình hơi ôn nhu.
Bọn họ nói đông nói tây hàn huyên một lát, Yến Thanh Trì có điện thoại gọi đến, nên nói một tiếng với mẹ Yến, tắt mấy nhấc ngoại tuyến, "Alo."
"Yến tiên sinh phải không? Anh có chuyển phát nhanh cần ký nhận."
"Chuyển phát nhanh?" Yến Thanh Trì ngốc, "Gần đây tôi không có mua đồ a."
"Trên đơn hàng viết số điện thoại của ngài, ngài cũng họ Yến đúng không. Cái họ này không thường thấy, bình thường sẽ không có người gửi sai, ngài ra ngoài ký nhận một chút đi, tôi đang ở cửa sau khách sạn."
"Được."
Yến Thanh Trì cúp máy, mặc áo khoác ra ngoài. Hắn nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là Giang Mặc Thần gửi chuyển phát nhanh đến cho mình, nếu không thời gian này, còn có thể có chuyển phát nhanh gì đây?
Đã sắp ăn tết, vậy mà chuyển phát nhanh còn làm, thật là không dễ dàng.
Yến Thanh Trì đẩy cửa sau ra, ra ngoài.
- ---
Bởi vì là trấn nhỏ, nên người trong trấn cũng không nhiều, những người này chỉ minh tinh nhãn hiệu lâu đời công thành danh toại từ sớm, nên đối với những đoá hoa mới nhú như bọn họ, cũng không cuồng nhiệt, cho dù có biết địa chỉ khách sạn của bọn họ, cũng không đặc biệt đến đây muốn ký tên, càng miễn bàn là nằm vùng ở khách sạn cửa.
Yến Thanh Trì mới ra ngoài không bao lâu, đã thấy được một người đàn ông cao gầy ôm một cái thùng, y đi qua, người kia hỏi y, "Là Yến tiên sinh sao? Đuôi số điện thoại là XXXX?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Đúng vậy."
"Chuyển phát nhanh của cậu." Hắn đưa cái hộp cho Yến Thanh Trì, rồi xoay người đi mất.
Yến Thanh Trì nhìn cái hộp, trời rất tối, dưới ánh đèn mông lung chỉ có thể nhìn thấy chữ "Giang" ở mục người gửi, quả nhiên là Giang Mặc Thần gửi cho mình, cũng không biết là cái gì?
Yến Thanh Trì ôm chuyển phát nhanh về phòng.
Y vào thang máy, đi đến trước cửa phòng mình, quét thẻ, kết quả vừa mới bước vào, đã nhìn thấy một người ngồi trên sô pha trong phòng.
Giang Mặc Thần nhìn y, mỉm cười nói, "Surprise."
Yến Thanh Trì kinh ngạc, y nhìn Giang Mặc Thần, quả thật không thể tin vào mắt mình.
Giang Mặc Thần thấy y khó nén được kinh ngạc, không tự giác lại vui vẻ, "Kinh hỉ không?"
Lúc này Yến Thanh Trì mớ thoát ra được kinh hỉ, khóe miệng y vô thức nhếch lên, mỉm cười gật gật đầu, chậm rãi đóng cửa, "Sao anh lại tới đây?"
Giang Mặc Thần nghe ngữ điệu hân hoan của y, ôn nhu nói, "Anh đến ăn tết với em a." Hắn nhìn Yến Thanh Trì, "Sao anh để em lẻ loi một mình ăn tết ở chỗ này được."
Yến Thanh Trì hơi cảm động, y ôm cái hộp đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt cái hộp lên bàn trà. Y nhìn Giang Mặc Thần, mang theo chút vui sướng cửu biệt trùng phùng, trong mắt tràn đầy tình ý.
Giang Mặc Thần bị y nhìn như vậy, rốt cuộc cũng không đè nổi nỗi nhớ nhung, hắn vươn tay ôm lấy Yến Thanh Trì, ôm người vào lòng mình, cảm nhận được sự kiên định khi người yêu ở trong lòng ngực mình, nhịn không được hôn hôn y.
"Anh nhớ em." Hắn nói.
Yến Thanh Trì cảm giác lòng mình đang cực kì nhanh chóng mềm mại đi, y cũng ôm lấy Giang Mặc Thần, nhẹ giọng nói, "Em cũng nhớ anh."
Y nhìn Giang Mặc Thần, hôn hôn môi hắn, "Rất muốn."
Giang Mặc Thần không nói gì, trực tiếp hôn y.
Yến Thanh Trì không tự giác cười cười, rất phối hợp hôn môi với hắn.
Chờ đến khi hôn xong, Yến Thanh Trì nhìn cái hộp trước mặt mình, mới có tâm tư hỏi hắn, "Người cũng đã đến rồi, còn gửi chuyển phát nhanh cho em làm gì?"
Y nghĩ nghĩ, híp mắt nhìn Giang Mặc Thần, "Điệu hổ ly sơn? Dương đông kích tây à?"
Giang Mặc Thần cười cười, "Nếu không làm sao anh làm em kinh hỉ được?"
"Anh vào bằng cách nào?" Yến Thanh Trì rất tò mò.
——————--
thank you for your voting =)