Vệ Lam cảm thấy, hình như mình đã lờ mờ đoán ra được gì rồi.
Vệ Huân cầm đổ nước dơ đi, xả lại lần nữa với nước sạch, im lặng rửa chén. Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, những chuyện hắn từng rất để ý, đến bây giờ đã trở về bình thường, hắn nói, "Không phải."
"Thế giới của em không chỉ lớn như thế, thế giới của em rất rộng lớn, cho dù anh có bước vào, anh đứng trong đó, anh cũng không khác gì những người khác. Đối với em có lẽ anh rất quan trọng, nhưng không quan trọng đến mức không gì thay thế được, cũng không phải là không thể sống thiếu, em thích anh giống như em thích bạn em vậy, em có thể có rất nhiều bạn, giống như vậy, em cũng có thể có rất nhiều anh trai. Anh cũng không phải là anh trai lý tưởng nhất của em, không phải sao? Người em thích, chắc là phải dịu dàng như ánh mặt trời, thiện lương, nhiệt tình, nhưng anh lại không phải, con người của anh dửng dưng bạc tình, ích kỷ âm ngoan, trước giờ anh không phải là người tốt, nhưng em lại là một đứa bé ngoan. Nếu không phải vì hôm đó em vào nhầm nhà nên đến nhà anh, nếu không phải vì ở đây em không có bạn chơi cùng thì hai chúng ta sẽ không chạm mặt nhau."
"Không phải." Vệ Lam vô thức nhỏ giọng nói, nhưng Vệ Huân không nghe thấy, hắn bình tĩnh, lần đầu tiên hắn bày tỏ suy nghĩ của mình với người khác, cho dù người bên kia còn rất nhỏ, nhưng hắn cũng không phải nói cho có lệ, hắn rất nghiêm túc, thoải mái nói với Vệ Lam, "Chúng ta không giống nhau, thế giới của chúng ta không giống nhau, tính cách của chúng ta không giống nhau, nên hôm đó, lúc nhận ra điểm này anh mới so đo với em. Anh hiếu thắng, anh không có cách nào chấp nhận em chiếm cứ toàn bộ thế giới của anh, nhưng anh lại không là chút gì trong thế giới của em, anh cũng không muốn nói với em chuyện này, để em tội nghiệp anh. Nên anh đưa ra quyết định đơn giản nhất, anh để em đi, chỉ cần em đi thì tất cả sẽ trở về như trước kia. Thế giới của anh vẫn chỉ có một mình em, mà em, em đi rồi thì cho dù thế giới của em có bao nhiêu người thì cũng không liên quan đến anh. Đây cách mà khi đó anh cảm thấy đơn giản nhất cũng hợp lý nhất."
Không hiểu sao nước mắt của Vệ Lam cứ tuôn rơi, cậu nhớ đến hôm đó cậu đến nhà Vệ Huân, cậu vào thư phòng, Vệ Huân rất bình tĩnh nói chuyện với cậu, nói hắn không thấy tin nhắn, nói trò chơi kết thúc, nói sau này đừng đến tìm tao. Vệ Lam cứ nghĩ không ra, cuối cùng là vì sao, rõ ràng giữa trưa Vệ Huân còn rất lo cho cậu, còn dạy dỗ người khác vì thiếu chút nữa cậu bị bắt nạt; rõ ràng buổi chiều lúc cậu nói với Vệ Huân mình tan học không cùng về với hắn, Vệ Huân vẫn như bình thường, sao đột nhiên, chỉ trong mấy giờ mà mọi thứ đã thay đổi hết rồi, bây giờ, Vệ Lam đã biết.
Vệ Lam không tài nào nghĩ ra sẽ là như vậy, Vệ Huân lại vì cái lý do này mà đuổi cậu đi, bọn họ lại vì cái lý do này mà xa nhau khó chịu lâu như vậy, Vệ Lam tức giận lại đau lòng, đứng lên khỏi sô pha, vào bếp.
"Nếu đã như vậy rồi, sao còn đến tìm em?" Vệ Lam hỏi hắn, "Không phải cảm thấy em đi là hợp lý nhất sao?"
Vệ Huân im lặng một lát, nhẹ nhàng nói, "Tới cũng tới rồi, sao có thể nói đi là đi."
Hắn đã nghĩ Vệ Lam đối với hắn chỉ như làn gió nhẹ thổi vào mặt, làm người ta cảm thấy thoải mái mát mẻ, nhưng đến Vệ Lam đi thật rồi, hắn mới phát hiện, Vệ Lam lại giống một cơn bão cuồng phong vào bờ, thay đổi tất cả. Không phải hắn không nghĩ đến thật sự tách khỏi Vệ Lam, không chỉ một lần, hắn không ngừng nói với mình, thế giới của Vệ Lam, có hắn hay không cũng không có gì khác biệt, thằng bé không thiếu một người như mình, mình cũng không cần đi tìm nó nữa. Nhưng cho dù mỗi ngày hắn đều lặp lại câu nói đó, thì hắn vẫn đứng bên cửa sổ, cứ nhìn Vệ Lam đi qua con đường trước nhà mình.
Đây là tình cảnh Vệ Huân chưa từng trải nghiệm, giờ thì hắn đã nếm mùi, hắn đã cảm nhận được, sau khi phát hiện tất cả kháng cự đều là phí công, cuối cùng vẫn thoả hiệp với mình. Trước giờ Vệ Huân đều là một người rất thành thật, hắn thành thật đối mặt với sự thay đổi tâm lý của mình, nên sau khi phát hiện tình cảm của hắn và Vệ Lam là bất bình đẳng sau, hắn chọn để Vệ Lam đi; cũng bởi thế, khi phát hiện sau tất cả, mình vẫn muốn để Vệ Lam ở bên cạnh hắn, hắn chọn đi đón Vệ Lam trở về.
Mỗi một lần hắn hành động, đều là tâm lý chân thật nhất của hắn lúc ấy, hắn sẽ không làm khó mình, cũng sẽ không làm mình ấm ức, ở điểm này, hắn và Vệ Lam, quả thật là anh em ruột.
Vệ Lam đi tới cửa nhà bếp, ngẩng đầu nhìn hắn, Vệ Huân cúi đầu, đang ở rửa chén, đeo tai nghe trên tay, không nhanh không chậm nói với cậu, "Thật xin lỗi."
Vệ Lam nhìn hắn, đột nhiên phát hiện, giữa bọn họ, mỗi lần đều là Vệ Huân xin lỗi. Đương nhiên Vệ Lam không cảm thấy mình có làm gì sai, mỗi lần bọn họ mâu thuẫn đều là Vệ Huân mở đầu, Vệ Lam thấy hắn xin lỗi là chuyện đương nhiên. Nhưng người Vệ Huân xin lỗi, lại là chuyện không nên xảy ra.
Vệ Lam nhớ tới lần mình và Vân Anh có mâu thuẫn, Vệ Huân đã từng lạnh nhạt nói với Vân Anh, "Vệ Lam sẽ không xin lỗi, thằng bé vĩnh viễn sẽ không xin lỗi." Bây giờ cậu mới nhận ra, những lời này không phải đơn thuần nói với Vân Anh, cũng là Vệ Huân tự nói với mình, nên mỗi lần bọn họ cãi nhau, Vệ Huân đều đóng vai nhân vật nhường nhịn.
Hắn luôn nhường nhịn, cho dù mình cũng rất oan ức khó chịu, nhưng vẫn sẽ nhường nhịn.
Vệ Lam cúp máy, cất điện thoại vào túi áo ngủ, cậu đi đến sau lưng Vệ Huân, chọc chọc Vệ Huân, sau đó, lúc Vệ Huân kinh ngạc xoay người, ôm chặt lấy Vệ Huân.
"Không phải," cậu nói, "Không phải như anh nghĩ đâu, không phải đâu anh." Vệ Lam ôm hắn, khoé mắt hơi cay.
Bởi vì Vệ Huân không cách nào mở miệng trước mặt Vệ Lam nên mới chọn cách gọi điện thoại, thậm chí hắn còn không thể chỉ tập trung nói về chuyện này, mà cần phải làm chút chuyện khác để dời sức chú ý của mình, để hắn không cảm thấy khó mở lời như vậy. Bởi vậy hắn vừa rửa chén, vừa đeo tai nghe trò chuyện với Vệ Lam, cũng bởi vì hắn đeo tai nghe, tâm tư lại đặt hết vào điện thoại, nên mới không phát hiện Vệ Lam đã chạy tới sau lưng hắn.
Hắn nhìn Vệ Lam ở trong lòng mình, không biết làm sao, chỉ có thể nhỏ giọng nói, "Sao em vào được."
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Không phải như anh nghĩ đâu." Cậu nhìn Vệ Huân, hơi sốt ruột, lại sợ mình nói không rõ, mày cũng nhíu lại, "Anh không giống bọn họ, anh mới không phải người có cũng được không có cũng không sao, rõ ràng anh chính là anh trai lý tưởng nhất trong lòng em."
Cậu vô thức bắt lấy quần áo của Vệ Huân, giải thích với hắn, "Những người bên cạnh em, dù là Linh Linh hay Tiểu Bàn, hay là các bạn học có quan hệ tốt, đều là các bạn chủ động đến gần em, các bạn muốn chơi với em nên cậu bạn đến tìm em trước. Chỉ có anh, chỉ có anh là do em chủ động đến gần, anh là người duy nhất, anh mới không phải người có cũng được không có cũng không sao, rõ ràng anh rất quan trọng."
Cậu nhìn Vệ Huân, "Khi còn nhỏ, lúc em còn rất nhỏ, em thấy anh Vu Duệ rất tốt, bởi vì anh ấy là anh trai của Linh Linh, khi còn nhỏ đều là anh ấy mang bọn em đi chơi, khái niệm anh trai của em đúng là bắt nguồn từ anh ấy, nhưng anh Vu Duệ là anh trai của Linh Linh, anh ấy không phải anh trai em, cũng không phải anh trai trong lý tưởng của em."
"Ông ngoại em rất lợi hại, mẹ em rất lợi hại, em cũng rất lợi hại, nên anh trai của em cũng phải thật lợi hại, nhưng anh Vu Duệ còn đánh không lại em, nên anh ấy không phải anh trai em muốn. Em muốn là một anh trai thật lợi hại, giống ông ngoại và mẹ em vậy đó, dù em có làm gì đi chăng nữa đều không cảm thấy là em sai, nếu có người bắt nạt em, bọn họ sẽ giúp em dạy dỗ lại, không ai đánh lại bọn họ nên cũng không có ai dám bắt nạt em. Nhưng mà anh Vu Duệ không làm được, anh ấy không đánh nhau, cũng không đủ lợi hại, ngay cả em anh ấy cũng đánh không lại, anh ấy cũng không thích đánh người, nhưng mà anh có thể làm được, anh rất lợi hại, cái gì anh cũng biết, anh mới là anh trai trong lý tưởng của em."
"Em nói rồi," Vệ Lam lặp lại, "Mọi người đều cảm thấy ông ngoại em đáng sợ, nhưng em thì không, em rất thích ông ngoại của em, bởi vì ông rất tốt với em. Nên em cũng không cảm thấy anh có chỗ nào không tốt, cho dù anh giống như anh nói thì sao, anh cũng sẽ không đối xử với em như vậy, chỉ cần anh rất tốt với em, anh đối xử với những người khác thế nào em không để bụng, bởi vì em không phải bọn họ, em chỉ cần em vui là được."
Cậu không ngừng giải thích, cố gắng nhớ lại lời Vệ Huân vừa nói, lại phát hiện cho dù mình giải thích thế nào cũng không thể đánh đồng với Vệ Huân được, cậu thích Vệ Huân, nhưng cũng thích người thân và bạn bè của mình, cậu không có cách nào giống Vệ Huân, làm thế giới của mình chỉ có một mình hắn. Vệ Lam hơi sốt ruột, cậu không thể nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề này, cậu cảm thấy làm vậy là không công bằng với Vệ Huân nhưng cậu lại không biết làm sao bây giờ.
Vệ Huân thấy cậu cau mày, khuôn mặt tràn đầy khó khăn, an ủi cậu, "Anh biết rồi, e đừng khó chịu, được rồi, không sao."
Vệ Lam lắc đầu, cậu cố gắn nghi ra một cách có thể cân bằng mối quan hệ giữa bọn họ, cậu không muốn đối xử không công bằng với Vệ Huân, cậu chỉ muốn tốt với Vệ Huân hơn một chút, đột nhiên cậu nói, "Em xây cho anh một căn nhà được không?"
Vệ Huân sửng sốt, không hiểu cậu đang nói gì.
Mắt Vệ Lam lại phát sáng, "Em xây cho anh một ngôi nhà, trong ngôi nhà này chỉ có một mình anh, em xây một cái hàng rào thật to, không cho người khác tới gần, chỉ có một mình anh được không?"
Vệ Huân ngốc, thậm chí hắn còn không biết nên trả lời Vệ Lam thế nào, Vệ Lam ngẩng đầu cười cười với hắn, hỏi, "Anh ơi, có phải, anh không thích em gọi người khác là anh trai không?"
Vệ Huân không ngờ cậu lại hiểu ý tới mức này, hắn chỉ mới biểu đạt lờ mờ suy nghĩ của mình với Vệ Lam thôi, hắn cho rằng Vệ Lam sẽ không nhận ra đâu, nhưng mà Vệ Lam vẫn nhìn ra.
Vệ Lam cười nói, "Sau này em sẽ không gọi người khác là anh trai nữa. Em kêu bọn họ là anh trai, ví dụ như anh Vu Duệ, chỉ bởi vì bọn họ lớn hơn em, cũng rất chăm lo cho em, nếu anh không thích thì em không gọi nữa, hoặc là lúc kêu bọn họ sẽ thêm tên phía trước."
Vệ Lam nói rất dịu dàng, cậu nhìn Vệ Huân, đôi mắt như phát ra ánh sáng, cậu nói, "Em xây cho anh một ngôi nhà, chỉ có một mình anh ở, em chỉ gọi anh là anh trai, sau đó không cho người khác tới gần anh."