"Tôi tới đón Nghiên Nghiên về nhà."
"Không cần cô phải tới đón, tôi sẽ đón Nghiên Nghiên về nhà."
"Anh?" Phó Mẫn Chi nhìn hắn, "Anh đã làm nó kéo hành lí bỏ nhà ra đi rồi, anh còn tới đón nó?"
"Đây là chuyện giữa tôi và Nghiên Nghiên, có quan hệ gì với cô?"
"Nghiên Nghiên là con trai tôi, anh mặc kệ nó, tôi quản nó."
Bác Phong cười lạnh, "Cô quản nó, từ lúc nó sinh ra tới giờ cô quản nó được mấy ngày? Bây giờ không nói sự nghiệp của cô, cô theo đuổi nữa? Giờ mới nói cô quản nó, sao không quản từ sớm đi?"
Lúc Bác Nghiên và Kỳ Kỳ một bé kéo hành lý một bé ôm bể cá ra tới, đã nghe dưới lầu truyền tới âm thanh khắc khẩu kịch liệt. Bác Nghiên càng nghe, tay nắm hành lí càng chặt. Kỳ Kỳ không tự giác nhìn nhóc, chỉ thấy Bác Nghiên mím môi, mày nhỏ hơi nhăn lại. Nhóc lại nghe thêm một lát, đều là giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, vì thế nhóc xoay người vào lại phòng Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ vội vàng đi theo, hỏi nhóc, "Cậu làm sao vậy nha?"
Bác Nghiên ngồi trên giường bé, cúi đầu, có hơi khổ sở.
Kỳ Kỳ đặt bể cá lên bàn mình lại, ngồi xuống gần nhóc, hỏi, "Cậu không vui sao?"
Bác Nghiên ngẩng đầu nhìn bé, "Ba ba và phụ thân cậu có cãi nhau không?"
Kỳ Kỳ lắc đầu.
"Ba mẹ tớ cãi."
"Vì sao nha?"
"Không biết." Bác Nghiên nói, "Đôi khi là vì tớ, đôi khi là vì công việc, đôi khi hai người đang nói chuyện cũng không biết vì sao lại bắt đầu cãi nhau, nên vẫn luôn vẫn luôn vẫn luôn cãi nhau."
Kỳ Kỳ cảm thấy nhóc có hơi đáng thương, muốn an ủi nhóc, vì thế nhìn khắp mọi nơi, lấy sư tử nhỏ trên giường mình đặt lên đùi nhóc, "Tặng cho cậu."
"Vì sao tặng sư tử nhỏ cho tớ a?" Bác Nghiên nắm nắm lông sư tử.
"Tặng cho cậu, cậu đừng không vui."
Bác Nghiên quay đầu nhìn bé, Kỳ Kỳ lập tức cười cười với nhóc.
Bác Nghiên hỏi bé, "Cậu biết ly hôn là cái gì không?"
Kỳ Kỳ lắc đầu.
"Ly hôn chính là ba và mẹ ở riêng, hai người không thể cùng ở với cậu, chỉ có thể chọn một người."
"Vậy không phải rất đáng thương sao." Kỳ Kỳ mếu máo, "Tớ không muốn ở riêng với ba ba còn có phụ thân, Kỳ Kỳ không thích ly hôn."
"Ba ba và phụ thân cậu cũng không ly hôn, cậu sợ cái gì, ba mẹ tớ ly hôn, tớ chỉ có thể ở cùng ba ba."
"Vì sao nha?" Kỳ Kỳ không rõ.
Bác Nghiên cũng lắc đầu, "Tớ cũng không biết, nhưng bọn họ nói là bọn họ ly hôn, bọn họ nói tớ chỉ có thể đi theo ba ba. Nhưng mẹ cũng tới thăm tớ, nhưng không thể thường xuyên gặp."
Kỳ Kỳ cảm thấy nhóc lại đáng thương hơn một chút, bé lại nhìn nhìn, lấy xe cứu hỏa đặt cạnh sư tử nhỏ, "Cái này cũng cho cậu."
Bác Nghiên cười một cái, "Cậu định tặng hết đồ chơi của cậu cho tớ sao?"
"Không có a, đồ chơi của tớ rất nhiều."
Bác Nghiên lấy tay nhéo nhéo mặt bé, "Sao cậu lại ngốc như vậy."
Kỳ Kỳ không phục, cũng nhéo nhéo mặt nhóc, "Cậu mới ngốc."
Bác Nghiên nhìn bộ dáng tức giận của bé, cảm thấy thật hâm mộ bé, rồi lại cảm thấy bé ngốc như vậy, nếu là hai ba ba của bé cũng cãi nhau mỗi ngày, sau đó ly hôn, chắc bé sẽ khổ sở lắm.
Cũng may hai ba ba của cậu ấy không cãi nhau, Bác Nghiên nghĩ.
"Kỳ Kỳ, cậu nói với ba mẹ tớ, tớ không về, đêm nay tớ muốn ngủ với cậu, được không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Nhưng tớ muốn hỏi ba ba tớ có được không trước."
"Ừm."
Phó Mẫn Chi cùng Bác Phong còn đang cãi nhau, cãi từ con tới công việc, Giang Mặc Thần nghe bọn họ em một câu anh một câu, sợ có ảnh hưởng không tốt tới đứa nhỏ trong bụng Yến Thanh Trì, vội vàng hoà giải: "Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nữa, lớn tiếng như vậy, mấy đứa nhỏ nghe thấy thì không tốt."
Hắn vừa dứt lời, Kỳ Kỳ đã chạy tới, ngửa đầu nhìn Phó Mẫn Chi và Bác Phong, mềm mại nói: "Ba mẹ Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên nói, hôm nay cậu ấy không muốn về, cậu ấy muốn ngủ với con, có được không ạ?"
Bé nói xong, quay đầu nhìn Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, hỏi bọn họ, "Có được không ạ?"
Phó Mẫn Chi không rõ, lúc nãy Bác Nghiên đã đồng ý với cô, bây giờ lại đổi ý, khom lưng hỏi Kỳ Kỳ, "Vì sao nha? Không phải các con đi dọn đồ sao? Sao nó lại không muốn về rồi?"
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Con cũng không biết, Nghiên Nghiên nhờ con xuống nói với mọi người. Bây giờ Nghiên Nghiên không vui, cậu ấy đã không vui rồi, mẹ Nghiên Nghiên, dì cho cậu ấy ở lại đây đi, con có thể chia một nửa giường của con cho cậu ấy, giường của con rất lớn, có thể chứa đủ hai bọn con."
Phó Mẫn Chi nghe lời nói đầy tính trẻ con của bé, cười cười, hơi lo lắng nhìn lên lầu, "Tôi đi xem nó, thuận tiện khuyên nhủ nó." Cô nói.
"Hay là để nó ở lại đi." Yến Thanh Trì mở miệng nói, "Chắc là nó nghe hai người cãi nhau, nên không muốn xuống, cũng không muốn về nhà, mới kêu Kỳ Kỳ giúp nó truyền lời. Bây giờ nó không vui, nên nghe theo ý nó đi."
Phó Mẫn Chi nghe vậy, quay đầu nhìn y.
Yến Thanh Trì cúi đầu hỏi Kỳ Kỳ, "Nghiên Nghiên còn nói gì với con không?"
"Cậu ấy hỏi con ba ba và phụ thân có cãi nhau không? Nói ba mẹ cậu ấy luôn cãi nhau. Còn hỏi con biết ly hôn là gì không? Nói ba mẹ cậu ấy ly hôn. Hình như cậu ấy không vui vẻ lắm, nên con tặng hai món đồ chơi cho cậu ấy, muốn cậu ấy có thể vui vẻ một chút, được không ba ba?"
Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, "Được nha, đồ chơi Kỳ Kỳ đương nhiên Kỳ Kỳ có thể cho bất kì người nào, con đồng ý là được."
Kỳ Kỳ gật đầu, "Con đồng ý."
"Ừ, vậy cho cậu ấy đi." Yến Thanh Trì cười nói.
Giang Mặc Thần nghe Kỳ Kỳ nói xong, nghĩ tới lúc còn nhỏ khi mình không vui, cũng chỉ muốn ngốc một mình, không muốn gặp cha mẹ mình, chỉ muốn chơi trò chơi cùng bạn mình. Vì thế, hắn nhìn Bác Phong và Phó Mẫn Chi, "Hay là làm theo Thanh Trì nói đi, để nó ở nhà chúng tôi trước đi, dù sao hai đứa nó cũng học cùng trường, cũng không phiền phức gì, hơn nữa, lúc này đã hơn 9 giờ rồi, cũng đến lúc hai đứa nó ngủ."
Bác Phong không đồng ý, "Cái gì cũng có thể nghe nó sao, nó mới bao lớn a, không được, tôi lên mang nó xuống."
"Anh cũng biết không thể nghe nó, vậy mà anh còn làm để nó bỏ nhà ra đi, anh cũng không sợ nó nhỏ như vậy, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Phó Mẫn Chi vừa nghe Bác Phong nói xong lại tức giận, lập tức ồn ào lên.
Kỳ Kỳ nghe âm thanh của bọn họ càng lúc càng lớn, có hơi sợ, ôm Yến Thanh Trì, nhỏ giọng kêu y, "Ba ba."
Yến Thanh Trì nâng tay bưng kín lỗ tai bé, bất đắc dĩ nói: "Hai người lại còn cãi nữa, chắc đêm mai Bác Nghiên cũng không muốn về với hai người."
Phó Mẫn Chi và Bác Phong lập tức ngừng, quay đầu nhìn y.
Yến Thanh Trì thấy bọn họ nghỉ nói, lúc này mới thả tay mình đang trên tai Kỳ Kỳ xuống, hỏi Kỳ Kỳ, "Vừa rồi có sợ không?"
Kỳ Kỳ gật gật đầu, cúi đầu không nhìn Phó Mẫn Chi và Bác Phong.
Yến Thanh Trì nhìn hai người bọn họ, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, "Kỳ Kỳ không phải con của hai người, nghe được hai người cãi nhau như vậy còn sợ, huống chi là Bác Nghiên?"
Phó Mẫn Chi, Bác Phong ngẩn người, muốn nói cái gì, lại không nói ra.
Yến Thanh Trì thấy hai người bọn họ không cãi nữa, cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, cong lưng ôn nhu nói: "Được rồi, không sao hết, Kỳ Kỳ con đi nói với Nghiên Nghiên, nói được, đêm nay hai đứa cùng ngủ, đi đi."
Kỳ Kỳ "Dạ" một tiếng, chạy lên cầu thang.
Làm sao thì Giang Mặc Thần cũng không nghĩ tới có một ngày nhà mình sẽ náo nhiệt như vậy, so với Yến Thanh Trì, rõ ràng hắn quen thuộc với Bác Phong, Phó Mẫn Chi hơn một chút, cho nên chủ động gánh vác trọng trách giao lưu.
"Hôm nay cứ như vậy đi, tuy rằng việc nhà các người tôi không nên quản, nhưng sau này cãi nhau, vẫn tránh chỗ không có đứa nhỏ đi, coi như là vì nó trưởng thành khỏe mạnh. Hôm nay Nghiên Nghiên ở nhà chúng tôi ngủ, hai người thì sao? Cũng ở hay là......"
Phó Mẫn Chi hơi bất đắc dĩ thở dài, vén tóc ra sau tai, "Không cần, tôi về chỗ tôi bên kia."
"Tôi về nhà." Bác Phong không cam lòng yếu thế.
Giang Mặc Thần cảm thấy như vậy là tốt nhất, "Cứ như vậy đi, chúng ta cũng nên về ngủ."
Phó Mẫn Chi gật gật đầu, "Có chuyện gì cậu cứ gọi điện cho tôi, số điện thoại của tôi là......" Cô đọc ra một dãy số.
Giang Mặc Thần ghi nhớ, "Được."
"Được cái gì mà được a, lão Giang, có chuyện gì nhắn WeChat cho tôi, trong điện thoại cậu có WeChat của tôi đấy."
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Được."
Phó Mẫn Chi cười lạnh trong lòng một tiếng với Bác Phong, xoay người trốn đi, Bác Phong cũng lập tức đuổi kịp, hai người một trước một sau rời khỏi nhà Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần thở dài, "Xem như là đi rồi."
"Đúng vậy, bọn họ đến, trong nhà đúng là náo nhiệt hơn không ít."
Giang Mặc Thần nhìn y, "Loại này náo nhiệt, hay là bỏ đi."
Yến Thanh Trì cười, "Em cũng cảm thấy như vậy."
Giang Mặc Thần ôm y, "Đi thôi, chúng ta đi xem hai đứa nhỏ."
Kỳ Kỳ và Bác Nghiên đang đút đồ ăn cho rùa đen, Kỳ Kỳ nhìn rùa đen nhỏ, hỏi Bác Nghiên, "Tớ có thể sờ sờ nó không?"
"Có thể." Bác Nghiên nói, "Nó không cắn người, có vài con rùa đen rất hung dữ, còn biết cắn người."
Kỳ Kỳ chỉ biết chó mới cắn người, không nghĩ tới rùa đen cũng biết cắn người, nhất thời trợn tròn mắt, "Rùa đen cũng biết cắn người a."
"Biết nha."
Cái này làm Kỳ Kỳ hơi sợ, lúc duỗi tay sờ rùa đen của Bác Nghiên đều rất cẩn thận, trong lòng run sợ, sợ rùa đen không vui một cái, sẽ hạ miệng với tay của bé.
Bé sờ rùa đen nhỏ xong thì chuẩn bị ngủ. Vừa lúc Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần vào, đã nhìn thấy hai đứa nhỏ đang vây quanh rương hành lý của Bác Nghiên tìm áo ngủ cho Bác Nghiên.
Yến Thanh Trì ghé vào nhìn thoáng qua, thằng nhỏ này giỏi, đừng thấy Bác Nghiên tuổi nhỏ, bỏ nhà ra đi lại mang rất đầy đủ đồ —— chỉ là xếp hơi loạn.
Y có hơi nhìn không nổi muốn giúp Bác Nghiên sửa sang lại một chút, Giang Mặc Thần thấy y muốn ngồi xổm xuống, kêu y ngồi xuống ghế kế bên đi, rồi mình ngồi xổm xuống, giúp Bác Nghiên tìm áo ngủ của bé, thuận tiện xếp lại rương hành lý của nhóc.
Yến Thanh Trì nhìn nhìn cái bụng vẫn chưa phồng lên chút nào của mình, lại nhìn nhìn Giang Mặc Thần, lắc lắc đầu, cảm thấy Giang Mặc Thần đúng là quá cẩn thận, y đã sớm hình thành thói quen phối hợp với sự khẩn trương của người trong nhà sau khi y mang thai, bởi vậy cũng không nói gì, chuyên tâm nhìn Giang Mặc Thần sắp xếp hành lý cho Bác Nghiên.
Giang Mặc Thần nhanh chóng sắp xếp xong, cầm áo ngủ Kỳ Kỳ và Bác Nghiên muốn mặc, mang hai đứa nhỏ vào phòng tắm tắm rửa.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Kỳ cùng tắm rửa với tiểu đồng bọn cùng tuổi, nhịn không được muốn chơi trong bồn tắm với Bác Nghiên một lát, Giang Mặc Thần nhìn hai đứa nhỏ cậu hất tớ một cái, tớ hất cậu một cái, nghĩ, chờ sau này bảo bảo trong bụng Yến Thanh Trì sinh ra, chắc cũng là hình ảnh này đi, nhất thời có hơi chờ mong.
——————