Kỳ Kỳ tắm rửa xong, rồi chuẩn bị ngủ, Bác Nghiên muốn đi uống nước, cố tình trong phòng Kỳ Kỳ đã hết nước, cho nên nhóc đi xuống lầu.
Trước khi ngủ, đột nhiên Yến Thanh Trì muốn ăn quýt, tủ lạnh nhỏ trong phòng ngủ chỉ còn lại một ít quả táo, lúc này Giang Mặc Thần còn đang dọn phòng tắm, hai thằng nhỏ chơi đến khắp phòng tắm đều là nước, ngày mai thức dậy trượt chân thì không tốt. Nên Yến Thanh Trì tự mình xuống lầu, ngồi trên sô pha phòng khách lột quýt ăn.
Thấy Bác Nghiên xuống, y đưa đưa cho Bác Nghiên mấy quả quýt, hỏi nhóc, "Ăn không?"
Bác Nghiên lắc đầu, "Con đánh răng rồi."
Yến Thanh Trì cũng không dạy hư trẻ con, nên rút tay về về, "Vậy ngày mai chú bỏ vào cặp cho con và Kỳ Kỳ, để các con mang đến trường học ăn."
Bác Nghiên biết người lớn nhà Kỳ Kỳ thường xuyên bỏ theo chút đồ ăn cho bé, không phải trái cây thì là đồ ăn vặt, Kỳ Kỳ rất hào phóng, đồ ăn mang theo luôn chia cho mình và các bạn học khác. Đôi khi nhóc nhìn, cũng sẽ nghĩ, nếu ba ba mình cũng có thể cho nhóc chút đồ ăn vặt mang theo thì tốt rồi.
Nhóc nhìn Yến Thanh Trì, đi qua, đi tới trước mặt y, nhỏ giọng hỏi, "Chú, chú là ba ruột của Kỳ Kỳ sao?"
Yến Thanh Trì không nghĩ tới nhóc sẽ hỏi mình chuyện này, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, để nhóc ngồi xuống.
Bác Nghiên ngồi xuống, vẫn ngẩng đầu nhìn y.
"Vì sao con lại hỏi như vậy?" Yến Thanh Trì ôn nhu nói.
Bác Nghiên nghĩ nghĩ, mím môi, không biết có nên nói không, thật ra nhóc muốn hỏi Yến Thanh Trì một chút, cho dù không phải ba ruột, cũng sẽ mãi tốt với Kỳ Kỳ sao? Nhóc biết ba ba mình sắp kết hôn, người kết hôn với ông ấy là một dì mình không thân quen, mỗi lần dì ấy thấy nhóc đều sẽ cười, sẽ nói chuyện với nhóc, cũng sờ đầu mình.
Nhưng Bác Nghiên không phải rất thích cô ấy, nên Bác Nghiên muốn hỏi Yến Thanh Trì một chút, cho dù không phải con mình, dì ấy cũng sẽ tốt với mình sao? Sẽ mãi tốt với mình sao?
Nhưng dù sao nhóc cũng không thân thiết với Yến Thanh Trì, ngượng ngùng hỏi, cho nên đành phải cúi đầu.
Yến Thanh Trì thấy nhóc cúi đầu, thò lại gần nghiêng đầu nhìn nhóc, hỏi, "Sao vậy nha? Có chuyện gì có thể nói với chú a, chú là người lớn, nói không chừng, có thể giúp con giải quyết."
Bác Nghiên giương mắt, Yến Thanh Trì cười cười với nhóc, rất ôn nhu, Bác Nghiên nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Chú, chú và chú Giang có thể đừng cãi nhau, cũng đừng ly hôn không a?"
Yến Thanh Trì bị hỏi đến sửng sốt, không rõ vì sao Bác Nghiên đột nhiên hỏi vấn đề này.
Bác Nghiên không chờ y trả lời, an tĩnh tiếp tục nói, "Kỳ Kỳ không thích ly hôn, cậu ấy không muốn ở riêng với hai chú, các chú có thể mãi ở bên nhau như bây giờ không a?"
Đột nhiên Yến Thanh Trì hơi đau lòng nhóc, y nhìn bé trai đang cúi đầu trước mặt mình. Tuổi Bác Nghiên không lớn, nhưng tâm tư rõ ràng nặng hơn Kỳ Kỳ không ít, cha mẹ nhóc luôn cãi nhau, còn ly hôn, nhóc và Kỳ Kỳ là bạn tốt, cho nên sợ Kỳ Kỳ cũng gặp phải chuyện như vậy. Nhóc không muốn Kỳ Kỳ gặp phải chuyện này như mình, cho nên mới nói với Yến Thanh Trì những lời này.
Yến Thanh Trì duỗi tay ôm ôm nhóc, "Yên tâm, chú sẽ không cãi nhau với chú Giang, cũng sẽ không ly hôn với chú ấy, bọn chú sẽ nhìn Kỳ Kỳ lớn lên."
Bác Nghiên cảm thấy như vậy rất tốt, lại cảm thấy hơi hâm mộ, nên gật gật đầu, nói cảm ơn chú.
Yến Thanh Trì nhìn nhóc, xoa xoa đầu, "Nghiên Nghiên hiểu chuyện lại đáng yêu như vậy, cho dù ba mẹ con ly hôn nhưng nhất định vẫn rất thương con, cũng sẽ nhìn con lớn lên."
"Thật vậy chăng?"
Yến Thanh Trì gật đầu, an ủi nhóc, "Ừm, thật mà, bọn họ ly hôn là chuyện giữa hai người lớn bọn họ, không liên quan gì đến con, con vẫn là tiểu bảo bối bọn họ thương yêu nhất nhất."
"Vậy vì sao bọn họ phải cãi nhau, còn phải ly hôn?" Bác Nghiên hỏi.
Vấn đề này Yến Thanh Trì không trả lời được, vợ chồng khắc khẩu có rất nhiều nguyên nhân, ly hôn cũng có rất nhiều nguyên nhân, y không phải Bác Phong, cũng không phải Phó Mẫn Chi, y không biết là vì sao, y chỉ biết, Bác Nghiên là vô tội.
Nhưng Bác Nghiên lại là người bị tổn thương nhiều nhất trong chuyện này.
"Chú không biết." Yến Thanh Trì thành thật nói, "Nhưng chú cảm thấy con rất ngoan, nên chú cảm thấy ba mẹ con nhất định rất thương con."
Bác Nghiên không nói gì, nhóc nhìn đầu gối mình, một lát sau, đứng lên.
"Chú, chuyện hôm nay chúng ta nói, đừng nói cho những người khác, bao gồm cả Kỳ Kỳ được không?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Được."
Bác Nghiên giơ đầu ngón tay, Yến Thanh Trì móc ngoéo với nhóc, Bác Nghiên thả lỏng tay, cầm ly thuỷ tinh rót nửa ly nước uống, nói "ngủ ngon" với Yến Thanh Trì, lúc này mới lên cầu thang.
Yến Thanh Trì thở dài, trực giác của y cảm thấy chắc là Bác Nghiên vẫn còn một ít lời muốn hỏi y, lại không có mặt mũi hỏi, đứa nhỏ này cũng là rất không dễ dàng. Y không khỏi cúi đầu, nhìn nhìn bụng mình, mỗi một đứa nhỏ đều là kết tinh của tình yêu và ôn nhu, mang trên mình đầy mong đợi, theo lý nên là tồn tại hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng bọn họ là người trưởng thành, lại mang những nỗi niềm khác nhau, y hy vọng tất cả bạn nhỏ trên đời đều được sống trong ấm áp, nhưng những người y có thể đảm bảo cũng chỉ có con của mình thôi.
Giang Mặc Thần nhìn Kỳ Kỳ nằm ngoan lên giường, nói chuyện với bé một lát mới đi. Hắn về phòng ngủ, nhưng không thấy Yến Thanh Trì, nên xuống phòng khách tìm, mới xuống tới tầng dưới, đã thấy y đang ngồi trên sô pha ăn quýt. Thấy hắn xuống tới, Yến Thanh Trì còn chủ động hỏi, "Anh ăn không?"
Giang Mặc Thần cảm thấy y như vậy lại giống như ăn vụng bị bắt tại chỗ, cảm thấy hơi buồn cười, rồi nhịn không được cười ra tiếng. Hắn đi qua giúp y lột 2 quả, sau đó lấy mấy quả còn dư lạt đem cất, "Cái này ăn nhiều nóng, đừng ăn quá nhiều."
Yến Thanh Trì chỉ đột nhiên muốn ăn thôi, bây giờ đã ăn được một chút, cũng thỏa mãn, cho nên rất nghe lời gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.
"Vừa rồi Bác Nghiên xuống đây uống nước, nói với em ít lời."
"Nói cái gì?" Giang Mặc Thần hỏi y.
"Em đã móc ngoéo với nó, không thể nói với người khác, nên không thể nói với anh." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Em cảm thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, làm người ta rất đau lòng."
Giang Mặc Thần cũng không để ý chuyện y nói chuyện với Bác Nghiên đối thoại lại không thể nói với mình, dù sao, Bác Nghiên còn quá nhỏ, hai người nói chuyện chắc cũng không phải chuyện lớn gì.
Hắn ôm lấy Yến Thanh Trì, "Cha mẹ ly hôn cũng không phải chuyện tốt gì với đứa nhỏ, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, chúng ta cũng không tiện xen vào."
"Ừm, em chỉ cảm khái một chút."
"Cho nên, chúng ta phải lấy đó làm gương." Giang Mặc Thần nhìn y, "Tuyệt đối không thể ly hôn."
Yến Thanh Trì cười một cái, "Nói nửa ngày, trọng điểm của anh là ở chỗ này a."
"Anh nói không đúng sao? Nếu chúng ta ly hôn, chắc Kỳ Kỳ cũng sẽ bỏ nhà ra đi."
Yến Thanh Trì tưởng tượng hình ảnh Kỳ Kỳ lôi kéo rương hành lý ôm bể cá, cảm thấy quá dễ thương luôn, nhưng, "Em phải mua cho nó con chó trước đã, đến lúc đó Kỳ Kỳ có thể tay trái kéo hành lý, tay phải nắm chó, dù là bỏ nhà ra đi, cũng nhãi con bỏ nhà khốc nhất trong đám bảo bảo."
Giang Mặc Thần bị hình ảnh y miêu tả làm cho tức cười, "Vậy anh mua cho Kỳ Kỳ một con ưng đi, đến lúc đó, tả khiên hoàng, hữu kình thương, cẩm mạo điêu cầu* tay kéo rương hành lý, nhìn đã biết không dễ chọc."
* tay trái dắt chó vàng, tay phải giơ chim ưng xanh, mũ gấm áo cừu (Giang thành tử - Mật châu xuất liệp)
Yến Thanh Trì ha ha cười, "Anh coi nó là Nhị Lang Thần a, nghịch thiên ưng, Hao Thiên khuyển, một cái cũng không thiếu." Y đứng đứng dậy, "Đi thôi, về phòng ngủ, cha của Nhị Lang Thần."
Giang Mặc Thần đứng lên, sờ sờ bụng y, "Tốt, ba ba của Na Tra."
Sáng hôm sau, Yến Thanh Trì đưa Kỳ Kỳ và Bác Nghiên đến trường, Bác Nghiên rất lễ phép, trước khi vào trường còn nói cảm ơn y, Yến Thanh Trì nói nhóc có thời gian có thể thường tới chơi.
Buổi chiều, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì cùng tới đón Kỳ Kỳ. Hai người bọn họ ngồi trong xe, Yến Thanh Trì chạm chạm Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Chu Dĩ Hành cách đó không xa đang đi về bên này.
"Bị anh nói đúng rồi." Giang Mặc Thần lé mắt nhìn nhìn Yến Thanh Trì.
"Vậy anh đi ứng phó hắn ta đi." Yến Thanh Trì ôn thanh nói.
Không tới một lát, Chu Dĩ Hành gõ gõ cửa sổ xe bên chỗ Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần hạ kính xuống, nhìn Chu Dĩ Hành kinh ngạc trong nháy mắt, khẽ cười cười, "Đã lâu không gặp a."
"Đúng là hơi lâu." Chu Dĩ Hành nhìn nhìn vào trong, nhìn thấy Yến Thanh Trì bên trong xe, "Anh còn tưởng mình nhận sai xe." Gã nhìn Yến Thanh Trì, "Nhưng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của em, mới yên tâm đấy."
Yến Thanh Trì cảm thấy tố chất tâm lý của gã thật tốt, cách một Giang Mặc Thần còn muốn thả thính mình.
Giang Mặc Thần thấy vậy, thật ra có hơi khó chịu, hừ một tiếng, "Chu Dĩ Hành, cho dù cậu không học vấn không nghề nghiệp, nhà các cậu cũng không coi trọng cậu, nhưng dù sao cậu cũng họ Chu, không đến mức tin tức bị tắc đến mức ngay cả chuyện năm ngoái tôi kết hôn cũng không biết đi. Hay là, mấy năm nay nhà cậu đã suy tàn lợi hại như vậy rồi, không còn trong cái vòng này nữa?"
Chu Dĩ Hành bị hắn nói như vậy, hơi bực bội, nhưng không muốn thừa nhận mình giả bộ hồ hồ đồ đồ, chỉ đành nói: "Không phải anh không biết trước đó tôi ở nước ngoài a, cuối năm trước mới về thôi."
"Cho nên mấy tháng nay cậu về lại không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng một dạ đọc sách thánh hiền? Không biết gì hết?"
Chu Dĩ Hành buồn bực, mạnh miệng nói: "Tôi chỉ lười quan tâm chuyện có liên quan đến anh thôi."
Giang Mặc Thần mỉm cười, "Vậy bây giờ cậu biết rồi, cũng nên biết làm thế nào đi."
Chu Dĩ Hành cười, gã cảm thấy hơi buồn cười, "Giang Mặc Thần, lời này của anh là có ý gì? Tôi nên biết làm gì nha?"
"Cách Yến Thanh Trì xa một chút."
"Đã là thời đại nào rồi, anh còn một bộ dáng cổ hủ như thế a, chuyện giữa tôi và Thanh Trì là chuyện của hai chúng tôi, thế nào? Em ấy kết hôn với anh, thì ngay cả bạn cũng không được có sao?"
"Chỉ bằng cậu?" Giang Mặc Thần khinh miệt cười, quay đầu nhìn Yến Thanh Trì, "Cậu ta là bạn em?"
Yến Thanh Trì lắc đầu, "Không quen biết."
Chu Dĩ Hành nghe vậy, hơi kinh ngạc, "Thanh Trì, sao em lại nói như vậy?"
Yến Thanh Trì nhìn gã, "Đúng là chúng ta không quen biết a."
"Anh đã cứu em."
"Nên tôi đã cảm ơn anh."
"Chỉ cảm ơn là xong rồi?"
"Vậy anh còn muốn cái gì?" Yến Thanh Trì hỏi gã, "Thật ra ngày đó anh không ra tay, tôi cũng sắp giải quyết xong rồi, nhưng dù sao anh cũng đã giúp tôi, anh còn muốn cái gì?"
Chu Dĩ Hành bị y hỏi đến ngốc.
Giang Mặc Thần mở miệng nói, "Chắc là muốn em nhớ kỹ hắn ta đi, bằng không, ngày thường Chu thiếu của chúng ta cũng không hoạt động ở khu vực này đâu, đi hơn nửa thành phố đến đây, còn không phải là muốn trong một đám người nhìn em nhiều thêm một cái."
"Vậy đáng tiếc chúng ta đã xác định có duyên không phận."
Chu Dĩ Hành quả thật bị hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ đến không còn lời nào để nói.
"Anh muốn tốt cho em, không ngờ em lại như vậy." Gã nhìn Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì hơi hơi mỉm cười, "Đúng rồi, dù sao bạn trai cũ hay bạn trai hiện tại gì đó của anh? Tóm lại là Nguyên Minh Húc đấy, đã từng đánh giá tôi, ý chí sắt đá, máu lạnh vô tình, tàn nhẫn tàn khốc, dù sao cũng không phải người tốt gì. Tôi cảm thấy anh ta nói vô cùng chính xác, đặc biệt chuẩn xác."
Chu Dĩ Hành: "......"
"Được rồi, Chu Dĩ Hành." Giang Mặc Thần nhìn gã, "Chuyện này đến đây kết thúc, mặc kệ cậu muốn làm cái gì, cũng đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Nếu cậu làm không được, tôi tin tưởng ba cậu rất tình nguyện quản giáo cậu."
"Anh ít kéo ba tôi vào đi, đây là chuyện của đồng lứa chúng ta, anh đừng nhắc thế hệ trước vào."
"Nếu cậu không muốn thật, thì lăn ra xa đi, hôn sự của chúng tôi là trưởng bối của hai nhà định ra, bây giờ may mắn là bọn họ chưa biết hành động của cậu, bằng không, lấy tính cách của cha mẹ tôi, cậu cảm thấy cậu còn có thể lành lặn đứng ở đây sao? Ba cậu phải tìm cậu nói chuyện từ lâu rồi. Cậu cho rằng chuyện của Chu Cường, tôi không biết gì thật à?"
Chu Dĩ Hành còn muốn nói cái gì, nhưng lại cố kỵ gia đình mình, cắn chặt răng, không nói gì.
"Còn không đi? Chờ xem một nhà ba người chúng tôi hạnh phúc mỹ mãn sao?" Giang Mặc Thần lạnh nhạt nói.
Chu Dĩ Hành nhìn vào mắt hắn, không có cách nào rời khỏi.
"Đơn giản như vậy?" Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần gật đầu, kéo cửa sổ xe lên một nửa, "Chu Dĩ Hành không phải phiền toái gì lớn lắm, phía sau hắn ta có một Chu gia, Chu gia là chỗ dựa của hắn, cũng là trói buộc, nên hắn không dám làm trò gì tổn hại đến ích lợi của Chu gia. Trước đó hắn ta làm bộ không quen em, cũng là vì có thể lấy cớ cho hành động hôm nay để sau này thoát thân thôi. Bằng không nếu bị người nhà bọn họ phát hiện hắn ta biết rõ thân phận của em, còn vội vàng tìm cảm giác tồn tại trước mặt em, thậm chí có tâm tư không thể để ai biết, hắn ta sẽ không quả ngon ăn."
"Vậy sau này, hắn ta còn " ngẫu nhiên gặp được " em nữa không?"
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Để chắc ăn, anh vẫn nên gọi điện cho anh trai hắn ta đi. Khác với Vệ Huân đệ khống, anh trai Chu Dĩ Hành, chắc là hận không có đứa em trai này đi."
Giang Mặc Thần nói xong, tìm được rồi số điện thoại của anh trai Chu Dĩ Hành trong danh bạ, gọi đi.
——————