"Nhưng mà, Yến Thanh Trì là đàn ông đó." Có người nhỏ giọng nói.
"Vậy thì?" Người kia hỏi cô, "Đã là năm 201X, hôn nhân đồng tính cũng hợp pháp, cô còn kỳ thị đồng tính luyến ái nữa."
"Tôi không có ý này......"
"Ca ca làm như vậy mới là có trách nhiệm đó." Giai Giai xen mồm đúng lúc, "Anh ấy thích con trai, nên anh ấy thoải mái công bố, thừa nhận tính hướng của mình, cũng không lừa gạt tình cảm của con gái. Tôi ghét nhất loại người rõ ràng thích đàn ông, nhưng vẫn muốn lừa hôn phụ nữ!"
"Đúng vậy." Các em gái trong nhóm sôi nổi phụ họa.
Cứ như vậy, lấy người kia và Giai Giai cầm đầu kẻ xướng người hoạ hạ, sau khi đại đa số fan trong nhóm nghe xong tuy không muốn chấp nhận, nhưng vì "Cộng Sự Tốt Nhất" trước đó đã trải chăn, cùng việc Yến Thanh Trì vừa lấy thưởng, nên mới miễn miễn cưỡng cưỡng coi như chấp nhận rồi.
Cũng có fan only giống Mộc Lâm Sâm Sâm Sâm không chấp nhận sự thật, nhưng cô mới nói có vài câu, đã bị người kia áp xuống, mới phát hiện thế cục đã bị những người kia khống chế, nên dù cho không cam lòng, nhưng cũng không muốn thoát fan, đành phải nhẫn nại tạm thời, chờ sau này rồi nói.
Đương nhiên, cũng có một ít fan nhỏ tuổi, khóc đến trời u đất ám, thậm chí thoát fan, nhưng bởi vì bản thân Giang Mặc Thần là diễn viên, đa số người thích hắn không phải hướng về tác phẩm của hắn chính là hướng về mặt của hắn, hơn nữa tài nguyên của hắn cũng không phải nhờ vào fan và nhân khí, nên dù có fan thoát fan, nhưng số lượng không nhiều, đối lập tổng số fan khổng lồ, và người qua đường vì hắn thẳng thắn công bố tính hướng và tình yêu mà chuyển thành fan, chỉ có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.
Tiểu Lưu nhanh chóng tìm hiểu tình huống thông qua fan chuyên nghiệp và fan lâu năm có liên hệ với mình, thầm nói còn được còn được.
Giống như Giang Mặc Thần, fan của Yến Thanh Trì tuy rằng cũng có một ít không thể chấp nhận được, không rõ vì sao y phải yêu đương với Giang Mặc Thần, cảm thấy y đã biết rõ từ trước đến nay fan của Giang Mặc Thần chướng mắt tất cả mọi người, còn muốn quen với Giang Mặc Thần, quả thật là vội vàng tự làm mình không thoải mái, vì thế tức giận thoát fan. Nhưng đa số fan còn lại, cũng đã chấp nhận hiện trạng này rồi.
Cà Phê Trà Sữa Không Thêm Đường: "Nói sao bây giờ, tuy rằng chuyện này tương đối đột nhiên nhưng mà quan hệ của ca ca và Giang tổng rất tốt, cái này mọi người đều biết, ở trong phim hay ngoài đời Giang tổng cũng đều rất chiếu cố ca ca, tôi biết mọi người không thích fan của Giang tổng, cảm thấy các cô ấy quá lợi hại, sau này sẽ tìm ca ca gây phiền toái, nhưng vì nguyên nhân đó, chúng ta mới phải ủng hộ ca ca hơn nữa. Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, từ lúc ca ca ra mắt đến bây giờ, tài nguyên của anh ấy đều do chính anh ấy tự nắm bắt, chưa từng dựa vào chúng ta, nên ca ca đã rất lợi hại, chúng ta cũng nên lợi hại hơn nữa, ít nhất phải giống Ngân Hà tỷ tỷ cách vách, có năng lực xé tay đôi với Tiểu Phòng Ở, vậy mới không làm ca ca vẫn luôn nỗ lực của chúng ta thất vọng. Dù sao tôi sẽ không thoát fan, Giang tổng là nhất ca của Nam Tranh, nếu tình yêu của hai người xảy ra vấn đề gì, chắc chắn Nam Tranh sẽ hướng về Giang tổng, đến lúc đó không còn fan ủng hộ, chẳng phải ca ca quá đáng thương rồi sao."
Đang tự bế thoát fan: "Đó cũng là chính anh ấy lựa chọn, tự mình lựa chọn, tự mình gánh vác, cho dù anh ấy quen với Vệ Lam cũng tốt hơn quen với Giang tổng."
Vào đông không còn dậy sớm: "Má nó, cô là ai thế? Sửa tên nhanh quá vậy! Dừng lại đi, Giang tổng với Vệ Lam, thôi chọn Giang tổng đi, cô nghĩ Ngân Hà tỷ tỷ ôn nhu hiền thục hơn Tiểu Phòng Ở thiệt đó hả? Đó là chúng ta không có xung đột với Vệ Lam, Vệ Lam lại tình nguyện giúp Thanh Trì, nên Ngân Hà tỷ tỷ mới coi như ôn hòa với chúng ta, cô nhìn mấy fandom từng xé bức với Ngân Hà tỷ tỷ kìa, cái nào mà không chảy nước mắt khóc lóc thảm thiết, nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn thịt gặm xương. Hơn nữa, tốt xấu gì Giang tổng cũng là người ôn hòa phân rõ phải trái, sau này dù có chia tay với Thanh Trì thật, fan chúng ta xé nhau một trận thì thôi đi. Tiểu bá vương Vệ Lam còn tự mình ra trận, cậu ấy muốn xé bức, đó mới là đáng sợ đó, sau lưng Vệ Lam là thế lực gì a, sao mà Thanh Trì chọc nổi."
Cà Phê Trà Sữa Không Thêm Đường: "Tiễn Vệ Lam đệ đệ đi, đệ đệ đã đủ tốt với ca ca chúng ta rồi, đừng mang đệ đệ lên sân khấu nữa."
Vào đông không còn dậy sớm: "Tôi chưa nói Vệ Lam đệ đệ không tốt, quan hệ bây giờ của đệ đệ và Thanh Trì như vậy là khá tốt, không cần thêm quan hệ gì nữa."
Đang tự bế thoát fan: "Tôi chỉ thuận miệng nhắc Vệ Lam thôi, các cậu đừng coi là thật chứ."
Tơ liễu bay múa: "Vậy cuối cùng cô là ai? Nhóm chúng tôi nhiều thêm một cái ID như thế từ lúc nào? Em gái này trước giờ từng chuyện sao?"
Màu tím nhạt: "Là tôi nè, tôi hơi thất vọng muốn thoát fan, nên đổi tên, nói thật, tôi có thể chấp nhận anh ấy và bất kì người nào, cho dù là sao nữa mười tám tuyến cũng được, tôi cũng không muốn là Giang tổng."
Kem tươi ăn ngon: "Thôi đi, sao nữ mười tám tuyến thật thì cô đã thoát fan rời nhóm rồi, còn đổi tên ở đây? Giang tổng và sao nữ mười tám tuyến tôi chọn Giang tổng, tốt xấu gì Giang tổng cũng là cao phú soái đứng đắn, tính cách cũng tốt, Dư Tiêu Vũ thỏa mãn yêu cầu của cô đó, thậm chí chỉ là mười tám tuyến đâu, quay "Cộng Sự Tốt Nhất" xong sao cũng được lên tuyến tám đó, còn là con gái, cho cô đó, đừng tai họa Thanh Trì ca ca của tôi."
Vào đông không còn dậy sớm: "Ha ha ha ha, màu tím nhạt, cô muốn Dư Tiêu Vũ không?"
Màu tím nhạt: "...... Cần gì tàn nhẫn như vậy."
Yên lặng ăn dưa: "So một hồi có phải vẫn là Giang tổng tốt hơn một chút không, chỉ có fan hung tàn thôi, nhưng bản thân Giang tổng cũng không có gì để bắt bẻ hết."
Cà phê sữa bò không thêm đường: "Dù sao ván đã đóng thuyền, chúng ta đừng tự làm khó mình, có thể chấp nhận thì ở lại nhóm chúng ta cùng nhau ủng hộ ca ca, không thể chấp nhận, thoát fan hay rời nhóm gì cũng được, chỉ cần không biến thành anti trở về dẫm, mọi người cũng coi như có duyên gặp gỡ một hồi, nếu ai dám làm chuyện gì có lỗi với ca ca, sau này gặp lại, cũng đừng trách mọi người không nói tình cảm."
Màu tím nhạt: "Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì không thoát fan trước, tức giận thì tức giận, nhưng vốn dĩ chúng ta đã ít hơn Tiểu Phòng Ở, xé bức cũng không bằng lợi hại bằng các cô ấy, nếu lại thoát fan, vậy đến lúc đó Thanh Trì còn không phải mặc cho bọn họ xâu xé, đến lúc ấy chắc tôi cũng bị ngược phải về lại, còn không bằng ở đây tùy thời đề phòng các cô ấy."
Không hiểu triết học: "Ha ha ha ha, màu tím nhạt, cô thay đổi như chong chóng á, cô phải nghĩ vậy nè, chúng ta nghe thấy tin tức này cũng đã có người không vui, chẳng phải Tiểu Phòng Ở tỷ tỷ càng không vui hơn sao, bọn họ không vui, không phải chúng ta phải vui vẻ sao?"
Đi đường khó: "Ha ha ha ha, triết học tỷ tỷ nói rất đúng, triết học tỷ tỷ chị thiệt có hiểu biết nha."
Cà Phê Sữa Bò Không Thêm Đường thân là trưởng nhóm, nhìn các em gái trong nhóm dần chấp nhận được sự thật này, cuối cũng thở phào nhẹ nhàng, âm thầm chúc phúc cho Yến Thanh Trì, mặc kệ thế nào, nhất định phải hạnh phúc nha.
Chuyến bay về nước của Yến Thanh Trì đã định ở ngày thứ ba —— bởi vì ngày hôm sau y đã nhận lời mời của một tạp chí, ngày thứ ba xuống máy bay, Quản Mai rất chủ động để Yến Thanh Trì đi thông đạo VIP. Gần như không cần nghĩ cô cũng biết tình trạng ở sân bay là thế nào, lấy thưởng thêm công khai tình yêu với Giang Mặc Thần, lúc này để Yến Thanh Trì đi thông đạo phổ thông, trừ khi y hóa thân thành chim yến thật, nếu không cho dù thân thủ y có lợi hại, cũng không thoát khỏi ma trận của fan và phóng viên.
Ra khỏi thông đạo VIP, hai người đang chuẩn bị lên xe bảo mẫu, nhưng vừa kéo cửa xe ra, Yến Thanh Trì đã nghe xe phía sau vang lên hai tiếng, y phản xạ có điều kiện quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe hơi quen thuộc. Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, lúc này mới nhớ tới đây không phải là chiếc xe Giang Mặc Thần đặt ở gara sao.
Y đi về hướng chiếc xe kia, quả nhiên thấy cửa ghế phụ đã mở ra, Yến Thanh Trì kéo ra nhìn vào, Giang Mặc Thần khẽ cười cười với y, "Lên xe đi."
Vì thế Yến Thanh Trì ra hiệu cho Quản Mai, ngồi xuống ghế phụ, đóng cửa xe.
"Sao anh lại tới đây?" Yến Thanh Trì hơi bất ngờ, "Cũng không nói trước một tiếng với em."
"Muốn cho em một sự bất ngờ."
"Ừ thì có một chút." Yến Thanh Trì nói.
Y cúi đầu đã nhìn thấy tay của Giang Mặc Thần, chính là chiếc nhẫn hắn cầu hôn với mình. Yến Thanh Trì đang muốn nói chuyện, Giang Mặc Thần đã chú ý tới tầm mắt của y, xoè tay vẫy vẫy với y, hỏi, "Bây giờ anh có thể mang rồi chứ?"
Yến Thanh Trì không tự giác cười, không hiểu sao cảm thấy lời này của hắn lộ ra chút ấm ức nhưng không biết sao cũng mang theo chút đắc ý, "Mang đi mang đi, dù sao cũng công khai rồi."
Giang Mặc Thần cầm tay y, hôn một cái trên nhẫn của y, "Chúc mừng nhận giải, tương lai của em một mảnh xán lạn."
Yến Thanh Trì khẽ mỉm cười, "Mượn lời tốt của anh, Giang tiên sinh."
"Đi thôi, chúng ta về nhà đi."
Yến Thanh Trì cầm thưởng, hai người không tránh được phải chúc mừng một phen, Giang Mặc Thần đặt nhà hàng Tây, hai người vừa ngắm cảnh đêm, vừa nghe đàn violon, hưởng thụ bữa tối ánh nến.
Sau khi về đến nhà, Yến Thanh Trì mở cửa, phát hiện hai cục cưng đã được dì Trương dỗ ngủ từ sớm, Giang Mặc Thần thông cảm y ngồi máy bay một ngày, hỏi, "Mệt không?"
Yến Thanh Trì lắc đầu, "Thật không dám dấu diếm, bây giờ em rất có tinh thần."
"Chúng ta có thể làm một ít vận động ban đêm."
"Trước hết, em muốn làm một chuyện."
Yến Thanh Trì nói xong, mang hành lý của mình lên cầu thang, Giang Mặc Thần đi theo, chỉ thấy y đặt vali của mình xuống rồi, tháo balo ra, sau đó cẩn thận lấy cái cúp trong túi ra.
Y liếc Giang Mặc Thần một cái, cầm cúp vào thư phòng, mở kệ thủy tinh trưng bày cúp ra, rất cẩn thận đặt cúp của mình bên cạnh cúp Kim Quế lần đầu tiên Giang Mặc Thần nhận giải nam chính xuất sắc nhất, mắt cong cong nói: "Như vậy là ghép thành một đôi."
Giang Mặc Thần nhìn nhìn cúp trong ngăn tủ, ôm y, "Thật ra dựa theo địa vị mà nói thì cúp của em đặt bên cạnh cúp Kim Lộc thích hợp hơn."
"Không cần," Yến Thanh Trì rất có kiên trì của mình, y nhìn Giang Mặc Thần, "Em không muốn bày theo địa vị. Đây là cúp nam chính xuất sắc nhất đầu tiên của em, nên xứng với cúp nam chính xuất sắc nhất đầu tiên của anh, chờ sau này em bắt được cái thứ hai, cái thứ ba, bổ sung đủ với các cúp của anh."
"Được, theo như em nói." Giang Mặc Thần ôn hoà nói.
Yến Thanh Trì lấy di động của mình ra, chụp một bức cho hai cái cúp, sau đó đăng Weibo: Bổ sung một tấm chụp chung.
Đính kèm bức ảnh mới chụp.
Y chụp chụp ảnh xong, tâm tình vô cùng, "Đi thôi, chúng ta đi tắm đi."
"Cùng tắm?"
Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Không phải anh nói phải vận động ban đêm sao?"
"Bỏ đi, em mệt mỏi cả một ngày, anh không muốn lăn lộn em trong phòng tắm."
Yến Thanh Trì dừng chân, đặt tay lên vai hắn, áp sát vào hắn nói, "Nhưng mà, nếu em muốn lăn lộn anh thì sao."
Giang Mặc Thần nhìn y, mang theo chút dung túng bất đắc dĩ, "Em đúng là......" Hắn nhìn vẻ mặt nắm chắc thắng lợi của Yến Thanh Trì trước mặt, đột nhiên bế ngang người trước mặt lên.
Yến Thanh Trì kinh ngạc, lập tức bật cười, "Anh không chê em nặng hả."
"Sức ôm em vẫn phải có, không phải muốn lăn lộn anh sao, đi thôi."
Tuy rằng Yến Thanh Trì cũng được hắn ôm một hai lần rồi, nhưng thường chỉ bế đi được vài bước đã bị đặt xuống giường, đây là lần đầu tiên được ôm đi một đoạn đường tương đối dài như vậy, "Thật kỳ quái quá đi." Y nhìn Giang Mặc Thần, "Anh không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Không cảm thấy."
Yến Thanh Trì đặt cánh tay trên vai hắn, "Thì ra con gái được ôm công chúa là có cảm giác như vậy."
"Cảm giác gì?"
"Có hơi nhẹ nhàng, nhưng cũng hơi kỳ quái, chắc là có rất ít cô gái cao như em vậy."
"Không cảm thấy thật thoải mái thật ngọt ngào sao?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, "Em lo lắng có khi nào anh mệt quá quăng em đi hơn."
"Đã nói anh vẫn có sức ôm em mà."
Yến Thanh Trì yên tâm, "Vậy anh ôm đàng hoàng đi, để em cảm giác lại."
Giang Mặc Thần nhìn y, cười cười.
Yến Thanh Trì được hắn ôm, cũng không cảm thấy tư thế này có gì không ổn, trước giờ tâm thái y rất tốt, cũng không xem nhẹ mình, nên cũng không ra vẻ hiểu lầm biểu hiện yêu thích y của Giang Mặc Thần, mà toàn nhận hết. Bởi vậy, cho dù là lúc khiêu vũ dưới hải đăng, Giang Mặc Thần hỏi mình có nhảy bước nữ được không, hay bây giờ Giang Mặc Thần ôm y như vậy, đối với y mà nói, đều chỉ là một loại phương thức Giang Mặc Thần muốn thân cận với mình, y sẽ không nghĩ nhiều, cũng sẽ không từ chối, thậm chí còn cảm thấy rất thú vị.
Y được Giang Mặc Thần ôm, nhìn Giang Mặc Thần, cảm thấy từ sau khi bắt được giải Kim Nhạn, hình như mình luôn trong trạng thái thật sung sướng. Giang Mặc Thần cúi đầu nhìn y, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là rất vui vẻ."
"Bởi vì cuối cùng cũng nhận thưởng?"
"Không chỉ thế, cũng bởi vì cuối cùng chúng ta cũng được công khai, bởi vì em đã về, bởi vì em nhìn thấy anh." Yến Thanh Trì nói, đột nhiên thẳng eo, hơi vươn người lên, Giang Mặc Thần sợ tới mức vội vàng ôm chặt y, "Em cẩn thận một chút."
"Anh ôm chặt."
"Em đừng lăn lộn thì anh sẽ ôm em rất chặt."
"Em lăn lộn thì anh cũng phải ôm chặt chứ, không phải anh nói, anh vẫn có sức ôm em sao."
"Anh......" Giang Mặc Thần đang muốn phản bác y, đột nhiên lại bị Yến Thanh Trì câu lấy cổ, hắn còn chưa kịp phản ứng, Yến Thanh Trì đã hôn tới.
Gần như ngay lập tức Giang Mặc Thần ôm y chặt hơn nữa, sợ mình ôm không chặt một chút thì Yến Thanh Trì sẽ rớt xuống.
Yến Thanh Trì rất ôn nhu hôn hắn một lát, mới thoáng buông ra, mỉm cười nhìn hắn.
Giang Mặc Thần không còn cách nào, tưởng nói y hai câu, mặt mày đều là ý cười, Yến Thanh Trì áp sát lại hôn hắn tiếp.
Giang Mặc Thần đơn giản ôm y ngồi xuống giường, hôn hôn.
"Hình như đêm nay em rất vui vẻ." Từ sự kiện Mạc Kiến Anh trước sau đó hắn đi tham ban Yến Thanh Trì, đã phát hiện Yến Thanh Trì cũng có một mặt rất dính người, chỉ là những lúc như thế không nhiều lắm, chỉ xuất hiện dưới tình huống y rất vui vẻ, thật ngọt, nhưng rất khó đến.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Là rất vui vẻ, luôn rất vui vẻ."
"Đã nhìn ra."
Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Khi nào chúng ta công bố chúng ta kết hôn đây?"
Giang Mặc Thần hơi kinh ngạc, "Em đã bắt đầu tính toán ngày này?"
"Anh không muốn sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.
"Đương nhiên anh muốn, anh nằm mơ cũng muốn, phơi giấy hôn thú, chúng ta sẽ có thể làm hôn lễ, rồi có thể chính thức kết hôn, sau đó đi hưởng tuần trăng mật."
"Vậy khi nào chúng ta công bố?"
"Em muốn khi nào?" Giang Mặc Thần hỏi hắn.
"Bây giờ là tháng tư, tháng sáu quá sớm, nhưng em muốn làm hôn lễ ngày 30 tháng 9."
"Vì sao muốn làm hôn lễ ngày 30 tháng 9?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì nhìn hắn, nhất thời bị hắn hỏi đến im lặng, vì sao đây? Bởi vì ngày 30 tháng 9 là ngày sinh nhật chân chính của y, y sợ không có ngày nào để sắp xếp kỷ niệm ngày này, y sống ở thế giới này lâu rồi, sắp quên mình từng không phải người của thế giới này, cũng sắp quên mình là một Yến Thanh Trì khác, đã quên cha mẹ em trai đã từng của mình, cũng đã quên sinh nhật của mình là ngày 30 tháng 9.
Nhưng mà mấy cái đó làm sao nói với Giang Mặc Thần bây giờ? Muốn nói ngay bây giờ sao? Nên nói không?
"Làm sao vậy?" Giang Mặc Thần thấy hình như cảm xúc của y nháy mắt trở về bình tĩnh, thậm chí hình như đang tự hỏi cái gì đó, nhẹ giọng hỏi y, "Suy nghĩ cái gì đó? Không thể nói cho anh sao?"
Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt Giang Mặc Thần rất đẹp, đen nhánh thâm thúy, giống bầu trời đêm yên tĩnh, giống như có thể bao dung tất cả mọi thứ. Yến Thanh Trì biết hắn là một người có năng lực tiếp thu rất mạnh, cũng biết chắc là hắn có thể chấp nhận mình không phải người của thế giới này. Nhưng đây là bí mật cuối cùng của mình, một khi nói ra ngoài, y sẽ thật sự không còn bí mật gì.
"Không sao hết." Trước giờ Giang Mặc Thần đều rất có kiên nhẫn cũng rất bao dung với y.
Ban đầu lúc hai người mới gặp nhau, lúc hắn còn chưa có tình cảm với y, có thể bình tĩnh ngồi ở trên cao, dựa vào tư liệu của mình lạnh nhạt phân tích y, nói với y lời nói lý trí nhất; nhưng theo thời gian hai người ở chung, sau khi hắn thích Yến Thanh Trì, lại có thể đặt lý trí của mình qua một bên, chỉ dựa vào tình yêu và sự tín nhiệm của mình với y, bao dung không hợp lý và điểm đáng ngờ trên người y, kiên nhẫn, năm này sang năm nọ chờ đến lúc Yến Thanh Trì tình nguyện chủ động nói với mình.
Ở chỗ Yến Thanh Trì, từ khi hắn thích Yến Thanh Trì, thậm chí là sớm hơn đó nữa, từ lúc bọn họ lãnh chứng, hắn chính là một người bạn đời rất tốt, một người yêu rất bao dung.
"Nếu thích ngày 30 tháng 9, chúng ta có thể làm hôn lễ ngày 30 tháng 9, nếu em cảm thấy trong khoảng thời gian đó còn muốn phơi giấy hôn thú hay phơi ngay bây giờ thì nhanh quá, chúng ta có thể chờ tới gần hôn lễ rồi phơi, cũng giống nhau."
"Anh không muốn biết vì sao em muốn kết hôn ngày 30 tháng 9 sao?" Yến Thanh Trì cúi đầu nắm lấy tay phải của hắn.
"Anh không cần biết nhiều như vậy, anh chỉ cần biết em muốn tổ chức hôn lễ ngày đó là được." Giang Mặc Thần ôn nhu nói.
Yến Thanh Trì cắm tay trái của mình khe hở ngón tay tay phải của hắn, mười ngón tay giao nhau, y nhìn nhẫn trên tay mình, cầm tay Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần rất tự nhiên nắm chặt y.
Yến Thanh Trì ngẩng đầu, cười nói, "Nói anh thích em."
"Anh thích em." Giang Mặc Thần nhẹ giọng nói.
Hắn hôn hôn trán Yến Thanh Trì, thấp giọng nói: "Anh yêu em."
Yến Thanh Trì khẽ mỉm cười, "Câu em vừa nói chỉ là nửa câu đầu thôi, câu hoàn chỉnh là "nói anh thích em, em sẽ nói bí mật của em cho anh biết"."
Y nhìn Giang Mặc Thần, nghiêm túc nói: "Giang Mặc Thần, đây là bí mật duy nhất, cũng là cuối cùng của em, em nói với anh, có thể anh sẽ hơi kinh ngạc, nhưng mà em nói đều là sự thật."
"Được." Tay trái Giang Mặc Thần hơi dùng sức, ôm chặt y, ấn y vào lồng ngực mình, "Em nói đi anh nghe, dù em nói cái gì, thì anh cũng tin hết."
- -------------
nhớ vote nhaaaaa ~