Phó Mẫn Chi gật đầu.
"Vậy để tủ lạnh đi, chờ mai nó về ăn. Cô thì sao, đêm nay cô ở đây à?"
Phó Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy biểu tình gió thoảng mây bay của hắn, cô hơi khó hiểu nói: "Sao anh lại bình tĩnh như vậy, Nghiên Nghiên đã khóc luôn rồi, bây giờ thà đi nhà người khác cũng không muốn về nhà, sao anh vẫn như không có chuyện gì xảy ra vậy?"
Động tác cắn táo của Bác Phong dừng lại, hỏi cô, "Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Chuyện này không có lời giải, tôi còn biện pháp nào nữa."
"Thì anh nghĩ thêm biện pháp không được sao?"
"Biện pháp duy nhất chính là chúng ta đồng ý với nó, để nó đi tham gia chương trình với Kỳ Kỳ, nhưng mà có thể sao?" Bác Phong nhìn cô, "Biết rõ là không thể nào, cô nghĩ thêm cũng vô dụng thôi."
Phó Mẫn Chi quay đầu, hất tóc trên trán về phía sau, phát sầu.
Bác Phong cảm thấy cô không cần thiết phải như vậy, "Tôi biết sau chuyện của Trương Thông, cô một lòng muốn bồi thường cho nó, muốn cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của nó. Nhưng cô cũng phải biết, đối với Nghiên Nghiên mà nói, nó không giống Kỳ Kỳ, nhà chúng ta cũng không giống nhà Kỳ Kỳ, nên hắn cũng nên biết, hơn nữa phải quen với chuyện đó, muốn trách cũng chỉ có thể trách số nó không tốt, cha mẹ ly dị, gia đình không hoàn chỉnh, nó không thể trông cậy vào gia đình chúng ta có thể so sánh với cha mẹ ân ái của người ta, không thực tế."5
Phó Mẫn Chi lập tức bùng nổ, "Anh nói cái gì đó? Anh có chút tự giác làm cha của con mình không? Anh thấy những lời anh đang nói là một người cha nên nói sao? Sao nó không thể so sánh với Kỳ Kỳ, nó kém hơn Kỳ Kỳ ở chỗ nào, nó không hiểu chuyện bằng Kỳ Kỳ hay là không nghe lời bằng Kỳ Kỳ? Dựa vào đâu mà Kỳ Kỳ có thể có mà con tôi không thể có!"2
Bác Phong nghe vậy, cảm thấy lời này của cô hơi buồn cười, "Đúng là nó không kém Kỳ Kỳ, nên tôi đã nói chỉ trách số nó không tốt, không phải vấn đề của nó, nó không sai, nó là đứa bé ngoan, nhưng cái chính là ba mẹ nó có vấn đề. Hai chúng ta làm sao so với Giang Mặc Thần Yến Thanh Trì người ta, người ta kết hôn nhiều năm như vậy mà ngày càng yêu thương nhau, nhưng chúng ta không phải, hai chúng ta đã ly hôn, gia đình ly dị chắc chắn không thể so sánh với gia đình bình thường cha mẹ đầy đủ hết. Không nói cái khác, nếu chương trình này tên 《con và ba con》, vậy tôi đi không sao cả, hoặc là 《con và mẹ con》, vậy hai người đi không thành vấn đề, nhưng nó tên là "The Family", cô nói xem, làm sao đi?"2
Bác Phong cắn một miếng quả táo, "Nếu bây giờ cô kết hôn lần nữa, hoặc là tôi kết hôn lần nữa, vậy nói không chừng còn đi được, nhưng bây giờ tôi và cô đều đang độc thân, nên không còn cách nào, dù nó có không muốn, cũng chỉ có thể như vậy, đây là số của nó, nó sớm chấp nhận một chút cũng tốt."
Phó Mẫn Chi cầm một quả quýt trên dĩa ném về phía hắn, Bác Phong bắt được, câm nín nói, "Sao cô lại đánh người chứ."
"Tôi đánh anh đồ nói chuyện không chịu trách nhiệm, không biết xấu hổ." Phó Mẫn Chi lại cầm một quả quýt lên chọi hắn tiếp.3
Bác Phong lại bắt được, đặt hai quả quýt lên bàn, cảm thấy cô hơi vô cớ gây rối, "Tôi nói không phải sự thật à? Sao lại không chịu trách nhiệm không biết xấu hổ? Cô chịu trách nhiệm, vậy cô nói xem làm sao bây giờ?"
Phó Mẫn Chi nhìn hắn, cắn răng, tức giận: "Còn không phải là một chương trình thôi sao, quay thì quay, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn lao, cái khác tôi không cho nó được, nhưng cái chương trình này nếu tôi muốn đi, tôi không tin tổ tiết mục còn từ chối tôi ngoài cửa được."6
Bác Phong kinh ngạc, hắn nhìn Phó Mẫn Chi, ngơ ngác hỏi, "Cô đi với ai?"
Phó Mẫn Chi túm trái chuối trên dĩa chọi hắn, căm hận nói: "Anh nói tôi đi với ai? Nghiên Nghiên muốn tôi đi với ai?"3
Bác Phong tránh thoát trái chuối của cô, không dám tin tưởng, "Cô biết cô đang nói gì không vậy? Bây giờ chúng ta đang trong trạng thái ly hôn, cô xác định cô muốn tham gia, tuyên bố với bên ngoài chúng ta là người một nhà?"
"Anh không nói tôi không nói, ai biết chúng ta không phải vợ chồng."
"Vậy sao này thì sao? Xong chương trình thì sao?"
"Xong chương trình trên cơ bản sự nghiệp của chúng ta không có giao thoa, cũng sẽ không gặp nhau ở trường hợp công khai, nên làm sao thì làm vậy, thật sự không được thì nói chúng ta ly hôn thôi."1
Bác Phong đỡ trán, "Cô bây giờ đúng là không một chút lý trí."
"Anh lý trí, anh lý trí đến mức con trai anh bây giờ không về nhà anh cũng không lo lắng, chỉ nghĩ làm nó nhận ra số nó không tốt, nhưng Nghiên Nghiên làm sai cái gì? Dựa vào đâu mà Nghiên Nghiên phải gánh vác hậu quả việc hai chúng ta kết hôn rồi lại ly hôn? Phải, nó là con của chúng ta, nhưng cũng không phải nó lựa chọn chúng ta làm cha mẹ nó, nếu cho nó chọn, đứa bé nào mà không muốn chọn một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh đâu? Kỳ Kỳ không phải con ruột của Giang Mặc Thần Yến Thanh Trì, cũng có thể vui vẻ hạnh phúc lớn lên, Nghiên Nghiên là con ruột của chúng ta, lại phải chịu một câu không thể so với Kỳ Kỳ, anh không cảm thấy châm chọc sao? Anh không lo lắng mỗi ngày nó chơi với Kỳ Kỳ, lỡ đâu không cân bằng được tâm thái, ảnh hưởng đến tính cách thì sao?"9
Bác Phong không muốn cãi cọ với cô, hắn nhéo nhéo giữa mày của mình, "Nên cô muốn mang nó đi quay chương trình đó đúng không?"
"Nếu nó muốn đi thật, vậy tôi đồng ý."
"Rồi rồi, ngày mai tôi nói với nó, bây giờ cũng trễ rồi, chắc là nó với Kỳ Kỳ đã ngủ rồi." Bác Phong nói.
Phó Mẫn Chi nghe vậy, cúi đầu thở dài, tóc rũ xuống trước mặt cô, che khuất biểu tình. Bác Phong đặt trái cây vào dĩa lại, thấp giọng nói, "Được rồi, bây giờ giải quyết xong mọi chuyện rồi, còn than cái gì nữa, về phòng ngủ đi, đã trễ thế này, cô cũng đừng đi, dù sao ngày mai cô cũng phải lại nữa."
Phó Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Bác Phong vẫn một bộ gió thoảng mây bay, "Tôi lên trước, ngủ ngon."
Cô nhìn Bác Phong, cảm thấy hình như mình nhìn không thấu hắn, từ đầu tới đuôi, Bác Phong vẫn một bộ không để bụng, không sao cả với chuyện này. Rõ ràng ban đầu hắn cũng không muốn đi, nhưng sau khi mình nói đi, lại không phản bác hay từ chối gì, vẫn không gợn sóng tỏ vẻ đồng ý, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào?4
Phó Mẫn Chi không nghĩ ra, cũng không đoán ra, cô ngồi trên sô pha, đỡ trán, cảm giác mình hơi đau đầu rồi.
Bởi vì Bác Nghiên đến, nên giường của Kỳ Kỳ nhiều thêm một người, Yến Thanh Trì nhìn Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên và Bác Nghiên, hỏi bọn nhỏ, "Các con xác định muốn ngủ ở đây hết à? Hay để Nghiên Nghiên ngủ với ba đi?"1
"Không sao đâu ba ba, ngủ vừa mà." Kỳ Kỳ nhìn nhìn giường mình.
Nghiên Nghiên nằm trên giường, hai tay ôm chân mình, hô, "Ngủ vừa."
Yến Thanh Trì nhìn Nghiên Nghiên, "Nghiên Nghiên không muốn ngủ với ba ba sao?"
"Nghiên Nghiên muốn chơi," Nghiên Nghiên thả chân xuống, đứng dậy, "Nghiên Nghiên muốn chơi với anh hai và anh Nghiên Nghiên, ngày mai mới ngủ với ba ba."
"Vậy được rồi, vậy các con phải ngủ sớm nha, Kỳ Kỳ ngày mai con và Nghiên Nghiên phải đi học nữa đó."
Kỳ Kỳ gật đầu, "Dạ biết."
"Rồi rồi." Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, lại nói, "Lát nữa để Nghiên Nghiên ngủ giữa các con, em ngủ không yên, coi chừng rớt xuống giường."
"Dạ, con sẽ ôm em ngủ, em sẽ không rớt xuống."
"Con coi chừng em đá con."
"Con mới không đá người đâu." Nghiên Nghiên phản bác vì danh dự của mình.
"Con không đá người? Lần trước ngủ với ba, là ai đá ba?" Yến Thanh Trì hỏi nó.
Nghiên Nghiên hơi chột dạ, phồng phồng quai hàm, nhỏ giọng nói, "Bây giờ không đá."
Yến Thanh Trì cười, nhìn Kỳ Kỳ, "Con nhớ trông chừng em."
"Dạ." Kỳ Kỳ ôm lấy Nghiên Nghiên, "Yên tâm đi ba ba."
"Ừ."
Nghiên Nghiên chờ Yến Thanh Trì đi rồi, mới quay đầu nhìn Kỳ Kỳ, hỏi Kỳ Kỳ, "Anh hai, em ngủ có đá người không?"
Trước nay Kỳ Kỳ đều rất bao dung nó, nên ôn nhu nói, "Đôi khi sẽ đá, nhưng em còn nhỏ nên đá cũng không đau, không có việc gì."
Hai tay Nghiên Nghiên chống mặt mình, sầu thúi ruột, "Thì ra em ngủ còn đá người nữa."
"Sau này em lớn sẽ không đá nữa."1
"Lớn giống anh hai vậy sao?"
Kỳ Kỳ gật đầu.
"Vậy còn rất lâu đó."
"Nhanh lắm, lúc em mới sinh ra, chỉ có nhiêu đây thôi nè." Kỳ Kỳ khoa tay múa chân, "Em xem, bây giờ em đã lớn như vậy."
"Hồi trước em nhỏ như vậy luôn." Nghiên Nghiên thật kinh ngạc, tự nó so so, rất ngây thơ nói: "Nhỏ quá à, còn nhỏ hơn Tuyết Cầu nữa."
"Đúng vậy, nhỏ lắm đó."
Nghiên Nghiên cảm thấy buồn cười, nở nụ cười, Kỳ Kỳ cũng cười theo nó, Bác Nghiên cũng nghĩ đến lúc Nghiên Nghiên mới sinh ra, cũng cười.
Cuối cùng ba đứa nhỏ cười thành một đoàn, Kỳ Kỳ bình tĩnh lại đầu tiên, nhớ lời Yến Thanh Trì, nhắc nhở tiểu đồng bọn của mình và em trai, "Chúng ta nên ngủ rồi."
Bé để Nghiên Nghiên nằm giữa, mình thì tắt đèn hình hoạt hình ở đầu giường.
Nghiên Nghiên xoay người vào Kỳ Kỳ, vươn tay muốn bé ôm, Kỳ Kỳ thật tự nhiên ôm lấy nó, Nghiên Nghiên nhỏ giọng nói: "Anh hai kể chuyện cho em đi, em muốn nghe truyện hổ con tiếp."
"Hổ con là truyện gì?" Bác Nghiên hỏi.
"Chính là truyện hổ con tìm bạn ba tớ vẽ, Nghiên Nghiên không biết chữ nên muốn tớ kể."
"Em ấy không xem tranh sao?"
"Kể chuyện trước khi ngủ thì không xem, ban ngày mới xem." Kỳ Kỳ nói.
Bác Nghiên gật đầu, "Thì ra là vậy."
"Ừm."
Kỳ Kỳ trả lời vấn đề của Bác Nghiên xong thì bắt đầu kể chuyện cho Nghiên Nghiên.
Nghiên Nghiên nghe, không đến một lát đã ngủ, Kỳ Kỳ thấy Nghiên Nghiên ngủ rồi thì không kể nữa, Bác Nghiên còn đang nghe thấy câu chuyện đột nhiên bị cắt ngang, hỏi, "Kỳ Kỳ, cậu ngủ rồi sao?"
Kỳ Kỳ rất kinh ngạc, "Tớ chưa ngủ, sao cậu còn chưa ngủ."
"Tớ còn đang nghe cậu kể chuyện mà."
"À," Kỳ Kỳ nghe nhóc nói như vậy nên mở miệng kể hết câu chuyện, trong phòng không chút ánh sáng, thấp giọng nói: "Tớ kể xong rồi."
Bác Nghiên gật đầu, "Vậy ngủ đi, ngủ ngon."
Kỳ Kỳ ôm Nghiên Nghiên trong lòng, nhỏ giọng hỏi Bác Nghiên, "Nghiên Nghiên, hồi tối á, có phải cậu không muốn về nhà không? Cậu nói cậu không biết làm bài, muốn tớ giảng, nhưng rõ ràng cậu đã làm xong hết rồi."
Bác Nghiên trầm mặc một lát, mới "Ừ" một tiếng.
"Vì sao vậy?" Kỳ Kỳ không rõ.
Bác Nghiên nghĩ nghĩ, dưới bóng đêm, an tĩnh trả lời bé, "Hôm nay tớ không muốn gặp ba mẹ tớ lắm, thật ra tớ rất muốn tham gia chương trình kia với cậu, nhưng nhưng ba mẹ tớ không muốn đi, ba mẹ tớ nói bọn họ không giống hai ba ba của cậu, các cậu là một gia đình, mà chúng tớ," Bác Nghiên dừng một chút, "Chúng tớ là hai gia đình, ba tớ và mẹ tớ không phải một gia đình."
Kỳ Kỳ nghe, cảm thấy bạn tốt của mình quá đáng thương.
"Ba và mẹ sao không phải một gia đình chứ, rõ ràng chính là một gia đình mà." Bé nhỏ giọng nói.
"Cậu ngốc à, ba mẹ tớ đã ly hôn rồi nên không phải gia đình, sau này, ba tớ sẽ cưới một người phụ nữ khác làm mẹ tớ, mẹ tớ sẽ gả cho một người đàn ông khác, người đàn ông đó sẽ là ba tớ, tớ sẽ có hai gia đình nha."
Nhưng mà như vậy không tốt một chút nào, Kỳ Kỳ cảm thấy, nếu hai ba ba của bé tách ra, thành hai gia đình vậy bé nhất định sẽ rất khổ sở.
Bé muốn an ủi Bác Nghiên, nên thả lỏng tay đang ôm Nghiên Nghiên ra, xuống giường, vòng một vòng, đi tới trước mặt Bác Nghiên.
Bác Nghiên thấy bé đột nhiên đứng trước mặt mình, kinh ngạc hỏi, "Sao cậu lại qua đây?"
Kỳ Kỳ cúi người, ôm ôm Bác Nghiên, mềm nhũng nói: "Trước kia lúc tớ không vui, ba tớ ôm tớ một cái, tớ lập tức không có vui như vậy nữa, nên tớ cũng ôm cậu một cái, thì cậu đừng không vui, được không?"3
Bác Nghiên nghe bé mềm mại nói, trong lòng lên men, nhóc ngồi dậy, ôm lại Kỳ Kỳ, không biết nói cái gì.2
Kỳ Kỳ an ủi nhóc, "Lần sau tớ gặp ba ba cậu, tớ giúp cậu nói với ba ba cậu, cậu không muốn có hai gia đình, hỏi chú ấy có thể chỉ có một gia đình không."
Hốc mắt Bác Nghiên chua xót, âm thanh hơi nghẹn ngào, "Cậu đừng nói," nhóc nói, "Nếu tớ muốn nói, tự tớ sẽ nói, tớ không nói, thì cậu cũng đừng nói."
Kỳ Kỳ thấy nhóc không muốn, cũng chỉ có thể đồng ý với nhóc, "Vậy được rồi."
Bé vỗ vỗ Bác Nghiên, "Không sao hết, chờ tớ đi chơi về, tớ sẽ kể cho cậu nghe chúng tớ đi chỗ nào, chơi cái gì, lại mang đặc sản địa phương về cho cậu, cậu coi như là cậu đi cùng chúng tớ đi."
Bác Nghiên nghe bé nói như vậy, nhịn không được chọc bé, "Cậu không lo lắng tớ sẽ ghen tị sao hả."
Kỳ Kỳ "A" một tiếng, ngốc ngốc nhìn nhóc.
Dưới bóng tối, tuy rằng nhìn không ra biểu tình của nhau, nhưng có thể nhìn thấy hình dáng của nhau, Bác Nghiên chơi với bé từ nhỏ, đã có hiểu biết nhất định khi nào bé sẽ có biểu tình nào, nên dù nhìn không thấy biểu tình của bé, cũng có thể đoán được chắc chắn bé đang có biểu tình ngây thơ.
Nhóc cười cười, chọc chọc mặt Kỳ Kỳ, "Chọc cậu thôi, tớ sẽ không ghen tị với cậu đâu."
"Cô giáo nói, ghen tị là không tốt." Kỳ Kỳ nhắc nhở nhóc.
"Ừ, tớ biết rồi." Bác Nghiên nhẹ giọng nói, "Hơn nữa," nhóc nhìn bạn thân trước mặt bởi vì một câu nhẹ nhàng của mình mà đến bên cạnh an ủi mình, "Hơn nữa, cậu đáng yêu như vậy, đương nhiên cậu phải là người vui vẻ nhất trên đời."
Kỳ Kỳ hơi ngượng ngùng cười, "Cậu cũng rất đáng yêu." Bé nói, "Nghiên Nghiên cậu cũng nên là người vui vẻ nhất trên đời, chúng ta đều là người vui vẻ nhất trên đời."
"Được." Bác Nghiên nhẹ giọng đáp.1
Kỳ Kỳ lại ôm nhóc một lát, "Vậy nên Nghiên Nghiên cậu đừng không vui."
"Ừm."
"Sau này nếu cậu không muốn về nhà, có thể ở nhà tớ nè, chúng ta có thể cùng nhau làm bài tập, ngày hôm sau cùng nhau đi học."
"Được."
Kỳ Kỳ thấy nhóc hình như không còn không vui như lúc nãy, mình cũng mệt rồi, lúc này mới nói nhỏ, "Vậy Nghiên Nghiên cậu mau ngủ đi, tớ cũng muốn ngủ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Bác Nghiên nói.
Kỳ Kỳ lại vòng về bên kia, lên giường, ôm Nghiên Nghiên đã ngủ say, nhắm mắt lại.1
Bác Nghiên cũng nhắm mắt lại, từ từ thiếp đi trong khung cảnh yên tĩnh, lúc này, nhóc còn chưa biết, ngày mai, nhóc sẽ thu hoạch được một bất ngờ không ngờ tới.