Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn hai cái nút to đùng hiện trên màn hình, một bên là “Có” và một bên là “Không”.

Lục Tây mù mịt hỏi một câu: “Nếu thắng thì có thể nhận được bất kỳ phần thưởng nào, vậy thua rồi thì sao?”

Nhưng dường như hệ thống của trò chơi này không hề có trí năng như cậu tưởng tượng, Lục Tây hỏi một lúc lâu, trên màn hình vẫn chẳng có câu trả lời nào.

Một người một màn hình cứ giằng co như thế hồi lâu. Cuối cùng Lục Tây thở dài đầy bất đắc dĩ, dù sao ngay cả mạng mình cũng chẳng còn, thua rồi cũng đâu thể chết thêm lần nữa.

Cứ bấm “Có” trước xem sao.

【Thông báo trò chơi: Trò chơi đã bắt đầu, vì trò chơi này thuộc thể loại trò chơi sinh tồn kinh dị đời thực nên nhân vật trò chơi được chỉ định ngẫu nhiên. Vui lòng nhập tạo hình nhân vật của bạn: ______ 】

Lục Tây mắng một câu “Đậu má”, tạo hình? Trò chơi sinh tồn kinh dị, chắc chắn bên trong sẽ có không ít nhân tố nguy hiểm. Nên chọn một nhân vật có nhiều trang bị, hay chọn một nhân vật ít đất diễn đây?

Bất chợt lại nhớ đến khuôn mặt sởn tóc gáy của Diệp Trầm Tiêu, Lục Tây lạnh cả sống lưng, thầm nghĩ chọn nhân vật nào cũng chả sao, miễn sao đừng bị bệnh kiều thích là được.

Lục Tây vốn đang suy nghĩ trong đầu, không ngờ câu “Miễn sao đừng bị bệnh kiều thích” đã xuất hiện trên dòng kẻ ngang ngay sau đó.

【Thông báo trò chơi: Tất cả nhân vật phó bản đã được chỉ định, phó bản đầu tiên “Biệt thự thôn vắng” sẽ mở ra sau 120 giây. Người chơi xin hãy chú ý: Nhân vật người chơi tử vong trong trò chơi, hoặc sau khi trò chơi kết thúc mà vẫn chưa hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, sẽ dẫn đến việc cơ thể thật sự ở thế giới thực tử vong. Người chơi hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, chú ý an toàn!】

Lục Tây: !!!

Cơ thể thật tử vọng? Cũng có nghĩa là cậu vẫn chưa chết sao!

Nếu thua trò chơi thì sẽ chết thật, tại sao ban nãy không nói rõ ràng hả!

Lục Tây còn chưa kịp hối hận thì dòng chữ thông báo trò chơi màu đỏ trên màn hình đã bắt đầu tan thành một vũng chất lỏng màu đỏ thấm vào màn hình.

Tiếp theo, tiếng mưa rơi lộp bộp dần phát ra từ trong màn hình, một ngôi biệt thự cổ nằm sừng sững sâu trong rừng rậm hiện ra giữa màn hình. Xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của quạ đen, ánh đèn yếu ớt trong biệt thự chớp tắt vài lần, hoàn toàn tĩnh lặng trong bóng đêm. Cổng chính ngôi biệt thự bỗng két một tiếng rồi từ từ mở ra từ phía Lục Tây đang đứng ngoài màn hình…

【Ban đêm mưa to gió lớn, bạn vì tiền xoay sở cứu vớt tập đoàn Giang thị, một mình đến trước ngôi biệt thự nhà họ Kinh để nhờ sự giúp đỡ từ người bạn cũ — Kinh Thành. Nhưng liệu mọi chuyện có thuận lợi như bạn nghĩ không…】

Thẻ thân phận người chơi: Giang Chi Hàm.

【Thân phận】: Người thừa kế tập đoàn Giang thị.

【Thuộc tính】: Lạnh lùng, tự cho mình là thần thánh không thể xâm phạm, thật ra là vì tư lợi.

【Chỉ số cặn bã】: 3 sao.

【Chỉ số nguy hiểm】: 2 sao.

【Phần thưởng nhận được】: Gói quà cho người mới.

【Đạo cụ có thể dùng】: Không.

Thẻ nhiệm vụ của người chơi:

【Nhiệm vụ 1】: Nghe đồn mèo đen có cặp mắt thông linh, có thể trừ tai họa, có thể phân biệt âm dương, tại sao mèo đen lại hay gầm gừ ở gác xép của biệt thự vào đêm khuya? Người chơi hãy tìm rõ nguyên nhân.

【Nhiệm vụ 2】: Điều tra xem có tất cả bao nhiêu người chết trong biệt thự.

【Nhiệm vụ 3】: Tìm ra nguyên nhân chết thật sự của tất cả những người đã chết.

Chẳng đợi Lục Tây sắp xếp lại suy nghĩ, trước mắt đã hiện lên một nền ánh sáng trắng, đến khi tầm mắt khôi phục rõ ràng thì bản thân đã ngồi trên chiếc xe việt dã đang xóc nảy. Ngoài cửa sổ là một khoảng tối om, ánh sáng trong xe mỏng manh, phản chiếu ra một khuôn mặt khôi ngô không tì vết.

Lục Tây rất rõ, đây không phải mặt của cậu, mà là nhân vật Giang Chi Hàm trong trò chơi.

Lúc này cậu đang ngồi phía sau, trong buồng lái vẫn còn một tài xế đang lái xe.

“Tôi nói nè Giang thiếu gia, cậu đến chỗ đó vào đêm hôm khuya khoắt làm chi, ngôi biệt thự kia từ lâu đã bị người ta đồn là có ma rồi, quỷ quái lắm!”

Lục Tây dựa vào tấm da ghế mềm mại, xoa xoa thái dương căng cứng, không lên tiếng.

Tài xế cho rằng cậu không tin, bèn miêu tả lại như thật: “Thật ra ban đầu tôi cũng không tin, mãi đến khi tôi có một người bạn đưa em trai đi chuyển nhà thì mới hay. Hơn 10 giờ tối đúng lúc đi ngang qua chỗ này, xe vừa chạy đến ngã ba thì một chiếc xe đỏ bất ngờ xông xáo lái về phía họ! Lúc đó chỉ còn thiếu khoảng cách cỡ một ngón tay thôi đã tông trúng, may mà người bạn kia của tôi phản ứng mau lẹ nên tránh kịp. Cậu ta tức tới nỗi lúc đó đã xuống xe tìm đối phương để lý luận, kết quả trăm triệu lần không ngờ được, vừa xuống xe đã thấy đèn xe đối diện bật sáng, bảng đồng hồ cũng sáng lên, trong xe còn mở nhạc, nhưng ghế lái lại trống không!”

Bởi vì giọng điệu miêu tả của anh ta thật sự quá chân thật, Lục Tây cũng không kìm được mà mở mắt.

Tài xế hít sâu một hơi: “Lúc đó hơn nửa đêm rồi mà hai người họ vẫn bị dọa toát mồ hôi lạnh, cả hai bèn nhanh chóng xoay người chạy về xe, không ngờ chuyện quỷ quái hơn còn đang ở phía sau! Hai người kia đang định lái xe đi thì chiếc xe trống đậu đối diện đột nhiên tự khởi động rồi lao về phía xe của họ. Trong nháy mắt sượt qua, bạn của tôi trông thấy một bàn tay người đẫm máu vươn ra từ cốp xe đối phương qua kính chiếu hậu, và nó đang vẽ một hàng chữ trên toa xe. Đến khi xe chạy được hồi lâu thì họ mới phản ứng lại, hai chữ đã vẽ đó là “Cứu mạng”!”

Những lời tường thuật lên xuống của tài xế, đệm thêm tiếng mưa rơi ngoài cửa xe, cảm giác như một bộ phim kinh dị vậy.

Lục Tây phối hợp một câu: “Vậy tại sao anh ta không báo nguy?”

“Báo nguy? Ai mà dám chứ! Cái thứ kia giỏi nhất là che mắt, nhỡ đâu cảnh sát đến không nhìn thấy gì thì chẳng phải là báo án giả ư!” Tài xế tiếp tục khuyên nhủ: “Giang thiếu gia, chỗ đó thật sự rất tà ma, không thì chúng ta tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, chờ trời sáng hẵng đi nhé?”

Lục Tây không đáp, không đi không được, bởi bản đồ kế hoạch trò chơi là ở biệt thự nhà họ Kinh, không đi thì chẳng khác nào trực tiếp knock out? Dù có sợ đi nữa thì tên đã bắn cũng chẳng thể quay đầu lại.

Cậu mở cửa kính xe muốn hít thở chút bầu không khí mát mẻ, một tờ giấy màu vàng bỗng bay vào từ cửa kính xe, bay lơ lửng như bông tuyết rồi rơi trên đầu gối.

Lục Tây cầm lên xem, đó là một tờ giấy tiền đã đốt một nửa, trên tờ giấy vàng bị lửa đốt cháy đen chỉ còn lại một chữ “Kinh” vặn vẹo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK