Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Thành đem quyển sách trong tay gấp lại, "Có vẻ hai người nghe truyện cổ tích đủ rồi, thôi đêm nay đến đây đã, ngủ sớm một chút."

Nhìn Kinh Thành đứng dậy, Lục Tây cũng vội vội vàng vàng xuống giường. Thế nhưng cơ thể cậu bỗng cứng đờ lại, ngồi yên tại chỗ không cử động được.

Thấy Lục Tây cứ ngồi yên bất động, Kinh Thành có chút nghi ngờ hỏi cậu: "Chi Hàm không về phòng sao?"

Lục Tây đương nhiên là muốn trở về, thế nhưng hiện tại đến nói cũng không lên nổi, đầu cũng không cử động được, chỉ có thể trông mong nhìn y, mong y hiểu ý cậu.

Làm ơn hãy nhìn thấy sự không tình nguyện trong ánh mắt của tôi đi! Mau mau phát hiện ra đi mà!

Thân thể lạnh băng của Kinh Đường dựa vào người Lục Tây, đôi tay gầy gò ôm lấy cổ cậu, vẻ mặt hiền lành cười cười: "Anh hai đi về trước đi, chắc là anh Chi Hàm vẫn muốn nghe chuyện cổ tích tiếp, để em đọc tiếp cho anh ấy."

Kinh Thành nhìn Lục Tây không hé răng câu nào, cho là cậu đồng ý với lời nói của Kinh Đường. Cuối cùng chỉ liếc nhìn Lục Tây một cái, nói một câu nhớ ngủ sớm rồi xoay người ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng bùa hộ mệnh xa dần, lá gan của Lục Tây như muốn vỡ ra.

KHÔNG! TÔI! MUỐN! ĐI! VỚI! CẬU!!

Quả nhiên, ngay khi Kinh Thành đóng cửa phòng lại, đèn trong phòng cũng tắt phụt. Trong bóng tối u ám, không khí đáng yêu ấm áp ban nãy biết mất không còn sót lại chút gì.

Đám đồ chơi bằng bông xung quanh chỉ còn lại hình bóng to lớn lờ mờ. Bỗng, trên giường bỗng nhiên nảy lên một cái, cùng với tiếng cười quỷ dị khúc khích, khúc khích đang tiến lại gần Lục Tây...

Dường như có một trận gió lạnh thổi qua tai.

"Anh đến đây là định lừa anh trai tôi giúp họ Giang mấy người trả nợ đúng không?" Kinh Đường khẽ cười một tiếng, cánh tay đang ôm cổ Lục Tây chậm rãi xiết chặt hơn, như một đoạn vải lạnh băng, tròng trên cần cổ yếu ớt của cậu.

"Tháng trước, hạng mục của công ty mấy người ở thành phố A xảy ra vẫn đề, cha anh cùng anh hai của anh đều bị công an đưa về để điều tra. Nếu cuối tháng này các người không thể trả được nợ cho ngân hàng, công ty Giang thị sẽ phải tuyên bố phá sản, cho nên anh mới mặt dày đến đây lừa anh hai tôi lấy tiền đúng không?"

Mỗi một câu Kinh Đường nói, da gà da vịt của Lục Tây đều nổi dày hơn một chút.

Không thể không nói, những lời của hắn nói không sai một chữ. Thông qua nội dung trên màn hình hệ thống gửi cho cậu, xác thật là mục đích lần này Giang Chi Hàm đến đây là muốn lừa tiền của Kinh Thành, chờ đến khi giải quyết xong vấn đề của mình, liền qua cầu rút ván.

Nhưng có lẽ cậu ta cũng không ngờ đến, đến lừa người ta nhưng lại bị lừa vào một ổ quỷ.

Nhân lúc Lục Tây vẫn đang phát sầu vì không nghĩ được cách nào thoát thân, bỗng cảm nhận được một bàn tay lạnh toát đang chậm rì rì mò vào đùi non mình.

Kinh Đường cười âm hiểm một tiếng: "Hơn nữa, vừa nãy anh còn dám nhéo tôi, còn nhéo rất sung sướng nhỉ?"

Bị ăn miếng trả miếng, Lục Tây bị nhéo đau đến độ kêu ầm lên, thuật điểm huyệt(1) trên người cậu cũng được giải trừ. Cậu rưng rưng ngã xuống đêm, ngay lập tức những món đồ chơi bằng bông như thủy triều mà trèo lên cậu, trèo lên như muốn chôn cậu xuống. Nhân lúc gương mặt chưa bị đám đồ chơi này lấp kín, Lục Tây cái khó ló cái khôn nhanh mồm kêu lên một tiếng: "Tôi đến đây là để tiếp cận cậu! Cậu không nhận ra là tôi thích cậu sao!!"

Những con gấu bông trên người Lục Tây đồng loạt dừng động tác.

Kinh Đường sửng sốt chớp mắt, cười ra tiếng: "Anh nghĩ tôi là đồ ngu ư?"

Sau đó đám thú nhồi bông lại tiếp tục công việc của mình mà đè Lục Tây.

Mông của con gấu bông không ngừng đè lên mặt Lục Tây, rõ ràng chỉ là một món đồ chơi, thế nhưng trọng lượng lại không kém gì một người trưởng thành.

Lục Tây cảm thấy không khí trong phổi không ngừng bị rút đi, trong lúc không thể hít thêm không khí vào, cậu dùng hết sức của mình mà hô lên: "Nếu tôi thật sự chỉ muốn lừa Kinh Thành trả nợ cho tôi, tôi đây chỉ cần lấy lòng cậu ta là đủ rồi. Vừa rồi ở phòng ăn sao tôi lại làm thế với cậu? Chẳng lẽ cậu không rõ sao?!" (=)))))

Sau khi cậu dùng hết sức mình khàn giọng hô xong câu kia, đám đồ chơi bằng bông trên người toàn bộ đều bị văng ra, rầm rập ngã xuống dưới giường, bất động như một vật chết.

Lục Tây vỗ vỗ ngực há mồm thở hổn hển, lại thấy Kinh Đường đang dựa đầu vào tường, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào cậu. Ánh mắt lạnh lùng phát sợ, nhưng lại lộ ra một chút không xác định bên trong.

Lục Tây liền nhân cơ hội này, nhanh chóng nhào đến ôm eo đối phương, mặt gắt gao dính vào người Kinh Đường, còn không biết xấu hổ mà cọ cọ.

Kinh Đường căn bản không ngờ sau khi thoát khỏi đám thú bông cậu lại không chạy đi, còn dám quay ngược lại ôm lấy mình. Hắn nhìn kẻ đang ôm chặt lấy eo mình, không ngừng vặn vẹo muốn tránh đi, chán ghét túm lấy tóc Lục Tây muốn lôi cậu ra: "Cút xuống mau!"

Lục Tây cũng muốn cút lắm, nhưng nếu cút thật, thì làm sao minh chứng được câu nói dối ngu ngốc của cậu bây giờ T.T?

Thật ra cậu cũng không hiểu sao mình lại bật ra lời nói dối ấy. Thế nhưng trong tình huống vừa rồi, nói thích Kinh Đường, vẫn còn tốt hơn so với thừa nhận mình đến đây lừa anh trai hắn đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK