Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương lúc Lục Tây suy tư, chiếc quần bên dưới bỗng bị thứ gì đó lôi kéo. Ban đầu Lục Tây còn cho đó là ảo giác, nhưng ngay sau đó, cậu lại bị kéo mạnh hơn. Một cảm giác ớn lạnh truyền đến, lan ra dọc theo nơi bị đụng vào là xúc cảm sởn tóc gáy, Lục Tây bỗng bật dậy khỏi ghế, nín thở nhìn chằm chằm xuống gầm bàn.

Kinh Thành thấy vậy cũng lập tức đứng lên: “Sao vậy Chi Hàm?”

Hai người đồng thời nhìn xuống bàn, khăn trải bàn bất ngờ chuyển động, một con mèo lông ngắn màu đen đang duỗi người chui ra, mắt mèo màu xanh thẳm co thành hai đường thẳng hẹp trong bóng tối. Nó meo một tiếng với Lục Tây rồi nhanh chóng nhảy lên cửa sổ để chuồn ra ngoài.

Hóa ra là con mèo.

Sợ bóng sợ gió xong, Lục Tây lại trở về chỗ ngồi với vẻ xấu hổ.

Kinh Thành nói một cách áy náy: “Là mèo do em trai tôi nuôi, xin lỗi vì dọa đến cậu.”

Lục Tây: “Không sao, do tôi căng thẳng quá thôi.”

Kinh Thành ăn được một lúc thì bắt đầu tán gẫu với cậu, đề tài cũng khá đơn giản, cơ bản không cần động não. Trong quá trình nói chuyện, Lục Tây cũng dần bình tĩnh lại, mặc dù gã Kinh Thành này là quỷ, nhưng xem ra trước mắt có thể tín nhiệm. Có nên hỏi gã một vài vấn đề về nhiệm vụ trong trò chơi không nhỉ?

Ngay khi Lục Tây định mở miệng, ống quần bên chân phải lại bị kéo.

Lục Tây có phần bất đắc dĩ, con mèo này có thôi ngay đi không?

Cậu trực tiếp luồn tay xuống bàn muốn bắt lấy móng vuốt mèo đang gây rối, cố dùng sức để xách lên, chẳng qua chưa kịp nương nhờ ánh nến thì một cánh tay người thon dài trắng trẻo đập vào mắt, tiếp theo, khăn trải bàn từ từ phồng lên, dần để lộ đường nét của một khuôn mặt người…

Lục Tây hét lên, đẩy ngã cái ghế rồi lui ra sát vách tường, bỏ mặc thiếu niên áo trắng đang từ từ bò ra từ gầm bàn đen kịt, đôi con ngươi màu xanh lam nhìn chòng chọc vào Lục Tây, làn da không chút huyết sắc như mới bò ra từ quan tài, đôi môi đỏ thắm cong thành độ cong quỷ dị về phía cậu.

Trong lúc Lục Tây hoảng sợ, Kinh Thành đã tiến lên đầy bất đắc dĩ, ôm lấy thiếu niên đang nằm rạp trên sàn.

“Chẳng phải nói tối nay sẽ ngủ sớm chút à, sao lại bò xuống bàn rồi?”

Trái ngược với vẻ mặt quỷ dị khi đối diện Lục Tây, thiếu niên nằm trong cái ôm của Kinh Thành dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vươn hai tay ôm cổ gã đầy vẻ tủi thân: “Nhưng không thấy anh hai và bé Môi đâu cả, em ngủ không được, muốn xuống lầu tìm hai người.”

Kinh Thành dỗ dành: “Vậy thì lên lầu ngủ trước đi, đợi anh tìm được bé Môi sẽ đưa cho em được không?”

Thiếu niên cố bĩu môi, nhìn cơm Tây trên bàn mà lắc đầu: “Không cần, mấy anh toàn lén ăn thôi, không dẫn em theo.”

Nhìn bộ dạng khó xử của Kinh Thành, Lục Tây vội mở miệng giải vây: “Không sao đâu, để em ấy ăn chung đi. Là em trai của cậu à? Trông thật đáng yêu.”

Kinh Thành đặt thiếu niên vào ghế đối diện Lục Tây, mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận. Lục Tây không khỏi cảm thấy kỳ quái, chỉ chốc lát sau, quản gia đã đẩy xe lăn từ trên lầu xuống, điều này càng khẳng định suy đoán của Lục Tây —— hai chân của thiếu niên không đi được.

Kinh Thành giới thiệu với Lục Tây: “Đây là em trai tôi.” Rồi nhìn thiếu niên bên cạnh: “Tiểu Đường, giới thiệu một chút về mình với Chi Hàm nào.”

Khác với nụ cười âm hiểm không rét mà run khi nãy, thiếu niên để lộ một phần cổ tay mảnh khảnh từ trong bộ đồ ngủ trắng tinh mềm mại, đưa bàn tay trắng trẻo nhỏ bé đến trước mặt Lục Tây, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đụng ý cười trong trẻo và hợp lòng người: “Xin chào anh Chi Hàm, em tên Kinh Đường, Kinh trong kinh thành, Đường trong hải đường, anh nhất định phải ghi nhớ đấy.”

Lục Tây cũng vươn tay: “Chào Tiểu Đường, anh tên Giang Chi Hàm.”

Nhìn cặp mắt xanh thẳm và ngũ quan tinh xảo của thiếu niên, rõ ràng là có vài nét của con lai.

Không ngờ trong khoảnh khắc hai người bắt tay nhau, nhiệt đột lạnh lẽo tức thì truyền đến từ lòng bàn tay đối phương, cảm giác đau đớn dữ dội khiến Lục Tây suýt nữa không kìm được hét lên. Đến khi cả hai tách ra, cả mu bàn tay và lòng bàn tay của Lục Tây đã bầm tím.

Bắt tay xong, Kinh Đường không để ý đến Lục Tây nữa, liên tục quấn lấy Kinh Thành đòi ăn cái này ăn cái kia. Kinh Thành chỉ có thể bất đắc dĩ lột tôm, lột vỏ cam cho cậu ta.

Kinh Thành xin lỗi kẻ đang bị lạnh nhạt là Lục Tây: “Chi Hàm, tôi cũng lột cho cậu một quả nhé.”

Lục Tây nào dám gật đầu, cậu xoa xoa đôi tay ứ máu dưới bàn ăn, trừ lắc đầu ra thì cậu chẳng muốn gì khác ngoài mạng sống.

Không ngờ một lát sau, Kinh Thành bất ngờ bị quản gia gọi ra ngoài. Trong phòng ăn mờ tối chỉ còn lại Lục Tây và Kinh Đường đối mặt nhau.

Không khí quỷ dị và xấu hổ, Lục Tây cũng muốn tìm cớ rời đi lắm, ai ngờ người vẫn luôn im lặng là Kinh Đường lại đột nhiên đẩy dĩa đến trước mặt Lục Tây: “Thịt của tôm hùm Boston(4) rất ngon, anh Chi Hàm cũng ăn một miếng đi.”

(4) Tôm hùm Boston:

Ngữ khí mờ ám, nhìn ba miếng thịt tôm hùm chắc nịch và trắng như tuyết trong dĩa, Lục Tây thật sự chẳng dám rớ vào. Rất rõ ràng, cả ba người trong ngôi biệt thự này đều là quỷ, hơn nữa, con quỷ trước mặt này rất ác cảm với mình.

Làm sao bây giờ? Nếu từ chối thì không tìm được lý do nào thích hợp, còn nếu ăn vào, liệu cậu có game over ngay tại đây luôn không?

Đương lúc Lục Tây do dự giơ nĩa thì một con dao thép sắt bén cắm vào tôm hùm xuyên qua các ngón tay của Lục Tây, thịt tôm óng ánh long lanh lại biến thành một phần ngón tay trắng hếu.

Những phần xương lỏm chởm còn mang theo tơ máu chưa đông lại, máu tràn ra từ lưỡi dao, kế đó nhanh chóng tràn ra khỏi dĩa…

Bất chợt, một tia sét nổ vang kèm theo tia điện màu tím ngoài cửa sổ khiến cả phòng ăn sáng bừng như ban ngày, ánh nến trên bàn lay động dữ dội, như thể chỉ còn một bước nữa là dập tắt.

Lục Tây quay đầu một cách cứng ngắc, đối diện với khuôn mặt lúc sáng lúc tối dưới tia chớp của thiếu niên.

Kinh Đường cười với cậu: “Nếu khó xử như vậy thì đừng ăn.”

Một khuôn mặt trong sáng thuần kiết như thiên thần, lại làm ra vẻ mặt không rét mà run như ác ma.

Nụ cười kia thật sởn gai óc, Lục Tây hiểu rất rõ, mỗi khi ai đó đáp lời hoặc chạm vào cậu, biểu cảm trong mắt Diệp Trầm Tiêu sẽ giống hệt như lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK