Không ngờ cậu vừa nói xong, chiếc xe đột nhiên mất khống chế. Kim đồng hồ tốc độ chạy nhanh lên mức cao nhất, chiếc xe lao nhanh vào rừng rậm trước mặt.
Lục Tây dùng sức dẫm mạnh chân phanh, nhưng cho dù cậu dẫm hết cỡ, chiếc xe cũng không hề giảm tốc độ.
Xung quanh toàn là cây cao che mất cả trời, nếu không cẩn thận mà đâm vào cây cối ve đường thì chỉ có thịt nát xe tan, Lục Tây không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng mà điều khiển tay lái vượt chướng ngại vật.
Nhìn cành cậy không ngừng va quệt vào thân xe, có thể nói là nuy hiểm trùng trùng, Kinh Đường ngồi ở ghế phụ nhìn Lục Tây đang sợ đến toát mồ hôi hột cười ha hả, cực kì vui sướng khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu.
Biết rõ tất cả đều do tên nhóc ngồi bên cạnh mình bày trò, nhưng Lục Tây có thể làm gì được?
Đánh cũng không đánh lại, muốn cãi lí với quỷ, ngại mạng dài quá à?
Cuối cùng, xe thể thao đâm mạnh vào một cây hòe già mới chịu ngừng lại. Rầm một tiếng, cành lá của cây hòe rơi lả tả xuống, như muốn chon luôn chiếc xe điên đâm vào nó vậy. khi xe đâm vào cây hòe, Lục Tây cũng theo quán tính là đâm đầu vào kính chắn gió phía trước, cánh tay cầm vô lăng bị đập mạnh đến nỗi mất cả cảm giác.
Qua mấy phút, cậu mới khôi phục lại chút sức lực mà chậm rãi ngẩng đầu, trong tầm mắt mờ mịt, cậu bỗng thấy trên kính xe trước mắt có 6 dấu tay máu hỗn loạn. lung ta lung tung, thâm chí, trên cần gạt nước của xe còn bắn mấy vết máu nhỏ li ti, như là bị bắn lên bất ngờ vậy.
Nhìn những dấu tay máu trên kính, Lục Tây yên lặng quay sang nhìn Kinh Đường, vẻ mặt ba phần bất lực bảy phần cưng chiều.
Ngoan nào, đừng nghịch nữa.
Khóe mắt Kinh Đường giâtt giật, hắn nói: “Nhìn tôi làm gì, tay tôi không to như thế.”
Lúc này Lục Tây mới quay lại nhìn kĩ những dấu tay kia, nhận ra đúng là dấu tay này to hơn tay của Kinh Đường một chút. Hơn nữa, dấu tay này chỉ có 4 ngón tay, thật kì lạ. Đúng là không phải dấu tay của Kinh Đường thật.
Nhìn giọt máu đang chậm rãi chảy xuống trên mặt kính, cánh tay của Lục Tây bỗng nhiên bị kéo một chút.
Kinh Đường: “Nhìn bên trái.”
Lục Tây không hiểu nhưng vẫn quay sang trái. Ngay khoảng khắc mắt chạm mắt, cậu liền thấy một gương mặt quỷ đáng sợ đang dán sát vào mặt kính.
Đôi môi đã bị nghiền nát chìa cả xương hàm ra. Xương gò má cũng treo lủng lẳng mấy miếng thịt nát, lộ ra xương má trắng hếu cùng mấy mạch máu nát bét. Cái mũi cũng không còn thấy đâu, nơi đó chỉ còn một hốc mũi đen ngòm. Hai hốc mắt đen xì không biết con ngươi đã lăn đi đâu mất. Gương mặt đáng sợ nhưng lại rất hài hòa nhìn chằm chằm Lục Tây.
Lục Tây: “…” Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?
Lục Tây theo bản năng muốn rời khỏi chỗ này, cậu khởi động lại xe. Thế nhưng cú va chạm mạnh vừa rồi khiến xe bị hỏng hóc ở đâu đó, cậu có dẫm mấy lần cũng không khởi động xe được.
Cũng may là con quỷ bên ngoài không chui vào xe được, chỉ có thể ở bên ngoài không ngừng đập vào cửa xe, khiến bầu không khí trở lên đáng sợ hơn.
Lục Tây sợ đến phát run, cậu nhìn về phía Kinh Đường: “Đừng sợ, chúng ta cứ ở trong đây, nó sẽ không vào được.”
Kinh Đường nhìn cậu cười cười: “Thật không?”
Sau đó, Lục Tây nghe thấy âm thanh cửa sổ xe phía sau mình hạ xuống.
Lục Tây: “…” Tôi chỉ vui mồm nói bừa thôi được không…
Nhìn con quỷ ở ngoài đang cố chen nửa cái đầu của nó qua tấm kính chưa mở hết, Adrenaline(3) của Lục Tây tăng vọt, nhanh chóng ấn nút đóng lại cửa sổ, thế nhưng nửa cái đầu của con quỷ vẫn bị kẹt lại. Lục Tây lập tức lấy cái ô dự phòng trong xe ra, dùng hết sức mình mà đánh mà đập nửa cái đầu đang bị kẹt lại, cố gắng cho nó chui ra. Tuy không biết những tác động vật lý này có tác dụng với đám ma quỷ này không, nhưng cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Chỉ trong chốc lát, cái đầu vốn đã tàn rạ của con quỷ cũng bị Lục Tây đập cho nát bấy, óc cùng mảnh xương sọ bắn ra tung tóe khắp xe.
Con quỷ bị đánh đến không chịu nổi, cuối cùng hét thảm một tiếng: “Đừng đánh nữa!”
Lục Tây bỗng thấy cạn lời, ô kìa, quỷ cũng biết nói tiếng người.
Ngẫm lại thì đám người Kinh Đường và Kinh Thành cũng nói tiếng người mà nhỉ, hóa ra quỷ cũng biết nói chuyện đấy. Chỉ tại cái vị này vừa lên sàn đã mang bộ dạng kinh khủng như vậy, nên cũng chưa có cơ hội giao tiếp.
Lục Tây dừng tay lại: “Trước tiên mi rút đầu ra ngoài đã.”
Quỷ: “Cậu không mở cửa sổ ra thì tôi rút ra kiểu gì?”
Lục Tây: “Tôi mở cửa sổ mi lại định chui vào thì làm sao?”
Con quỷ ngước hốc mắt đen ngòm lên nhìn Lục Tây: “Tôi chui vào làm gì? Chui vào để ăn đòn à?”
Lục Tây cẩn thận nghĩ nghĩ: “Cũng có lý.”
Sau đó cửa sổ mở ra, con quỷ khẽ thở phào, thế nhưng nó cũng không ngờ, chưa kịp thở phào xong đã bị một đòn chí mạng đánh tới. Đánh bay cái đầu của nó ra khỏi cổ luôn.
Sau đó cửa xe phập một tiếng, đóng lại hoàn toàn.
Quỷ: Có thể tôi đây không phải người, nhưng cậu chắc chắn là chó!!
Lục Tây khẽ lau mồ hôi lạnh đang tuôn ra trên trán, quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kinh Đường: “Sao nào, thấy tôi anh dũng đánh nhau như thế, cũng thấy thích tôi rồi hả?”
Kinh Đường cười nhạo: “Da mặt anh vẫn dày như bức tường thành như thế à?”
Lục Tây làm vẻ vô tội, cười: “Đối với cậu mới thế thôi, bằng không cậu đối xử với tôi lạnh lung như thế sao tôi có thể cười mãi được?”
Nhìn khóe miệng đang nhếch lên của Lục Tây, Kinh Đường có chút không biết phải làm sao. Nói sao nhỉ, cái điệu cười này giống hắn lắm. Kinh Đường đang định tiếp tục cà khịa Lục Tây, thế nhưng không hiểu sau cổ họng lại không phát ra âm thanh được, như thể có một bụi gai đang mắc kẹt trong cổ hắn vậy.
Không đợi hắn tìm ra nguyên do sao bản thân lại như vậy, bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên. Thân xe thể thao cũng rung mạnh.
______
(1)Phú nhị đại (富二代): là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.
(2)Rolls&Royce:
(3) Adrenalin: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.