Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chi Hàm à, để tôi dẫn cậu lên xem phòng nhé!"

Kinh Thành đơn giản nói một câu, kết thúc bữa tối khó thở này. Lục Tây nhanh chóng thu lại bàn chân dưới bàn, đi giày lại, vội vàng chạy theo bước chân của Kinh Thành, từ đầu đến cuối không dám quay sang nhìn ánh mắt như muốn chém chết cậu của thiếu niên đối diện.

Sau khi ra khỏi phòng ăn, Lục Tây nhìn thời gian ghi trên đồng hồ cát.

3 tiếng.

Như vậy là sau ba tiếng nữa, đồng hồ cát sẽ tiếp tục đếm ngược, đến khi cát đen trong đồng hồ cát chảy hết, hình thức tử vong sẽ nở ra, cậu có thể sẽ phải quyết đấu sống còn với tên quỷ bệnh kiều kia?

Chưa nói đến việc đối phương là quỷ, cho dù hắn có là người, thì chỗ này cũng là địa bàn của hắn có được không?? Cậu một thân một mình xông vào địa bàn của người ta, không quen thuộc địa hình thì thôi đi, nếu như bây giờ thật sự oánh nhau, những người còn lại chắc chắn phải đi giúp người trong nhà chứ đúng không? Sao có thể vì cái tên bạch nguyệt quang cặn bã là cậu đây mà giết em trai mình được?

Đối diện với đủ thứ bất lợi trước mắt, lại còn phải nghĩ cách tạm dừng đồng hồ cát tử vong. Hiện tại hệ thống hoàn toàn không có manh mối nào để cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, thôi tốt nhất là không nên hành động tuỳ tiện.

Kinh Thành dẫn Lục Tây rẽ sang hành lang phía tây, hai bên cạnh đều là những cửa sắt giống nhau như đúc. Lục Tây gắt gao bám sát theo sau Kinh Thành, bên cạnh là quản gia giơ giá cắm nến chiếu sáng đường đi. Ba người cùng nhau giẫm lên sàn nhà cổ xưa, tiếng kẽo kẹt phát ra dưới ánh nến thật khiến người ta rùng mình.

Khi ba người đi qua gian phòng thứ bảy, thang cuốn thông lên gác mái bỗng trượt xuống. Liếc mắt nhìn mảng tối đen phía trên gác mái, Lục Tây phát hiện có một thứ gì đen nhánh đang nằm ngay gần đầu bên kia của thang cuốn, hoàn toàn ngăn chặn đường lên trên.

Đây rồi, nhiệm vụ có nhắc đến gác mái!!

Lục Tây nhìn tầng trên tối om, giả vờ vô tình nhắc đến: "Kinh Thành này, tầng trên có gì thế, chúng ta lên xem được Không?"

Với tình hình hiện nay, nếu để một mình Lục Tây đi lên, chỉ sợ là có đi mà không có về. Nhưng nếu có Kinh Thành và quản gia đi lên cùng cậu, hẳn là độ nguy hiểm cũng sẽ giảm đi đáng kể. Ừm thì hai người bọn họ đều là quỷ, nhưng so với tên quỷ bệnh kiều kia, hai người này phải thuộc hàng thiên sứ.

Không ngờ khi cậu vừa dứt lời, hành lang đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng gió ào ào, khiến toàn bộ cửa sắt va đập vào khung cửa ầm ầm, như thể có thứ gì đó trong phòng đang muốn thoát ra.

Nhìn cửa phòng đang không ngừng phát ra tiếng đập, như thể thứ bên trong sắp làm cửa bung ra, Lục Tây sợ đến nỗi chạy núp sau lưng Kinh Thành. "Có, có chuyện gì vậy?"

"Cậu sao thế Chi Hàm?" Kinh Thành mang vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Lục Tây, dường như không hiểu cậu sợ cái gì.

Lục Tây chỉ vài cánh cửa đang không ngừng phát ra tiếng động trước mặt, "Cậu Không nghe thấy gì sao? Hình như có cái gì đó đang muốn xông ra ấy."

Kinh Thành cùng quản gia liếc nhìn nhau, rồi quay ra nhìn cửa phòng trước mặt. Bọn họ hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì, như thể cảnh tượng mà Lục Tây nhìn thấy hoàn toàn khác với bọn họ.

Lục Tây lúc này mới nhớ đến lời của tài xế, lũ ma quỷ này rất giỏi che mắt người khác, có lẽ, những gì mắt thường thấy chưa chắc đã là sự thật.

Lục Tây cố gắng thuyết phục mình đừng tin vào những gì cậu thấy, tiếng đập cửa cũng dần dần nhỏ lại rồi biến mất. Lục Tây thở phào một tiếng, lưng toát mồ hôi lạnh làm ướt đẫm áo sơ mi. Cậu mới chỉ thuận miệng hỏi một câu có thể lên tầng xem không mà đối phương đã phản ứng mạnh như vậy, nếu như cậu thật sự đi lên, có lẽ sẽ như chui đầu vào lưới, đón tiếp cậu chắc chắn không chỉ là ảo giác khủng bố nhẹ nhàng như thế nữa.

Đây mới chỉ là phó bản đánh giá 2 sao, nếu như sau này gặp 3 sao, 4 sao, thậm chí là 5 sao, liệu cậu còn có thể sống sót rời khỏi đây không?

Sau chuyện vừa rồi, Lục Tây đã hoàn toàn nhận rõ độ nguy hiểm của gác mái, cuối cùng, cậu ở phòng bên cạnh phòng của Kinh Thành. Ít nhất là có Kinh Thành ở bên cạnh, buổi tối nếu cậu kêu cứu chắc hẳn y cũng nghe thấy đi.

Tính toán như vậy, sau khi tiến vào phòng, Lục Tây liền kéo giường mình sang phía sát tường mé phòng Kinh Thành. Không ngờ sau khi đánh răng lau mặt xong xuôi, lên giường nhắm mắt chưa nổi 10 phút đã nghe thấy vách tường bên kia truyền đến tiếng khóc kinh người. Thê thê thảm thảm. Doạ Lục Tây giật mình mà bật dậy.

Nghe được tiếng mở cửa bên phòng Kinh Thành, Lục Tây cũng vội vàng xuống giường mở cửa, ló đầu ra nhìn Kinh Thành. "Ai khóc thế?"

Kinh Thành nói có chút bất đắc dĩ, "Chắc là Tiểu Đường, từ sau sự cố đó em ấy rất hay tỉnh dậy giữa đêm, Chi Hàm, cậu ngủ trước đi, tôi qua đó xem sao."

Lục Tây trong lòng cười khổ, nhưng mà cậu là bùa hộ mệnh của tôi đó. Cậu đi rồi, tôi sao dám ngủ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK