Lục Tây quay lưng về phía Kinh Đường, thật sự là khổ không nói nổi, cả gương mặt tuấn mĩ bị cậu nhăn thành một nhúm. Nhưng sau khi cậu xoay người lại, cậu lại như Diệp Trầm Tiêu dính người, vẻ mặt điên cuồng, ánh m.ắt nồng đậm sự si mê… như một đứa trẻ ngốc nghếch ôm chân địa chủ.
Tất nhiên, cậu chỉ đang bắt chước hành động của một tên bệnh kiều, chứ cậu hoàn toàn không bị bệnh kiều đâu.
Nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm.
Kinh Đường: “…”
Nhìn Lục Tây đang dang tay ra lao về phía mình như điên, trông cậu như một con vượn dở hơi tay dài đang ôm lấy thân cây, Kinh Đường bám chặt tay vịn xe lăn đến mức đầu ngón tay trắng bệch, thậm chí nếu có thể, hắn còn muốn bỏ xe chạy lấy người.
Cảm giác của hắn lúc này giống như đang đối diện một con gián hôi hám, muốn một đập đánh chết luôn, nhưng lại sợ làm bẩn tay mình.
Sau đó, một ô kính của sổ bỗng răng rắc một tiếng, vỡ vụn ngay cạnh hai người, Lục Tây mới tem tém lại mà lùi về sau một bước.
Kinh Đường kinh thường hừ một tiếng, điều khiễn xe lăn đi về phía phòng sách, Lục Tây thấy thế cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Đến trước cửa phòng sách, Kinh Đường dừng xe lăn lại, nói: “Cút, đừng có đi theo tôi.”
Trong lòng Lục Tây chẹp chẹp hai tiếng, đúng là không có Kinh Thành ở đây là lộ nguyên hình mà, trước mặt anh trai hắn thì gọi cậu là anh Chi Hàm ơi, anh Chi Hàm à, anh trai hắn vừa đi cái lại kêu cậu cút.
Xùy, làm như anh đây muốn đi theo mi vậy. Nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ thì mi có cầu anh đây cũng éo thèm nhá!
May mà lũ quỷ này không biết thuật đọc suy nghĩ, nếu không thì có lẽ Lục Tây cũng không sống được đến khi mặt trời xuống núi.
Trong lòng chửi thầm một hồi, Lục Tây mới ngượng ngùng cười duyên: “Tại vì tôi rất thích cậu á. Nhìn cậu đi đâu là đôi chân tôi lại không tự chủ được mà đi theo đó. Đôi chân hư này, chẳng chịu nghe lời tôi gì cả.”
Kinh Đường lạnh lẽo nói: “Đã không nghe lời thì giữ lại làm gì, ra đây tôi giúp anh chặt chúng nó đi.”
Lục Tây gãi đầu: “…. Ờm, nghe cũng đúng, tôi cũng muốn có xe lăn tình yêu với cậu nữa.”
Kinh Đường: “…” Cạn cmn lời.
Kinh Đường nhìn chằm chằm Lục Tây từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, như không muốn bỏ qua bất kì biểu cảm lạ thường nào của cậu khi nghe cậu nói vậy. Cuối cùng, tầm mắt nhìn xuống nụ cười “chân thành” hết mức của Lục Tây, hắn mới thu hồi lại ánh mắt.
Nhìn Kinh Đường điều khiển xe lăn chậm rãi tiến vào phòng sách, khóe miệng sắp cười đến rút cơ của Lục Tây mới chậm rãi thả lỏng lại, thậm chí khi khép miêng lại, cậu vẫn cảm thấy hai cnahs môi mình run rẩy.
Mẹ nó nhãi con, thật khó đối phó.
Phải nhanh chóng tìm được manh mối để hoàn thành nhiệm vụ mới được, không thì sớm muộn gì cũng lòi đuôi mất.
Lục Tây hút sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó đi vào phòng sách. Vừa vào cửa cậu đã thấy Kinh Đường đang ngồi bên cửa sổ, trên tay đang nhẹ nhàng mở một cuốn album ảnh. Xem chăm chú đến mức không phát hiện ra sự có mặt của Lục Tây.
Một tay hắn chống cằm, biểu cảm rất chuyên chú, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười, nhìn rất giống một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lục Tây nhẹ nhàng tiến đến sau lưng hắn, nghển cổ ra nhìn xem. Mịa nó, tưởng xem gì, hóa ra là một quyển album xe đua. Tất cả các bức ảnh trong đó đều là những hình ảnh xử lí tình huống điêu luyện trên đường đua xa xỉ của các loại xe đua khác nhau. Chưa bàn đến kĩ thuật của đám tuyển thủ đua xe đó tốt hay không, nhưng đám xe thể thao đó mỗi cái đều có giá không dưới 7 chữ số.
Quả nhiên là niềm vui của mấy tên phú nhị đại (1), ít nhiều gì cũng đều tiêu đến tiền.
Nhìn thấy bóng dánh của Lục Tây bị phản chiếu trên tấm ảnh, động tác lật ảnh của Kinh Đường khẽ dừng lại. Cánh cửa sổ vốn đang mở ra bỗng đóng rầm lại một tiếng, dọa Lục Tây giật nảy mình.
Thấy Kinh Đường đóng lại cuốn album, điều khiển xe lăn đi sang chỗ khác, Lục Tây hơi hơi xấu hổ bắt chuyện: “Cậu thích đua xe sao?”
Kinh Đường để cuốn album lại giá sách, không thèm để ý đến cậu.
Lục Tây khẽ sờ mũi, cũng cảm thấy câu hỏi của mình như ngu không thể tả. Ai lại đi hỏi một người tàn tật câu đó cơ chứ, khác gì sát muối vào tim người ta đâu.
Không khí lại chìm vào yên lặng. Bỗng, Kinh Đường lại chủ động đánh vỡ bầu không khí này, hắn quay lại nhìn Lục Tây, nở một nụ cười đầy ý xấu: “Lâu lắm rồi không được ra ngoài hóng gió, hay là anh Chi Hàm đưa em đi một vòng đi? Anh em nói anh có bằng lái xe mà.”
Lục Tây: “…” Tôi có thể nói không không?
Ngồi trên chiếc Rolls&Royce (2) màu đỏ chói, hai bàn tay cầm vô lăng của Lục Tây đều run nẩy bẩy, thậm chí mới một chút, mà lòng bản tay cậu đã ướt đầy mồ hôi.
Không phải vì cậu hồi hộp vì được lái xe xịn đâu, mà cậu đang sợ chết khiếp đây.
Bởi vì lúc lên xe, cậu đã nhìn thấy ở cốp xe có hai chữ “Cứu mạng” được viết bằng một loại chất lỏng màu đỏ không biết tên. Đây chính là chiếc xe ma trong câu chuyện của tài xế đưa cậu đến đây mà.
Sao cậu lại nhận được vận may “đáng sợ” như vậy chứ?!
Nhìn bức ảnh chụp hai anh em trên dây treo xe bình an, Lục Tây bỗng nhiên nhớ ra đám Kinh Thành, khẽ hỏi: “Sao nửa ngày rồi không thấy Kinh Thành với quản gia đâu nhỉ?”
Không có bùa hộ mệnh bằng xương bằng thịt ở đây, Lục Tây cảm thấy rất không an toàn.
Không ngờ vừa hỏi xong, Lục Tây cảm giác được nhiệt độ xung quanh như giảm đi 5 độ.
Kinh Đường nhìn cậu qua kính chiếu hậu, đưa tay vặn chìa khóa dưới vô lăng, lạnh lùng nói: “Anh hai cùng chú Chu đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn từ sớm rồi, tối mới trở về.
Lục Tây quả thực không nói nổi, chết rồi còn muốn bàn chuyện làm ăn, có cần phải chăm chỉ thế không?
Dưới ánh mắt nguy hiểm của Kinh Đường, Lục Tây chỉ có thể cắn răng mà khởi động xe. Chiếc xe thể thao chậm rãi ra khỏi cổng nhà họ Kinh, tiến vào rừng cây đen tối phía trước.
Trong khi lái xe, Lục Tây cố gắng để ý xem cái cầu đá lúc cậu đến ở chỗ nào. Đáng tiếc, dù đã đi vòng quanh khu biệt thự vài vòng, cậu vẫn không nhìn thấy cây cầu đó ở chỗ nào. Có lẽ cậu đang bị quỷ che mắt, chắc là Kinh Đường cố tình không để cậu ra khỏi nơi này.
Khoảng 20 phút sau, Lục Tây cảm thấy càng đi về phía trước trời càng tối lại, thỉnh thoảng trong cốp xe còn vàng lên những tiếng kèn kẹt như tiếng móng tay đang cào vào cốp xe. Chiếc áo mỏng manh trên người Lục Tây ướt sũng vì mồ hôi lạnh, cậu sợ đến nỗi dùng một chiếc xe thể thao xịn xò đi với tốc độ rùa bò.
Kinh Đường ngồi bên cạnh mất kiên nhẫn nói: “Rẽ trái, tăng tốc lên, đi thẳng về phía trước. “Còn muốn đi nhanh hơn á? Phong cảnh hai bên đẹp như vậy nên đi chậm để ngắm nhìn, đi nhanh quá sao thưởng thức được mỹ cảnh chứ.” Vừa nói, Lục Tây vừa bí mật giảm tốc độ tiếp.