Mà bây giờ lời đã nói ra như bát nước đổ đi, nếu như mình lại tránh Kinh Đường như tránh quỷ, vậy chẳng phải cậu là Diệp Công thích rồng(2) sao, căn bản cũng không thực sự thích người ra, đến khi lời nói dối bị vạch trần, kết cục chắc chắn là chết càng thảm hơn.
Huống chi tên quỷ bệnh kiều này lại biết rõ mục đích chuyến đi này của cậu, muốn lừa dối tên này khẳng định sẽ tốn không ít công sức. Ít nhất cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu phải giả vờ yêu hắn đến không kiềm chế nổi mới được.
Hỏi: Yêu đến không thể kiểm chế nổi là bộ dạng như thế nào?
Đáp: Cứ biến thái như tên điên Diệp Trầm Tiêu là được.
Kinh Đường giật được một túm tóc của Lục Tây rồi mà cậu vẫn không chịu buông ra, rốt cục xem như nhường cậu mà buông tay. Hắn nhìn Lục Tây đang ôm chặt lấy mình, cười lạnh một tiếng: "Được thôi, nếu như anh thích tôi như vậy, vậy thì cùng nhau ngủ đi."
Vừa dứt lời, Lục Tây liền cảm thấy người trong ngực cậu biến mất. Trong bóng đêm cậu đưa tay ra khua hai cái, xác định Kinh Đường đã thật sự biến mất, mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng bắt lấy chăn bọc lại toàn thân mình, dịch dịch cả người ra giữa giường.
Đừng hỏi tại sao cậu không chạy ra khỏi căn phòng này đi, tất nhiên là do cậu sợ đám đồ chơi trên mặt đất chứ sao, chúng nó vừa nãy suýt làm cậu chết ngạt đó.
Ghé đầu vào gối, Lục Tây xác nhận xung quanh không có bất cứ tiếng động lạ nào, đám đồ chơi bằng bông kia cũng không có xu hướng bò lại lên giường, thần kinh căng chặt của cậu cũng thả lỏng lại. Không ngờ vừa thả lỏng một chút cơn buồn ngủ lại ập đến, cậu bất tri bất giác mà ngủ quên...
"Meow~"
Có một thứ gì đó lông xù xù chạm nhẹ vào khuôn mặt cậu, Lục Tây nhăn nhăn cái mũi, hắt xì một cái đem chính mình tỉnh dậy. Lục Tây hoảng hốt mở mắt ra, nhận thấy cái giường mềm mại dưới thân đã biến thành sàn nhà lạnh lẽo. Ánh trăng mỏng manh xuyên qua cửa sổ, Lục Tây chậm rãi đứng lên, nhìn rõ cảnh tượng xung quanh mình.
Đây là hành lang tầng hai.
Mình đang ngủ ở phòng của Kinh Đường tại sao bị chuyển đến hàng lang?
Lục Tây nhìn cánh cửa phòng quen thuộc bên phải, lại ngẩng đầu về bên trái, quả nhiên thấy một cái thang cuốn thông lên gác mái. Cửa gác mái đen xì cách đầu cậu khoảng 3 mét(3).
Mèo đen xẹt qua người cậu, theo thang cuốn nhảy lên mấy bậc thang, đứng đối diện cái cửa đen kia liền cong mình lại, xù lông lên, mắt mèo xanh biếc như nhìn thấy vật gì hung ác, mắt mèo phát ra từng ánh sáng quỷ dị.
Cùng với tiếng gầm gừ của mèo đen, phía bên kia cánh cửa cũng có tiếng gì đó như đáp lại tiếng mèo, như có quy luật mà đập vào ván cửa.
Lộp cộp, Lộp cộp, Lộp cộp.
Dần dần, tiếng đập ở đầu bên kia càng dồn dập hơn, mèo đen cũng bắt đầu lùi lại từng bước, như thể sợ thứ ở bên trong sẽ phá cửa xông ra ngoài.
Một màn trước mắt không khỏi làm Lục Tây nhớ lại ảo giác khủng bố cậu đã gặp trước đó. Nếu lần đó là ảo giác, vậy thì lần này, cũng là ảo giác sao?
Lục Tây nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi bước lên thang cuốn một bước. Cậu đang đi chân trần, dẫm lên bậc thang, nhưng cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy nóng đến không chịu nổi.
Lúc này trên đỉnh đầu cậu rơi xuống một lớp bụi xám ngoét, mang theo mùi gay mũi khó chịu, tường xung quanh được bao phủ bởi một màu cháy đen mà mắt thường cũng có thể nhận ra.
Vách tường trắng tinh vì quá cũ kỹ mà loang lổ, thang cuốn được làm bằng gỗ đỏ được trạm khắc tinh xảo đã gãy lỗ chỗ, cảnh vật trước mắt cũ kỹ đến tang thương.
Lục Tây càng đến gần cánh cửa màu đen kia, tiếng đập cửa lại càng trở lên cuồng bạo, tựa như đang cảnh cáo không cho cậu đến gần.
Lục Tây cũng biết cánh cửa này đối với cậu quá nguy hiểm, nhưng mà thân thể cậu lại không nghe theo sự điều khiển của đại não. Như có một lực vô hình từ vận mệnh, đẩy cậu đến gần hơn với cánh cửa cấm kỵ này.
Có lẽ tất cả manh mối của nhiệm vụ lần này đều ở bên trong, chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, liền biết được đáp án của câu đố này....
Ngay khi Lục Tây vươn tay chạm vào chốt cửa, tiếng đập cửa liền dừng lại, lực đẩy vô hình kia cũng lập tức biến mất. Mà khe cửa gác mái cũng bắt đầu chảy ra một vết máu màu đỏ sậm chói mắt, nhanh chóng lan đến bậc thang.
Rất nhanh máu bên trong chảy xuống ngày một nhiều, như một đập nước bị nhấn nút xả, từ khe cửa không ngừng cuồn cuộn chảy ra. Nhanh chóng thấm ướt mu bàn tay của Lục Tây, chảy đến đầu gối rồi lan xuống từng bậc thang, ào ào chảy xuống.
Đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vậy, Lục Tây chỉ có thể xoay người dẫm lên máu loãng dưới chân mà chạy trốn. Nhưng vừa mới chạy được 2 bước, như thể có một bàn tay trong vũng máu túm lấy chân cậu, khiến cậu té ngã, lộn nhào xuống dưới tầng 2.
Nhìn thấy chính mình sắp chìm trong biển máu, Lục Tây tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cậu nhanh như vậy đã phải chết sao, nhiệm vụ đầu tiên còn chưa hoàn thành đã phải chết...
Lâm vào tuyệt cảnh, Lục Tây bỗng phát hiện ra một điểm không thích hợp.
Cậu là người chơi mới, lần trước gặp nguy hiểm hệ thống liền thông báo đồng hồ cát tử vong đếm ngược để cậu có thể chạy trốn. Nếu lần này cũng là nguy hiểm ảnh hưởng đến sinh mạng, thì hệ thống phải cảnh báo mới đúng.
Nếu hệ thống không cảnh báo, vậy chỉ có một khả năng.
---- Đây là ảo giác.
Biển máu sắp ụp lên người cậu, Lục Tây cắn răng mở to mắt. Quả nhiên, cậu vẫn đang trong tư thế ngã xuống tầng 2, chỉ là biển máu ngập trời đã biến mất. Xung quanh vẫn là một hành lang bình thường.
Tầm nhìn vẫn còn chút tối tăm, nhưng từ đỉnh cửa sổ có thể thấy được, bên ngoài đã có chút ánh sáng. Hay là nói, trời đã sáng rồi.
Nếu ai hay xem phi kinh dị chắc chắn sẽ biết, những sự việc dễ dẫn đến tử vong đều xuất hiện vào buổi tối, bởi lúc tối lửa tắt đèn càng khiến cho sự sợ hãi trong nội tâm còn người lan rộng hơn. Mà khi trời đã sáng, có nghĩa là thời gian an toàn trong trò chơi đã đến.
Tuy rằng ở nơi quỷ quái này cũng không có cái gì là an toàn tuyệt đối, nhưng so với buổi tối thì tốt hơn nhiều lắm. Ít nhất thì dưới ánh mặt trời, ma quỷ vẫn sẽ chịu chút hạn chế, bọn chúng cũng không thể bay lung tung dọa người được.
Trong khi Lục Tây cảm thán may mắn, một loạt tiếng bánh xe lăn lộp cộp đi tới đằng sau cậu. Không đợi câu xoay người, âm thanh cười như không cười của Kinh Đường đã truyền đến bên tai.
"Anh Chi Hàm tối qua ngủ ngon chứ?"
Lục Tây: "...."
Ai nói ban ngày quỷ không xuất hiện??!
________
(1) Điểm huyệt: Phương pháp tác động lực lên huyệt đạo khiến cho người đó không thể cử động được.
(2) Diệp Công thích rồng: Điển tích "Diệp Công thích rồng" kể rằng Diệp Công từ nhỏ luôn nói rất thích rồng và mọi đồ đạc đều khắc hình rồng; rồng thật trên trời biết chuyện cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công; Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa.
Ngụ ý của thành ngữ "Diệp Công thích rồng" có thể liên hệ từ nguồn gốc của điển tích cũng như câu chuyện trong điển tích, chính là có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.
(3) Thang cuốn lên gác mái: chắc ai hay xem phim kinh dị đều biết cái thang kéo lên kéo xuống được trong phim nhỉ, để tui kiếm cho mọi người cái ảnh cho dễ tưởng tượng, tất nhiên là trong nhà họ Kinh thì nó xịn với cổ hơn nhìu :v