• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Mẹ Lan gục đầu bên giường bệnh khóc nức nở. Lúc mới biết tin, bà còn sốc đến mức ngất đi, nhờ có Khánh Huyền chăm sóc, bà mới tỉnh lại, đến phòng bệnh của Ninh Nhược Đình, lại ngồi bên giường cô mà khóc, hai mắt đỏ hoe, chỉ qua một đêm, bà như già đi chục tuổi.
Đường điện não đồ lạnh lẽo vẫn đều đặn chạy trên màn hình.
"Sao tai hoạ không ập xuống thân tôi đi, khổ thân con tôi..."
Khánh Huyền nghẹn ngào nâng bà dậy. "Nhược Đình sẽ không sao đâu, mẹ đừng khóc nữa, nó sẽ sớm tỉnh lại thôi."
Trong tâm thức của Ninh Nhược Đình, cô dường như đã lạc vào cõi hư vô, bốn bề đều là sương khói, không nhìn rõ cảnh vật, bỗng nhiên, một luồng ánh sáng vàng ấm áp rọi tới, khiến Ninh Nhược Đình bản năng lấy tay che mắt lại, đôi mắt vừa mới mở ra, liền nhìn rõ người vừa xuất hiện.
Một lão bà tóc trắng như tuyết, một thân bạch y, gương mặt hồng nhuận đứng trước mặt cô.
" Doãn Kiều Ninh dung mạo giống ngươi như hai giọt nước, năm Vĩnh Hi thứ nhất được triệu vào hậu cung, do bất mãn nên đã tự vẫn, còn ngươi, gặp nạn không chết, sẽ mượn thân xác Doãn Kiều Ninh mà sống một ngàn ngày, rồi trở về thân xác mình."
Lão bà nói xong liền biến mất. Không gian xung quanh trở lại mờ mịt như lúc trước.
Ninh Nhược Đình còn không hiểu lão bà nói cái gì, bà đã đi mất.
Hẳn đây chỉ là mơ, là mơ thôi...
Nàng mở mắt.
Đây... là đâu?
Rèm lụa, màn trướng màu tím nhạt, bình phong cảnh tứ bình, bàn trà gỗ trước mặt... và một cô gái gục bên cạnh khóc thút thít, trên người rõ ràng là trang phục cổ xưa.
Đầu bị đập hỏng rồi sao?
Xuyên không ư?
Thật hoang đường!
Ninh Nhược Đình tự nhéo mình một cái nữa thật mạnh, cảnh vật xung quanh không những không biến mất, mà còn rõ nét hơn. Không phải mơ!
Hay nàng vẫn chưa tỉnh? Ninh Nhược Đình hoang mang đập đập lên đầu mình, lại nhéo mình hai cái, cảnh tượng trước mắt vẫn không hề thay đổi. Không lẽ là bị hoang tưởng rồi? Hay là do tác dụng phụ của thuốc mê gì đó?
Nàng nhớ đến lời lão bà nói... Vậy đây là thời đại Khang triều... Còn nàng- Ninh Nhược Đình đang ở trong thân xác người tên là Doãn Kiều Ninh. Sao loại chuyện này cũng có ngày rơi trúng đầu nàng đây!
Ninh Nhược Đình khó nhọc ngồi dậy, cô gái bên cạnh cũng theo đó bừng tỉnh.
" Tiểu thư tỉnh rồi!"
Tì nữ bên cạnh mừng rỡ vô cùng " Ông trời có mắt, đã nghe thấu lời cầu nguyện của Tiểu Thanh hai ngày nay!"
" Ừm... Tiểu Thanh... Có thể lấy cho ta chút nước không?" Nhược Đình nhập vai, uể oải nói, một ngàn ngày ở đây, nàng phải sống cho thật tốt mới được, mấy khi có người hầu kẻ hạ như vậy chứ?
" Vâng, nô tì làm ngay."
" Mau đi báo cho lão gia, phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi!"
Trong nháy mắt, một đôi lão ông lão bà bước vào, vô cùng vui sướng.
" Ninh nhi, con tỉnh rồi."
Lão bà bước tới ôm lấy nàng " Con hãy nghe ta, đừng bướng bỉnh nữa, nếu con không chịu vào cung, cả gia đình ta sẽ phải chịu tội, cái chức thái thú Đồ Châu của cha con cũng không giữ nổi đâu!"
Ninh Nhược Đình bình tĩnh sắp xếp lại các dữ kiện mình có được. Về cơ bản là, cô Doãn Kiều Ninh gì đó không muốn vào cung, cho nên đã tự vẫn, còn nàng tạm thời mượn thân xác này, cho nên cũng phải thực hiện nghĩa vụ ở đây.
Hừm, vào cung thì vào, dù sao cũng chỉ một ngàn ngày, đây là cơ hội hiếm có để nghiên cứu lịch sử Khang triều nữa. Nhưng tốt xấu gì cũng phải diễn một chút, vì thế trên mặt nàng lộ ra biểu cảm giãy dụa một hồi, sau đó bất đắc dĩ nói:
" Được, con sẽ tiến cung."
Lão ông lão bà vẻ ngạc nhiên, tiểu nha đầu này cứng đầu đến mức nhảy xuống hồ sen, sao bây giờ lại thay đổi vậy? Có lẽ nó đã nghĩ thông suốt rồi, ông bà mặc dù không muốn để con gái rời xa mình, nhưng vào cung được đại phú đại quý, có gì không tốt chứ?
" Tiểu Thanh, chuẩn bị đồ đạc cho tiểu thư, ngày mai theo tiểu thư lên đường!"
" Vâng, thưa lão gia!"
Sáng sớm hôm sau, Ninh Nhược Đình ngồi trong xe hai ngựa kéo, cùng với tì nữ Tiểu Thanh lên đường vào cung.
Chợt nhớ ra điều gì, nàng nói
" Tiểu Thanh, đưa ta gương!"
Gương mặt này... vẫn giống hệt như cũ...đúng như lời thần tiên lão bà nói.
" Tiểu thư đẹp như vậy, nhất định sẽ được sủng ái." Tiểu Thanh tin tưởng tuyệt đối vào tiểu thư nhà
mình. Nàng nghĩ, tiểu thư đã quen với nuông chiều của lão gia phu nhân, nhất thời biết được phải rời xa hai người, cho nên mới kích động nhảy xuống hồ, còn một đoạn tình duyên cũ kia, hẳn tiểu thư không còn nhớ tới nữa, kẻ kia cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.
"May mà nô tì không phải rời xa người." Tiểu Thanh cảm thấy tiểu thư nhà mình có gì khác trước, nhưng không sao, vẫn là chủ tử tốt với nàng nhất!
Cái gì mà sủng ái, nàng chỉ muốn yên thân mà qua ngàn ngày thôi! Mấy chuyện cung tranh cung đấu rất ghê sợ, nàng không muốn dây vào nha. Nghĩ nghĩ, trong cái nơi ăn thịt người ấy nhan sắc thôi chưa đủ thật, nàng phải nghĩ kĩ xem làm thế nào mới có thể sống tốt đây.
Phương thức sinh tồn trong hậu cung, về cơ bản có lẽ là hai loại: Loại thứ nhất là mờ nhạt đến mức không ai để ý tới, loại thứ hai là cường đại đến mức không ai dám chạm tới.
Tuy nhiên, hai phương pháp này đều có nhược điểm nha. Loại thứ nhất dễ bị người ta dùng làm đá lót đường, loại thứ hai nếu không đủ thông minh, sẽ chết cực kỳ nhanh.
Có điều nàng dù sao cũng là mội người hiện đại, đem mấy thứ lý thuyết này nói là một chuyện, làm được lại là chuyện khó hơn lên trời đây. Ninh Nhược Đình đau khổ nghĩ, có lẽ trước hết phải xem tình hình đã.
Tiểu Thanh càng ngày càng cảm thấy tiểu thư có gì đó lạ lùng, nhưng lại không nói rõ được. Có lẽ qua một lần dạo qua Quỷ môn quan, chịu đả kích lớn, tâm tính của người liền thay đổi?
Đi hết một ngày, ngủ lại một quán trọ, hôm sau lại tiếp tục đi.
Xế chiều ngày thứ hai, hoàng cung đã hiện ra trước mắt.
" Ê mông quá đi mất... xóc muốn chết..." Nhược Đình đau khổ bước xuống xe.
" Hoàng cung lớn thật đó!" Tiểu Thanh reo lên.
Mấy người họ được một vị tiểu thái giám đưa tới điện Vạn Hoa, nơi các tú nữ dự tuyển ở. Ninh Nhược Đình động não chút, nghĩ đến mấy tình tiết trong phim, thế là lấy ra một nén bạc lót tay cho vị công công ấy, kèm theo mấy câu khách sáo.
Nàng vừa bước vào, ánh mắt tất cả lập tức bị cuốn theo.
Ninh Nhược Đình một thân hồng y mềm mại duyên dáng, làn da trắng mịn màng ửng hồng sắc mơ màng, mắt tựa thu thuỷ, mày tựa viễn sơn, mũi cao thanh tú, đôi môi khẽ hé mở tựa cánh đào, mái tóc óng ả vấn cao, trâm ngọc cài đơn giản mà tao nhã.
Quả nhiên là quốc sắc thiên hương!
Trong lòng các tú nữ không khỏi ganh ghét.
Trong lúc các nàng đánh giá Nhược Đình, nàng cũng đánh giá bọn họ. Nơi này có đủ loại nhan sắc, Hoàn phì Yến sấu không thiếu thứ gì.
" Triệu tỷ tỷ..." Mấy tú nữ nữa bước vào, giọng nói ngọt xớt vây quanh một nữ nhân gương mặt trang điểm cầu kì, vẻ vênh váo ngạo mạn.
" Cô ta cậy mình là thiên kim của thủ phụ, lại là cháu gái thái hậu, từ lúc tới đây lúc nào cũng hống hách không coi ai ra gì!" Một tú nữ đứng gần Nhược Đình nói khẽ.
" Nghe đồn thái hậu sẽ chọn cô ta làm hoàng hậu, cho nên cô ta mới dám kiêu căng như vậy!"
" Người như cô ta làm chủ hậu cung, sau này chúng ta khốn đốn rồi." Một tiếng thở dài.
Vừa vào cung đã gặp ác nhân rồi... Haiz... sống yên thế nào đây... Nunh Nhược Đình buồn bực vô cùng.
" Ngươi là ai thế? Mới đến sao?" Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Bị ác nhân sờ gáy rồi...
Triệu Uyển Nhi hất hàm, " Còn không mau nói?"
"Ta là Doãn Kiều Ninh, nữ nhi thái thú Đồ Châu."
Triệu Uyển Nhi nâng mặt nàng lên " Được đó, cũng không tệ." Trong lúc nói, bàn tay cố ý siết chặt lại.
Nàng ta nghĩ mình là ai chứ? Ninh Nhược Đình khó chịu gạt tay nàng ta ra, cố gắng để không phát hoả "Tiểu thư xin giữ lễ!"
"Lễ? Ngươi là đang mắng ta thiếu giáo dưỡng sao?" Triệu Uyển Nhi sầm mặt, giọng nói chứa vẻ nanh ác.
"Triệu tiểu thư quá lời, chẳng qua ta thấy trong "Nữ huấn", "Nữ tắc", "Liệt nữ truyện" cũng chưa có dạy loại hành động như tiểu thư vừa rồi." Nàng ôn tồn nói, lại tiếp "Cho nên chắc hẳn không nằm trong "lễ"." Nói xong Ninh Nhược Đình im bặt, lùi ra sau một bước
" Ngươi!" Triệu Uyển Nhi chưa từng bị đối xử như vậy, tức giận giơ tay định tát Nhược Đình.
"Tham kiến Vương tổng quản!"
Triệu Uyển Nhi đành hạ cánh tay xuống.
Nữ tì và thái giám trong cung đều cúi đầu, một vị công công mặc y phục xanh lá thẫm, tay cầm phất trần dáng vẻ nghiêm nghị bước vào.
Các tú nữ lập tức xếp thành hai hàng, đầu hơi cúi xuống. Mặc kệ các nàng xuất thân thế nào, ngày hôm nay còn phải nhờ cậy ông ta, phần khiêm cung này vẫn là nên thể hiện thật tốt.
Vương công công từ tốn lên tiếng.
" Từ hôm nay, hai mươi tú nữ dự tuyển sẽ phải học tập cung nghi cung quy, luyện tập múa và làm món điểm tâm trong cung trong vòng một tháng. Sau đó thái hậu sẽ đích thân tuyển chọn những người ưu tú vào hậu cung. Còn lại sẽ được trở về tư gia."
Vương tổng quản chỉ vào một phụ nữ đứng tuổi bên cạnh " Đây là người sẽ dạy nghi lễ cho các ngươi. Học tập cho nghiêm túc."
" Vâng thưa tổng quản." - Các tú nữ đồng loạt đáp lời.
Mấy việc như múa hay làm điểm tâm kia, không ít vị đại gia khuê tú được chỉ điểm từ lâu, đối với việc này có không ít lợi thế. Ninh Nhược Đình trên mấy phương diện này lại hoàn toàn mù tịt, nàng không khỏi lo lắng. Nếu là lạc tuyển, phụ thân nàng có nói qua, nàng đã có mối hôn sự. Chẳng qua khi nói đến người này Tiểu Thanh liền muốn khóc ra, là một vị tướng quân đã bốn mươi tuổi nha. Ông ta bộ dạng hung thần ác sát, còn để râu quai nón, Tiểu Thanh lau nước mắt nói, mãng phu như ông ta, e là hai cái ngón tay cũng đủ bóp chết tiểu thư. Vợ cả ông ta đã chết, liền hướng Doãn gia đề thân, Doãn đại nhân cũng là ngàn vạn không muốn, có điều đối phương hơn ông không chỉ một hai cấp đâu. Nghĩ mà xem, năm người thiếp của ông ta sẽ giày vò nữ nhi của ông thế nào!
Ninh Nhược Đình nghĩ nghĩ, một bên là hoàng đế mới mười bảy tuổi, một bên là... thôi vậy.
Nếu như phủ tướng quân ấy là hang sói, thì hoàng cung chính là hang hổ. Có điều hang hổ này nàng không muốn đi cũng phải đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK