" Tiểu thư, người tỉnh, đến giờ thi rồi!"
Ninh Nhược Đình uể oải rời giường, để Tiểu Thanh giúp nàng rửa mặt chải đầu, đây cũng không phải huấn luyện quân sự đâu, làm sao lại ép người ta dậy sớm như vậy a?
Ngự thiện phòng.
Cuộc thi làm bánh quế hoa bắt đầu từ sáng sớm. Thái hậu đã tới, Vương tổng quản cùng Tô tổng quản cũng có mặt. Phía dưới sân là hàng dài bàn gỗ kê ngay ngắn, trên bàn là đầy đủ nguyên liệu và dụng cụ, toàn bộ đều là hàng thượng hạng.
Trong không khí, mùi bột gạo thơm phức, mùi đường mía ngòn ngọt, cùng với hương quế hoa ấm nồng khiến cho con người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Triệu Uyển Nhi cùng Ninh Nhược Đình đứng cạnh nhau, khí thế hừng hực. Nàng có chút ai oán, làm sao lại cho đại oan gia này đứng bên cạnh nàng? Sân này quả thật quá hẹp hay sao?
Ninh Nhược Đình đối với bản thân mình bây giờ cũng rất tự tin, dù sao thì nàng đã bỏ ra nhiều công sức luyện tập, tuy là lén lút, nhưng cũng có ai nói cấm tú nữ đêm hôm luyện tập đâu nào?
"Bắt đầu!" Tô tổng quản một tiếng hô hiệu lệnh.
Người nào người nấy nhanh chóng nhào nhào trộn trộn. Ninh Nhược Đình cũng không ngoại lệ, đem bột gạo hoà với một ít nước, cẩn thận trộn.
Nàng vừa quay đầu đi, Triệu Uyển Nhi liền lén gạt lọ quế hoa khô trên mép bàn xuống đất.
Choang!
Ninh Nhược Đình hoảng hốt quay lại, lọ quế hoa đã vỡ tan trên mặt đất, quế hoa khô rơi tung toé.
Chết rồi!
Trong lúc nàng cúi xuống xem xét, lọ đường đã bị tráo với muối, Triệu Uyển Nhi trong lòng cười thầm, để xem ngươi làm thế nào, lần này có thần tiên giáng thế mới mong giúp được ngươi. Thật ra thái hậu ở bên trên sớm nhìn rõ mọi việc, âm thầm trách nàng ta ngu ngốc làm việc thừa, người định đoạt chính là bà, cho dù Doãn thị kia có làm ra mỹ vị thì như thế nào?
Một ít bột quế hoa còn trên miếng sứ chưa rơi xuống đất, Ninh Nhược Đình rón rén nhặt lên, trộn với bột trong bát gỗ, lại cầm lấy cái lọ cho đường vào nhào.
Tiến độ đã chậm hơn so với người khác, nên nàng không nghi ngờ gì mà cho muối vào.
"Hoàng thượng giá lâm!"
"Tham kiến hoàng thượng!"Sức chú ý của mọi người lên những tú nữ dự thi, vì sự xuất hiện của hắn mà tạm thời dời đi, những tú nữ cũng phải dừng tay hành lễ. Ninh Nhược Đình thấy hắn đến, trong lòng đột nhiên tràn dâng một loại cảm giác lạ kỳ, chính là tự tin cùng an tâm.
Mấy hôm nay hoàng thượng hành xử kỳ lạ, đến lúc này thì mọi người ngạc nhiên đã bớt vài phần.
Hắn bước lên trên ngồi cùng thái hậu, vẫn là thái độ xa cách lãnh đạm thường ngày, chỉ có điều hôm nay hắn ở đây, là có nguyên do mà đến.
Ninh Nhược Đình vội vàng nặn bánh rồi cho vào nồi hấp.
Bánh vừa chín, nàng gắp ra, thổi nguội rồi nếm thử.
Mặn quá! Trong miệng truyền đến mùi vị không mong đợi. Làm sao lại có vị mặn? Chẳng lẽ...
Mặt nàng lập tức biến sắc. Bây giờ đã quá muộn, nàng không thể làm lại từ đầu, xem ra lần này đã hết cách, đành phải chịu thua. Nghĩ vậy, trên mặt Ninh Nhược Đình không khỏi lộ ra thất vọng. Nàng biết mấy vị kia xem nàng không vừa mắt, đã vậy, nàng càng không muốn họ được như ý, nhưng lần này, nàng đã quá chủ quan rồi.
Một chút thay đổi trên mặt nàng không qua được mắt Lôi Thừa Vũ, hắn biết ngay đã xảy ra chuyện.
"Hết thời gian!"
Tô tổng quản cùng hai vị ở ngự trù xuống dưới nếm thử bánh.
Ba người họ chưa kịp xuống, một thân ảnh màu vàng sáng đã lướt qua rất nhanh, hắn tiến thẳng đến bàn đầu tiên, là bàn của Ninh Nhược Đình. Mọi người còn chưa kịp hiểu ra sao, đã bị hành động của hoàng thượng doạ cho sợ ngây người.
Hắn cầm đũa lên, gắp một miếng.
Nhầm lẫn giữa đường với muối rồi. Trong mắt hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ, chắc hẳn là nàng lại bị hãm hại.
Lôi Thừa Vũ ăn xong một miếng, liền thong thả ăn hết bốn chiếc còn lại, trong lúc tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Ăn xong, hắn thở ra hai tiếng "Rất ngon!" Được nửa ngày mới thốt ra hai tiếng như vậy, nhưng là, hai tiếng này trọng lượng ngàn cân.
Ninh Nhược Đình há hốc miệng, ngon ư? Vị giác hắn không phải bị hỏng rồi đấy chứ? Nói đi nói lại, không phải ăn nhiều bánh hỏng trước đây nàng làm, lưỡi có vấn đề rồi? Này không phải trách nhiệm của nàng hay sao?
Nàng khẽ thì thào "Hoàng thượng, tiểu nữ nhầm đường với muối."
"Trẫm biết!" Vị giác hắn còn chưa tệ đến mức không phân biệt nổi.
"Vậy tại sao hoàng thượng ăn hết chứ?" Ninh Nhược Đình càng thêm rối rắm.
"Không phải trẫm, ai có thể ăn? Nếu người khác nếm được, ngươi chết chắc!" Lôi Thừa Vũ thản nhiên nói.
Ninh Nhược Đình hiểu ra, khe khẽ nói "Tạ ơn hoàng thượng."
Ba vị giám khảo hết cách, đành đi nếm thử bánh của những người khác.
Thái hậu lưỡng lự, nhìn xem sắc mặt Lôi Thừa Vũ, cuối cùng vẫn nhượng bộ. Trong lòng bà đã sớm loạn, vốn cho là Lôi Thừa Vũ không để tâm chuyện hậu cung, bà tìm một người xuất thân cao quý đầu óc lại ngu ngốc như Triệu thị đến, tính toán nắm nàng ta trong lòng bàn tay, quyền cai quản hậu cung vẫn như cũ ở trong tay mình. Nay nhảy ra một Doãn Kiều Ninh, đúng là tai hoạ. Không được... phải tìm cách trừ bỏ nàng ta.
Thái hậu cân nhắc, rồi sai Tô tổng quản tuyên bố "Người chiến thắng là Triệu Uyển Nhi... cùng Doãn Kiều Ninh!"
Các tú nữ khác nghe đến Doãn Kiều Ninh, vạn phần không phục, nhưng không biết làm thế nào. Lời ngôi cửu ngũ nói ra, dám phản bác lại, chê mạng quá dài ư? Ngươi không đồng tình, hoặc là coi thường thánh chỉ, hoặc là chê phẩm vị bệ hạ không tốt, hai cái tội danh, một cái đủ để dìm chết người rồi.
Ninh Nhược Đình đối với Lôi Thừa Vũ mà nói, vô cùng cảm kích, không ngờ hắn lại có lòng tốt như vậy. Chẳng nhẽ nếm bánh nàng làm từ đó tới giờ, cảm động vì sự lao động vất vả của nàng hay sao?
Vương tổng quản dõng dạc thông cáo " Ngày mai, các tú nữ phải tới điện Trường Thọ, thái hậu sẽ đích thân tuyển chọn từ trong các tú nữ một quý phi, một chiêu nghi và ba tài nhân. Những người còn lại sẽ được thưởng lụa và ngân lượng, trở về tư gia."
Khi hoàng thượng mười tám tuổi, cử hành đăng cơ đại lễ, lúc ấy, hoàng hậu chính là một trong những phi tần này. Điều này tuy không có ai công bố, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm hiểu. Lẽ ra nếu hoàng thượng khi còn là thái tử đã có thái tử phi, lại có thêm vài vị trắc thất, thì chuyện này không cần vội vã, nhưng mà ngài trước giờ chưa có đại hôn, mà Đại Khang có quy định, tân đế nối ngôi đủ mười tám tuổi sẽ tiến hành đại điển đăng cơ và phong hậu cùng lúc, kể cả là chính phi của thái tử, trước thời điểm đó cũng chỉ có thể gọi là Hoàng phi. Đại Khang hoàng thất xuất thân từ bộ tộc trên thảo nguyên, trước kia luôn dùng bạo lực để tranh ngôi đứng đầu, vì thế khi xưa thường xảy ra đảo chính khi những vị thủ lĩnh còn trẻ tuổi. Thế nên, việc này ngụ ý nếu như hoàng đế kế vị lúc còn thiếu niên, thì đủ bản lĩnh giữ vững ngôi vị đến năm mười tám mới có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, lập hậu, quyền lực nắm trọn trong tay.
Ninh Nhược Đình đã tự có tính toán cho tương lai. Dù là ở lại trong cung hay trở về, nàng cũng nên cân nhắc cho kĩ. Ít nhất trong thời gian "du lịch cổ đại", cũng phải được ăn no mặc ấm, vui vẻ khoẻ mạnh mới được.