• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Ngự lâm quân nhanh chóng tiến vào.
Vĩnh Hạng là nơi dễ vào khó ra, dù có ra được, cũng là không toàn thân trở ra. Xưa nay hai chữ Vĩnh Hạng không khác nào địa ngục với cung phi, vì chỉ khi phạm tội nặng, phi tần mới bị đưa tới đây. Một khi đã bị giam vào đó, chỉ có ba con đường: hoặc chết, hoặc tàn phế, hoặc sống không bằng chết.
" Khoan đã!"
Lý Đằng chắn trước mặt Ninh Nhược Đình, thấy vậy, Ngự lâm quân nhất thời không dám tiến lên. Lý Đằng chính là người đứng đầu Ngự lâm quân, thường ngày toàn bộ người trong Ngự lâm quân đều không dám trái lời.
Thái hậu gằn giọng "Tên nô tài ngươi lại dám chống lại ai gia? Mau tránh ra!"
Lý Đằng gấp thưa: "Thái hậu thứ tội, hạ thần không dám tuân theo. Bệ hạ căn dặn, thần cần phải thủ hộ bên cạnh nương nương, không được để cho nương nương thương tổn dù là một sợi tóc."
Ninh Nhược Đình nhẹ giọng " Ngươi lui xuống đi!"
Lý Đằng lưỡng lự một chút, liền như cũ đứng bên cạnh nàng.
" Mau bắt hết bọn chúng lại!" Thái hậu lớn giọng quát, Ngự lâm quân liền xông lên.
Ninh Nhược Đình cười lạnh,nhẹ nhàng động tay áo.
" Có kim bài miễn tử ở đây, còn không mau quỳ xuống?"
Ngự lâm quân nhìn đến trên trên tay nàng, kim bài khắc hai chữ " hoàng lệnh", liền vội vàng quỳ xuống. Ngay sau đó, những hạ nhân có mặt hiểu ra tình hình, cũng ào ào quỳ xuống, ở trong điện chỉ còn hai người thái hậu và Ninh Nhược Đình là đứng.
Thấy kim bài này chính là thấy hoàng thượng, Lý Đằng và Tiểu Thanh cũng vội vàng hành đại lễ.
"Tham kiến hoàng thượng!"
Lý Đằng trong lòng kinh hoảng, hoàng thượng yêu chiều quý phi, chỉ có thể hình dung bằng câu vô pháp vô thiên!
Ninh Nhược Đình ánh mắt đầy vẻ quyết tuyệt, toàn thân tản ra khí thế bức người. Muốn chơi ư? Vậy ta phụng bồi các người chơi đến cùng!
Cục diện trong chớp mắt thay đổi đến chóng mặt.
Thái hậu nhất thời không thể tin nổi, chỉ biết đứng yên như tượng đá.
" Các ngươi, toàn bộ ra khỏi đây cho bản cung!" Ninh Nhược Đình quyết đoán lên tiếng, ngữ khí không cho người khác nửa điểm phản bác.
Ngự lâm quân liền mau chóng rút lui.
" Ngươi... làm sao mà có được?" Thái hậu kích động chất vấn.
" Hoàng thượng đã ban nó cho thần thiếp, đề phòng việc... thần thiếp không minh bạch mà chết đi."
" Ngươi... ngươi..." Thái hậu giận đến nghẹn lời.
" Cung tiễn thái hậu!"
Ý đuổi khách rất rõ ràng, không cho đối phương nửa điểm phản bác.
Cục diện thay đổi trong chớp mắt, thái hậu hiểu rằng cố chấp gây sự chỉ thêm mất mặt, đành ôm hận bỏ đi, không quên ném lại cái nhìn sắc như dao. Vốn nghĩ rằng dù mưu kế của Triệu chiêu dung chẳng cao diệu gì, nhưng rất trực tiếp, có thể để cho bà lợi dụng, ai ngờ ả yêu phi kia lại có trong tay vật quý mà một đời đại thần chưa chắc có được! Hoàng thượng rối trí mất rồi!
Ninh Nhược Đình nắm chặt lệnh bài trong tay, nhờ có nó mà nàng chuyển nguy thành an.
Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, nàng nhất định rửa oan cho mình, khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
Trong đầu nàng loé lên một ý nghĩ.
" Lý Đằng!"
" Nương nương có gì phân phó?"
" Ngươi hãy lục soát tất cả các cung, lấy danh nghĩa điều tra việc chiêu dung bị hạ độc, nhưng trước tiên là Ninh Vân các, mau lên, ta nghĩ chiêu dung chưa kịp phi tang độc dược đâu!"
" Vâng thưa nương nương!"
Có câu tiên hạ thủ vi cường*, thay vì ngồi đây chờ chết, nàng phải ra tay sớm một chút, khiến cho Triệu Uyển Nhi không kịp trở tay.
Người trong cung nghe tin lục soát cũng chẳng lấy làm lạ, nhưng khi Ninh Vân các bị lục soát trước tiên, ai nấy đều bất ngờ.
Chẳng lẽ có chuyện hoang đường đến nỗi, Triệu chiêu dung lại đi tự hạ độc mình?
Lục soát một hồi, quả nhiên tìm được độc dược ở chỗ nàng ta.
Người ở Ninh Vân các ai nấy vô cùng ngạc nhiên, trăm miệng như một nói mình không hề biết. Nhưng chỉ thế này thì chưa đủ, cần tìm thêm chứng cớ.
Chuyện này dĩ nhiên chỉ có Triệu chiêu dung biết, cùng lắm thì có thêm thân tín của nàng ta, cho nên bao nhiêu người kêu oan là đương nhiên.
Trong đầu nàng bỗng loé lên một tia manh mối, nàng ta sai người đi thái y viện làm gì?
" Lý Đằng, phiền ngươi thêm một việc!"
" Xin nương nương đừng nói vậy, đó là việc vi thần nên làm!"
" Ngươi hãy tới thái y viện, điều tra cho ta xem, ngày hôm qua người của Triệu chiêu dung tới đó lấy thuốc từ vị thái y nào, đem ông ta tới đây."
Lý Đằng rất nhanh đã tra ra, trở về báo với nàng, đem cả người theo.
" Vi thần tham kiến quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Ông ta sớm bị Lý Đằng doạ sợ.
Lý Đằng lạnh giọng " Mau khai ra, ngươi đưa thuốc gì cho Triệu chiêu dung?"
Hồ thái y lập tức trả lời " Chỉ là một ít thuốc bổ thôi ạ, chiêu dung nói dạo này thân thể không được tốt."
Nàng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo rét lạnh đáng sợ " Thật chỉ có thế?"
Vị thái y khẽ run lên, " Vâng thưa nương nương."
Vẻ khác thường của ông ta dĩ nhiên không thể qua mắt Lý Đằng.
" Ngươi còn dám dối trá?"
" Thống lĩnh đại nhân minh xét, hạ quan không dám... không dám..."
" Thân thể bản cung dạo này cũng không được tốt...hôm qua còn ngất đi...hôm nay thì thổ huyết." Nàng cố ý dừng lời.
Tiểu Thanh ngạc nhiên, khi nào nương nương ngất đi, khi nào nương nương thổ huyết?
Giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo " Tất cả là do Hồ thái y cố ý bốc sai thuốc, hãm hại bản cung!"
Hồ thái y kinh hoảng dập đầu xuống đất," Vi thần không dám! Vi thần không dám! Nương nương minh xét! Cầu xin nương nương!"
" Ngươi nói xem, hoàng thượng sẽ tin lời ta hay ngươi? Tội này của ngươi định ra, chịu phạt thế nào?"
Lý Đằng khôn khéo đón lời." Tội hãm hại quý phi nương nương, bị xử lăng trì! Gia sản bị tịch thu, gia quyến đều bị đi đày. Nam làm nô, nữ làm tỳ!"
Hồ thái y sợ hãi vô cùng, vội vàng kêu lên " Xin nương nương tha mạng! Vi thần xin khai, vi thần xin khai hết."
Hồ thái y đem tất cả những gì mình biết nói ra.
Ninh Nhược Đình môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt thở ra một câu " Quả nhiên là như vậy."
Lý Đằng đối với Ninh Nhược Đình đã có cái nhìn khác, nữ nhân ung dung sáng suốt, gặp hiểm nguy mặt không đổi sắc như vậy, quả thật hiếm có.
"Nương nương, nên xử lý chuyện này thế nào?" Tiểu Thanh rót cho nàng một tách trà.
" Bây giờ nàng ta vẫn chưa tỉnh, đợi nàng ta tỉnh, ta sẽ xử trí nàng ta. Dù sao ngày mai hoàng thượng cũng hồi cung rồi, thái hậu có muốn một tay che trời, che chở cho nàng ta cũng không được."
Nàng biết hắn vì nàng mà đặc biệt trở về sớm, nghĩ đến đây, khoé môi lại cong lên, nở nụ cười mê hoặc.
Sáng hôm sau, Triệu Uyển Nhi tỉnh.
Vừa mở mắt, nàng ta đã vội hỏi cung nữ:" Quý phi đâu, quý phi có bị trừng phạt hay không?"
Cung nữ thấy vẻ mặt mong chờ của nàng ta, lưỡng lự một chút, mới mở miệng:
" Thái hậu... thái hậu muốn giam quý phi vào Vĩnh Hạng...không ngờ..."
" Nhanh lên!" Triệu Uyển Nhi mất kiên nhẫn gắt.
" Trong tay quý phi có kim bài miễn tử!"
" Cái gì?!" Nàng ta trợn mắt, nhất thời không tin vào tai mình.
" Thật sự?"
" Vâng."
Triệu Uyển Nhi ngàn tính vạn tính, lại không tính đến quý phi có kim bài miễn tử!
" Hơn nữa... ngự lâm quân đã lục soát thấy độc dược ở đây, hiện tại đã mang tới Tông nhân phủ."
Khốn kiếp! Ả tiện nhân kia không ngờ nhanh tay như vậy.
Bất quá, tìm thấy độc dược cũng không chứng minh được gì nhiều, cùng lắm, nàng lôi một kẻ hạ nhân nào ra chịu tội thay là được.
Nàng ta lại nghĩ đến việc mình trúng độc ở cung Vĩnh Thuỵ, kể cả hoàng thượng trở về cũng khó có thể che chở cho quý phi, bởi thái hậu nhất định sẽ tra xét việc này tới cùng, Doãn Kiều Ninh không tránh khỏi trách nhiệm, nghĩ tới đó, gương mặt mới dãn ra đôi chút.
Buổi chiều, Lôi Thừa Vũ trở về, vừa xuống ngựa liền đến cung Vĩnh Thuỵ.
"Nhược Đình!"
" Tham kiến..."
" Từ nay nàng không cần hành lễ. Thái hậu có gây khó dễ cho nàng nữa không?" Hiếm khi Lôi Thừa Vũ sốt ruột như vậy, hắn không muốn nàng phải chịu uỷ khuất.
" Chàng biết chuyện rồi?" Ninh Nhược Đình cũng không quá ngạc nhiên, có lẽ Lý Đằng đã nói cho hắn biết.
" Ừ." Hắn áp hai tay vào má nàng" Lúc đó nàng một tay giải quyết hết, rất có uy lực!"
Nàng cười cười, ngồi xuống" Cũng nhờ có kim bài miễn tử."
Hắn cũng ngồi đối diện " Ta giao nó cho nàng để đề phòng sau này, ai ngờ sớm như vậy đã cần dùng tới."
" Tham kiến hoàng thượng, nương nương."
" Bình thân."
" Thái hậu nương nương tổ chức nghị tội ở điện Trường Thọ, thỉnh hoàng thượng, nương nương!" Tô tổng quản lời lẽ bình thản, có lẽ đối với những chuyện thế này quá quen thuộc rồi.
Ninh Nhược Đình trong lòng cười nhạt, xem ra thái hậu và Triệu Uyển Nhi không chờ được nữa rồi.
Đối với nàng mà nói, buổi nghị tội này chẳng khác nào Hồng Môn Yến**
Lôi Thừa Vũ thấy nàng bộ dáng bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng rất thoải mái.
Hắn biết nàng chứng cứ đều đã tìm, mười phần nắm chắc, không ngờ bản lĩnh của nàng lại lớn như vậy.
Ninh Nhược Đình thầm nghĩ, dù Triệu Uyển Nhi có là thiên kim thừa tướng, cháu gái thái hậu, nàng cũng nhất định chỉnh nàng ta, chỉnh không được liền không mang họ Ninh!
Hai người bước vào cung Trường Thọ, đã thấy Triệu Uyển Nhi cùng các phi tử khác tới rồi.
Các vị phi tử, trừ Thượng Quan Yên ra, đều bày ra vẻ mặt vui sướng nhìn người gặp hoạ. Lôi Ngọc Âm cũng đến, nàng không tin hoàng tẩu đã làm, dù tiếp xúc với tỷ ấy chưa lâu, nhưng có một cảm giác tin tưởng rõ ràng. Hoàng huynh đã yêu thương tẩu ấy, tẩu ấy chắc chắn không phải loại người có tâm cơ, hoàng huynh hẳn là không nhìn nhầm người đi!
" Hoàng thượng! Người hãy làm chủ cho thiếp!"
Nhìn thấy Lôi Thừa Vũ, Triệu Uyển Nhi liền nhào tới, quỳ xuống nắm lấy tay áo hắn mà khóc lóc.
Lôi Thừa Vũ lười biếng liếc mắt, trong mắt ngoài chán ghét cũng chỉ có chán ghét. Hắn giật mạnh tay áo lại, khiến cho hai bàn tay nàng ta rơi vào khoảng không.
" Hoàng nhi, quý phi lại hạ độc chiêu dung như vậy, có còn công đạo không?"
Hắn ngước mắt lên, thấy vẻ mặt giận dữ của thái hậu, nhàn nhạt mở miệng.
" Người không có bằng chứng muốn giam nàng ấy vào ngục, có còn công đạo không?" Hắn thường ngày tiếc chữ như vàng, nhưng vì nàng, ở đây đôi co với bọn họ nửa ngày cũng không thành vấn đề.
Thái hậu nhất thời á khẩu, sau đó ngay lập tức phản bác.
" Hoàng nhi con hồ đồ rồi phải không? Chiêu dung bị hạ độc trong điện Vĩnh Thuỵ, không phải nàng ta thì là ai?"
" Lúc ấy còn có con, con cũng có thể hạ độc chiêu dung!" Lôi Ngọc Âm bất ngờ lên tiếng, giọng nói có chút kích động.
" Âm Nhi!" Thái hậu giận tới tái mặt " Con nói bậy gì thế?"
Ninh Nhược Đình từ đầu tới cuối chưa lên tiếng, thấy công chúa vì mình ra mặt, rất cảm kích.
" Thái hậu, thần thiếp không hề hạ độc chiêu dung!"
Triệu Uyển Nhi đang quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt rất thương tâm " Quý phi, tần thiếp với người không thù không oán, sao người nhẫn tâm như vậy?"
Ninh Nhược Đình nhìn bộ dáng hèn mọn đó của nàng ta, đóng kịch cũng thật giỏi.
Lôi Thừa Vũ gằn từng tiếng, thật sắp mất kiên nhẫn " Ngươi câm miệng."
Thái hậu lúc này lại hướng Ninh Nhược Đình chỉ trích" Ngươi nói không phải ngươi, vậy ngươi nói cho bản cung, ai có thể hạ độc chiêu dung chứ? Ngươi cậy được sủng mà muốn làm càn ư?"
Ninh Nhược Đình biết hắn muốn bảo vệ nàng, liền nắm tay Lôi Thừa Vũ siết chặt một cái, hắn liền hiểu, từ lúc này nàng lo liệu được rồi.
Ninh Nhược Đình từ trên ghế đứng dậy" Thái hậu, ngày hôm qua người có lẽ cũng đã biết, Ngự lâm quân lục soát thấy độc dược mà chiêu dung trúng ở Ninh Vân các."
Triệu Uyển Nhi lúc này đã được cung nữ dìu ngồi lại trên ghế, nghe xong mặt liền biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ.
" Như vậy cũng chẳng chứng minh được gì! Ngoài chiêu dung, có rất nhiều hạ nhân trong Ninh Vân các, ai cũng có thể vào đó để độc dược."
Khoé môi Ninh Nhược Đình nhàn nhạt cười, nụ cười này tà mị vô cùng.
"Lý Đằng, dẫn người vào!"
Hồ thái y bị đem vào trong, vừa nhìn đến, sắc mặt Triệu Uyển Nhi liền trắng bệch!
"Nói!"
" Hồi hoàng thượng, thái hậu nương nương... hai ngày trước, Triệu chiêu dung có lấy... lấy thuốc giải độc và bột đậu xanh từ chỗ vi thần... chiêu dung còn ban thưởng rất nhiều ngân lượng, dặn dò vi thần phải giữ kín chuyện này."
Triệu Uyển Nhi kích động quát lên " Ngươi nói láo! Ngươi câm miệng cho ta!"
" Hoàng thượng, thái hậu nương nương minh xét, vi thần không dám dối trá nửa lời."
Ninh Nhược Đình lập tức bắt đúng thời điểm " Bột đậu xanh giúp làm giảm độc tố, hơn nữa thuốc giải độc nếu uống trước rồi, thì có trúng độc cũng không nguy hiểm gì nhiều, sao, không phải chiêu dung biết trước sẽ bị hạ độc đấy chứ?"
" Ta... ta chỉ là vì mình đề phòng mà thôi!" Triệu Uyển Nhi vẫn khăng khăng vịt chết cứng mỏ.
" À, nếu vậy đường đường chính chính phòng thân là được, tại sao phải mua chuộc Hồ thái y giữ kín chứ? Phải hay không có uẩn khúc?" Nàng vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm mà nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại kiên định không cho đối phương phản bác.
Triệu Uyển Nhi á khẩu, không nói được gì, vội vàng lao đến quỳ dưới chân Lôi Thừa Vũ gào khóc " Thần thiếp bị oan, thần thiếp bị vu cáo hãm hại, hoàng thượng xin hãy tin thần thiếp!" Nàng ta lôi kéo y phục của hắn, khóc lóc thảm thiết.
Ninh Nhược Đình vẫn không buông tha: "Hay là Triệu chiêu dung còn có tài bói toán, biết trước được bản cung sẽ hãm hại ngươi bằng độc dược gì, cho nên mới đề phòng trước, hửm? Ngươi nói xem!"
Triệu Uyển Nhi thấy cầu xin Lôi Thừa Vũ không được, lại quay đầu ôm chân thái hậu, khóc như mưa. Đến nước này thái hậu cũng không nói được câu nào, Lôi Ngọc Âm lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thái hậu chỉ nhìn nàng thở dài, hận rèn sắt không thành thép, nàng hoảng sợ, thấy rằng thái hậu đã bỏ rơi mình rồi, lần này quỳ tới trước mặt Ninh Nhược Đình kêu oan, lại nắm vạt áo Lôi Thừa Vũ, trước sau đều đuối lý, chỉ có thể la lên oan uổng.
Lôi Thừa Vũ tức giận gạt tay nàng ta ra " Trẫm lấy gì tin ngươi? Cút ra xa cho trẫm!" Hắn lạnh nhạt buông thêm một câu " Mang chiêu dung nhốt vào lãnh cung!"
Trong mắt Triệu Uyển Nhi đột nhiên ngập tràn vẻ ngoan độc, nàng ta bất ngờ lao về phía Ninh Nhược Đình, rút trâm cài tóc hướng nàng đâm tới.
Doãn Kiều Ninh, ta bị ngươi hại thê thảm thế này, vậy ta cùng ngươi đồng quy vu tận!
Ninh Nhược Đình hoảng hốt nhìn nàng ta lao tới.
Mọi việc xảy ra rất nhanh, Lôi Thừa Vũ nhanh như cắt giáng một chưởng vào gáy Triệu Uyển Nhi, nàng ta lập tức lịm đi.
"Mau giải đi!"
Lý Đằng lập tức cho người đem Triệu Uyển Nhi đi. Lôi Thừa Vũ giận tím mặt, hạ thánh chỉ, phế chiêu dung làm thứ nhân, tước toàn bộ người hầu kẻ hạ, giam vào nơi sâu nhất trong lãnh cung.
Mọi người đều bị một màn vừa rồi làm cho kinh hoảng. Ninh Nhược Đình cũng hoảng sợ, vừa rồi nếu hắn không nhanh tay, có lẽ nàng và Triệu Uyển Nhi đã là bạn đồng hành xuống cửu tuyền rồi.
" Đi! Về cung Vĩnh Thuỵ!"
Lôi Thừa Vũ không nói hai lời, lửa giận khó tan, lập tức cùng nàng rời đi.
*Tông nhân phủ: Nơi xét xử hoàng thân quốc thích.
**Hồng Môn Yến: Mưu kế Phạm Tăng hiến cho Hạng Vũ, muốn nhân yến tiệc này diệt trừ Lưu Bang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK