Theo quy định trong cung nhà Khang, trong số các tú nữ, người được chọn làm quý phi được ban một trâm ngọc, chiêu nghi được ban trâm vàng, tài nhân được ban trâm bạc. Nghe nói lần đầu tuyển người này vì hoàng đế còn ít tuổi, lại mới đăng cơ chưa lâu, nên chỉ tuyển số ít để hậu cung không còn trống trải mà thôi, đợi qua ba năm, lại tiếp tục bổ sung người mới.
Hơn nữa, tuyệt đối không thăng quan tiến chức cho gia quyến phi tử, đặc biệt là hoàng hậu, trừ phi là dựa vào công trạng, để tránh bành trướng thế lực ngoại thích. Tuy là nói như thế, nhưng xưa nay gia tộc của sủng hậu sủng phi chẳng mấy khi mà không nhờ nữ nhi trong cung được phong quang vô hạn, nếu không, quan lại đã chẳng đua nhau đưa con gái tiến cung như thế.
Được chọn làm quý phi, tám chín phần được phong hậu.
Tất cả nữ nhân mấy người không khao khát được làm mẫu nghi thiên hạ, làm chủ lục cung?
Ninh Nhược Đình chính là một trong số "mấy người" ấy.
Khỏi suy nghĩ nhiều mệt óc, quý phi chắc chắn là Triệu Uyển Nhi, trừ phi trời sập, mới không về tay nàng ta. Tình hình này, giả sử được chọn, nàng mong muốn được làm một người nho nhỏ trong hàng thế phụ thôi là được, chỉ cần thận trọng một chút, sống sót qua gần ba năm không phải không thể. Ninh Nhược Đình nghĩ nghĩ, lại nói, tú nữ đã vào đến được điện tuyển, giá trị con người cũng tăng lên, trở về cha mẹ nàng hẳn sẽ tìm được một trang thanh niên tài tuấn thay thế vị tướng quân trung niên kia đi? Kể ra tương lai không phải không có lối đi. Nghĩ đến đấy, tâm trạng thoải mái hẳn.
"Tiểu Thanh, giúp ta chuẩn bị một chút."
Nàng mặc y phục gấm màu hồng nhạt, tóc vấn cao tao nhã, nhìn chiếc hoa vàng một chút, cài lên tóc.
Gương mặt không hề trang điểm, đã xinh đẹp động lòng người. Nàng lại thoa lên một lớp phấn mỏng, điểm qua chút son, vẻ kiều diễm lại tăng thêm bội phần. Không phải Ninh Nhược Đình cố ý trang điểm, nàng đây là cố tỏ ra bình thường, hoà nhập vào mọi người. Nơi này ấy à, rất khó mà làm vừa lòng người khác. Ăn diện lộng lẫy là ngươi kiêu ngạo, giản dị đơn sơ lại là làm bộ làm tịch, cho nên, cứ vừa phải là tốt nhất.
Điện tuyển theo lẽ thường thì diễn ra ở cung điện của hoàng hậu, nay vì hoàng đế chưa lập trung cung, nên mới chuyển đến nơi ở của thái hậu. Chính điện cung Trường Thọ sơn son thiếp vàng, lộng lẫy bậc nhất, hôm nay điện tuyển diễn ra, lại được chuẩn bị càng chu đáo, rèm châu màn trướng quý giá đều được thay mới, treo ở gian chính. Từ bên ngoài thềm trải vào trong điện là một lớp thảm nhung đỏ thẫm quý giá, trên trần treo đèn cung đình bát giác có hình hoa sen, cột nhà đều làm bằng gỗ tử đàn, khảm hoa văn mạ vàng sáng rỡ, có những tú nữ trong nhà không phải quá giàu có, không khỏi bị cảnh phú quý này làm cho choáng ngợp.
Lớp rèm châu ngăn cách giữa nơi thái hậu ngồi cùng Tô tổng quản đứng hầu với các tú nữ quỳ bên ngoài. Đại Khang so với những quốc gia khác trong đại lục là cởi mở bậc nhất, cũng là quốc gia có hoàng thất tiết kiệm nhất, lễ nghi cũng giản lược nhiều, so với nước bạn như Thanh Khâm có thể nói là đơn giản, cho nên điện tuyển này cũng không có nhiều thủ tục, chỉ đơn giản là các nàng tiến vào, để thái hậu và vài vị thái phi cân nhắc thôi. Từng nhóm năm tú nữ đi vào, mỗi nhóm ở bên trong chừng một khắc, liền có định đoạt xuống.
"Trâm bạc!" Thái hậu lên tiếng.
Tô tổng quản cầm một khay bọc lụa dâng lên, bên trong là ba trâm cài tóc bằng bạc.
"Trao cho thiên kim Thái thú Kỳ Châu, Thứ sử Liêm Châu, Tuần phủ Liêm Châu."
Ba nữ tử vui mừng nhận trâm bạc, dập đầu lạy tạ.
Ninh Nhược Đình phải đứng bên ngoài, thực sự sốt ruột, chắc không đến lượt nàng được chọn, thế mà vẫn phải ở đây xem diễn! Lại còn là một tiết mục tẻ nhạt, khán giả như nàng đang mỏi chân muốn chết, tại sao không đồng loạt trao trâm đi?
Đại điện Minh Tâm.
"Các vị ái khanh còn điều gì muốn bẩm báo hay tấu sớ dâng lên?"
Phía dưới yên lặng, tỏ ý không còn gì để bẩm báo. Buổi tảo triều hôm nay vì chuyện có kẻ dâng tấu lên án ấm quan* mà đã dây dưa hơn một canh giờ rồi.
Lôi Thừa Vũ thong thả từ trên long ỷ đứng dậy, phất tay.
"Vương Hàm, bãi triều."
"Nô tài tuân mệnh." Vương tổng quản cúi đầu. " Bãi triều!"
Lôi Thừa Vũ lập tức tới Trường Thọ cung. Bây giờ hắn mới chạy đến, không biết còn kịp nữa không. Không kịp thì đã sao, chỉ là một nữ nhân nho nhỏ, hắn thiếu gì cách giữ nàng lại! Lôi Thừa Vũ kinh ngạc nhận ra mình có chút nóng lòng, vốn mình cũng không cho rằng nữ nhân này có cái gì đáng để lưu tâm nhiều, nhưng nghĩ đến việc sau này không còn thấy nàng, trong lòng sinh ra khó chịu.
"Trâm vàng trao cho thiên kim Lễ bộ thượng thư. Ban thưởng trắc điện Lan Tâm cung An Thanh, nghi vật theo phân vị." Thái hậu vừa tán đồng với lời nói của Tào thái phi, vừa nói.
Một người con gái nhu hoà tiến lên, lạy tạ nhận lấy trâm vàng.
Ninh Nhược Đình than thầm trong lòng, các vị tỷ muội à, sau này bị ác nữ Triệu Uyển Nhi đè đầu cưỡi cổ, cũng đừng than thân trách phận nha!
"Hoàng thượng giá lâm!"
Trong điện hết thảy giật mình, mọi người đều vội vàng hành lễ.
"Tham kiến hoàng thượng."
"Bình thân." Lôi Thừa Vũ thản nhiên nói, vén mành châu, đi vào bên trong, tiêu tiêu sái sái lên thềm cao, bước tới cầm lấy chiếc trâm ngọc trong khay gỗ.
Vẫn còn kịp, đỡ cho hắn hao tâm tổn trí dùng đường vòng đưa nàng nhập cung.
"Hoàng nhi, con định làm gì? Để Tô tổng quản được rồi." Chuyện hoàng đế đích thân trao trâm quý chưa từng có tiền lệ, thái hậu đoán biết được, hoàng thượng đây là muốn làm gì, cho nên trong lòng càng khẩn trương.
"Mẫu hậu, trẫm hỏi người, là trẫm thành thân hay người thành thân?"
"Hoàng nhi sao lại nói lời như vậy? Dĩ nhiên là con thành thân!"
"Được một lời nói của người!"
Hắn nắm chặt trâm ngọc trong tay, bước xuống.
"Trâm ngọc trao cho thiên kim Thừa tướng." Thái hậu vẫn che giấu đi sốt ruột, bình tĩnh nói, nhưng trong lòng đã gấp lắm rồi.
Hắn coi như không nghe thấy, từng bước một bước xuống.
Triệu Uyển Nhi trong lòng đầy chờ mong, tim đập thình thịch, hai tay đã vô thức siết chặt vạt áo.
Ninh Nhược Đình đang nghĩ trở về Thái thú phủ Đồ Châu nên làm thế nào giải quyết hôn sự kia, lại nên ăn chơi thế nào cho thoả, một giọng nói đột ngột kéo nàng trở về thực tại.
"Doãn Kiều Ninh!"
Nàng giật mình ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị vật trước mặt làm hết hồn, lần nữa ngây người, trên tay bỗng đồng thời cảm nhận được hơi ấm cùng vật gì đó lành lạnh.
Trâm ngọc?! Còn là hoàng thượng nắm lấy tay nàng, ép nàng phải nhận?
"Hoàng thượng, người làm gì vậy? Tiểu nữ không xứng đâu!" Nàng hốt hoảng xua tay, trâm ngọc trong tay như hòn lửa nóng.
"Hoàng thượng, người làm gì thế?" Thái hậu thấy sự thể như vậy, không kìm nổi tức giận.
"Hoàng thượng, trâm ngọc này tiểu nữ không dám nhận."
Lôi Thừa Vũ nghiến răng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy " Im miệng, còn phản đối, ta lấy đầu ngươi xuống!"
Ninh Nhược Đình ngoan ngoãn im bặt. Hoàng cung vào rồi còn có thể ra, đầu mất rồi không thể lấy lại nha!
"Hoàng thượng!" Thái hậu lớn tiếng.
"Doãn Kiều Ninh, trẫm sắc phong ngươi làm quý phi chính nhất phẩm, ban cho ngươi cung Vĩnh Thuỵ, kim sách của quý phi, từ hôm nay lập tức chuyển đến trong cung. Truyền chỉ, lệnh cho Lễ bộ lập tức chuẩn bị nghi vật ."
Trong điện nhất thời im lặng như tờ.
"Hoàng thượng, người làm cái gì thế? Doãn thị bất luận xuất thân hay tư dung đều kém cỏi, tại sao có thể vào cung, lại còn đứng đầu phi tử? Người không coi lời của ai gia còn chút trọng lượng nào phải không?"
Nàng cũng biết thân biết phận, tuy cha nàng là thái thú, nhưng Đồ Châu chỉ là một nơi nhỏ bé xa xôi mà thôi, cho nên đối với những lời của thái hậu không hề để ý, huống chi, nàng mới không muốn tiến cung làm phi đâu!
"Chiếu chỉ trẫm đã hạ, quyết không thay đổi. Người đâu, lập tức đưa Doãn quý phi đến điện Vĩnh Thuỵ."
Phương lão đã sớm tìm ra phúc tinh ở Ninh Vân các, chính là Doãn Kiều Ninh. Hắn đem nàng trở thành phúc tinh quý phi bên mình, như hổ thêm cánh.
Doãn Kiều Ninh được đưa đi rồi, Triệu Uyển Nhi khóc không ra nước mắt.
Thái hậu đại nộ, cuối cùng phá lệ, phong cho Triệu Uyển Nhi làm chiêu dung, phẩm cấp ngang với chiêu nghi, cùng là chính nhị phẩm, tuy nhiên vẫn là xếp sau chiêu nghi. Hoàng cung Đại Khang so với nước khác, vẫn còn mang phong cách của bộ tộc trên thảo nguyên, so với nước bạn là đơn sơ thưa thớt, đếm đi đếm lại cũng chỉ vẻn vẹn chưa tới hai mươi cung điện, vì thế chỉ có phi vị trở lên, hoặc tần vị rất được sủng ái mới có thể tự mình làm chủ một cung. Cho nên lần này Ninh Nhược Đình là người duy nhất được làm chủ một cung, điều này càng khiến cho Triệu Uyển Nhi oán giận.
Doãn Kiều Ninh bị đem đến Vĩnh Thuỵ đầy ắp hoa thơm cỏ lạ, nhung lụa quý giá, xa hoa đẹp đẽ, cũng không có tâm trạng thưởng thức, nhất thời chưa hoàn hồn.
Các thị nữ mới được Nội vụ phủ điều tới, nhất tề quỳ rạp. "Cung nghênh quý phi nương nương giá đáo Vĩnh Thuỵ điện!"
"Miễn lễ."
Một hai... một mình nàng những hai mươi tì nữ cùng thái giám!
Đúng xã hội phong kiến áp bức bọc lột a!
Ninh Nhược Đình còn đang âm thầm lên án chế độ, Vương tổng quản đã bước vào "Tham kiến quý phi nương nương."
"Miễn lễ" Ninh Nhược Đình không quan tâm lắm, tuỳ tiện nói xong, liền ngồi xuống ghế quý phi.
"Hoàng thượng truyền chỉ, tối nay Vĩnh Thuỵ điện thắp đèn, hoàng thượng sẽ tới."
Tiểu Thanh vui mừng nói "Chúc mừng tiểu thư... à không... nương nương."
Chúc mừng? Ngươi chúc mừng gì chứ? Muốn ta trao thân cho nam nhân mới gặp vài lần ư? Siêu cấp hoang đường!
Muốn ăn ta? Nằm mơ!
Ninh Nhược Đình kiềm chế ý muốn nhảy dựng lên mắng người, nàng vẫn cười nói " Chuyển lời của ta, tạ hoàng thượng ân điển."
"Vâng thưa nương nương, nô tài cáo lui."
Tối đến, nàng cho người đi nghe ngóng một chút, nghe tin hắn bắt đầu rời Ngự thư phòng, liền nhảy lên giường, nằm lên chăn cuộn tròn một vòng như cái kén, giả vờ ngủ.
Hắn nhìn thấy ta ngủ, lại cuộn chăn như vậy, sẽ không muốn nữa đâu. Ninh Nhược Đình tâm tâm niệm niệm như vậy, mặc dù buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn cố giữ cho mình tỉnh táo, đề cao cảnh giác.
Nàng vẫn không hiểu, Lôi Thừa Vũ vì sao lại kiên quyết chọn nàng. Hắn có vẻ không phải là loại người yêu sắc đẹp, càng không phải người bốc đồng. Thế mà hôm nay, hắn ta lại giằng co với mẫu hậu mình trước mặt bao người.
Một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu nàng, chẳng lẽ hắn thật sự thích mình? Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, đã bị Ninh Nhược Đình bóp chết không thương tiếc. Nàng vẫn không nên tự mình đa tình.
*ấm quan: con cháu trong nhà nhờ cha ông làm quan to mà được phong quan.