• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Sau vụ lộn xộn ở Ngự uyển, chuyện hoàng thượng đối quý phi yêu chiều hết mực lại được dịp lan truyền khắp trên dưới trong cung, dĩ nhiên càng ngày càng được thêu dệt thêm. Thoắt cái hơn nửa tháng trôi qua, ai ai cũng biết rằng Kính Sự phòng hằng ngày đưa thẻ bài tới, được lật đều là một chiếc bằng ngọc ghi "Cung Vĩnh Thuỵ quý phi Doãn thị Kiều Ninh", còn những thẻ bài khác chỉ còn nước lẻ loi không ai ngó ngàng tới. Các vị có con gái trong cung chưa được thừa sủng không khỏi có chút sốt ruột, hận không thể đem đạo lý mưa móc quân ân ra giảng trước mặt Lôi Thừa Vũ một lần.
Một buổi trưa nọ, Lôi Thừa Vũ cùng nàng dùng Ngọ thiện. Ninh Nhược Đình thấy so với những gì nàng học trong sách sử, một bữa cơm của vua đều có mấy chục món ăn trở lên, thì bàn ăn không nhiều không ít bảy món trước mặt, xem ra cũng chỉ giống như gia đình khấm khá trong dân gian.
Hắn ngồi đối diện với nàng chậm rãi ăn, Ninh Nhược Đình chăm chú nhìn người trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán, đại đại mỹ nam như vậy, ngay cả lúc ăn cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn ngẩng đầu, " Sao không ăn?"
Nàng bừng tỉnh, xấu hổ cúi đầu, vội vàng cầm đũa lên.
Món ăn trên bàn toàn cao lương mỹ vị, Ninh Nhược Đình chặc lưỡi, nếu ở thời của nàng, sẽ chẳng bao giờ dám bỏ tiền triệu ra ăn một bữa thế này.
Nàng gắp miếng tôm, vừa cho vào miệng lưỡi liền bỏng rát.
Mặt Ninh Nhược Đình đỏ bừng lên " Tiểu Thanh, mau đem nước, đem nước cho ta, cay quá!"
Nước vừa được đem tới, nàng ngửa cổ một hơi uống cạn, chẳng còn chút dáng vẻ thuỳ mị nào. Bị Lôi Thừa Vũ làm cho bối rối, lúc không chú ý mới nhai phải một miếng ớt tươi đầy hạt, cay đến chảy nước mắt. Lôi Thừa Vũ nhìn bộ dáng chật vật của nàng, vừa thương hại vừa buồn cười, lập tức sai người mang đồ ngọt đến để nàng làm dịu lưỡi. Uống xong nước mật ong, cảm giác nóng rát tan đi gần hết.
Lôi Thừa Vũ nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nàng, khoé miệng từ từ nhếch lên, trở thành nụ cười hoàn mỹ.
Nàng giận dỗi lườm hắn, vừa rồi mất hết mặt mũi, trong lòng buông ba phần phòng bị, lời nói cũng tuỳ tiện không ít " Hoàng thượng cười gì chứ?"
" Dáng điệu vừa rồi của nàng thực ngốc nghếch."
Nàng không đáp lại, cúi đầu tiếp tục ăn. Oa huhu, hình tượng của nàng trong mắt hắn sụp đổ thật rồi! Cớ lẽ giờ chỉ cần nghe đến tên nàng, hắn sẽ nhớ ngay đến bộ dạng nhe nanh trợn mắt khi nãy.
" Do nàng tham ăn, cho cả miếng lớn vào miệng." Lôi Thừa Vũ tiếp tục đả kích.
Ninh Nhược Đình tức giận ngẩng đầu " Thần thiếp không biết món đó rất cay!" Nàng nói xong lại xuýt xoa.
Hắn nheo nheo mắt " Nàng lại dám cãi cọ với trẫm?"
Nàng bĩu bĩu môi :" Không phải nói thần thiếp là phúc tinh sao?"
" Phải, nàng mới có thể tuỳ ý làm loạn." Hắn đứng dậy, cười nhẹ " Tối nay ta sẽ tới đây."
Ninh Nhược Đình cúi đầu thở dài : " Hoàng thượng thường xuyên tới cung Vĩnh Thuỵ, thần thiếp lại càng phải cẩn trọng, bị người ta hại chết lúc nào không biết."
Lôi Thừa Vũ như cười như không, bàn tay to lớn áp lên gò má hồng hào của nàng nói khẽ " Chỉ có nàng dám nói chuyện với trẫm như vậy."
Má nàng bỗng chốc đỏ lên, đứng trước mặt hắn ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương trầm ổn trên người hắn lan vào cánh mũi, khiến cho nàng nhất thời mê đắm, tim trong lồng ngực không nghe lời đập loạn.
Thị vệ thân cận nhất của hắn- Lý Đằng, đúng lúc ấy tiến vào.
" Hoàng thượng vạn phúc kim an, quý phi nương nương cát tường."
" Bình thân."
" Hoàng thượng, Diệp đại nhân đang ở ngự thư phòng cầu kiến."
Lôi Thừa Vũ không chậm trễ rời đi.
Ninh Nhược Đình buồn chán dạo một vòng trong sân, tắm rửa rồi đi ngủ, phân phó Tiểu Thanh trong lúc nàng ngủ ai cũng không tiếp.
Bây giờ là cuối thu, thời tiết mát lạnh dễ chịu, nàng liền ngủ một mạch tới xế chiều.
Trong lúc Ninh Nhược Đình say giấc, Đặng tài nhân đến nhưng không thể gặp, liền ôm một bụng uất ức đem kể lể với thái hậu, dĩ nhiên thêm mắm dặm muối.
Thái hậu tức giận nói " Doãn thị này thật ngang ngược, cậy được sủng mà ngạo mạn không coi ai ra gì. Không dạy cho nàng ta một bài học, nhất định lại càng không để cả ai gia vào mắt!"
Đặng tài nhân nghe vậy mở cờ trong bụng, thái hậu trừng trị ngươi rồi, xem ngươi còn dám lớn lối!
Lôi Thừa Vũ cùng Diệp Chính nghị sự, sau đó bữa tối ăn qua loa, rồi lại chuyên chú vào văn kiện chồng chất trên thư án. Vương Hàm ở bên cạnh mài mực hầu trà, đối với hoàng thượng đã chăm sóc từ nhỏ hiểu rất rõ, luôn hầu hạ chu đáo làm hắn hài lòng, cũng chỉ có Vương tổng quản.
Lý Đằng từ bên ngoài vào " Hồi hoàng thượng, Tô tổng quản tới chuyển lời thái hậu, khi nào hoàng thượng xong việc thì tới Ninh Vân các gặp người."
" Ninh Vân các, thái hậu đang ở chỗ chiêu dung?"
" Vâng, thưa hoàng thượng."
"Được, chuyển lời lại, ta sẽ tới." Lôi Thừa Vũ nhăn mày, tỏ ý không hài lòng. Tuy nhiên chút mặt mũi của thái hậu vẫn phải để, vì vị trí quý phi thời gian qua hắn đã cùng bà đối đầu rồi. Hơn nữa, hôm nay không đi ngày mai sẽ lại bị mời tới, chi bằng nhận lời, để xem họ còn có thể bày ra cái mưu gì.
" Nô tài tuân mệnh."
Triệu Uyển Nhi nghe tin vui sướng như điên, liên tục tạ ơn thái hậu.
Thái hậu nhìn nàng ta đang quỳ " Đứng lên đi, vận may này tận dụng cho tốt, không có lần thứ hai đâu!"
" Thần thiếp hiểu rõ, tạ ơn nương nương, thần thiếp lập tức đi chuẩn bị!"
Nàng ta sai người chuẩn bị nước nóng thả cánh hoa tắm rửa, trang son điểm phấn thật đẹp, lại mặc bộ trang phục lụa mỏng mềm mại, chỉ cần xoay mình một chút, đường cong bên trong liền ẩn hiện mà phô bày.
Triệu Uyển Nhi lấy trong hộp trang điểm ra một gói thuốc nhỏ, đổ vào bát sứ trắng muốt bên cạnh.
Thứ thuốc này không màu, hầu như không có mùi hoàng thượng tuyệt đối không thể nhận ra.
Đây chính là xuân dược mạnh do nàng ta sai người dùng giá cao mua được, chính là chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Nàng ta còn lấy ra một viên đan dược, thứ thuốc này giúp dễ dàng mang thai chỉ trong một lần được sủng hạnh, cho vào miệng nuốt xuống.
Cung Vĩnh Thuỵ.
" Tiểu Thanh, hoàng thượng đang ở đâu?"
Tiểu Thanh khó xử một chút, mới ngập ngừng nói: " Hoàng thượng đã tới... Ninh Vân các thưa nương nương."
"Triệu Uyển Nhi sống ở đó?"
" Vâng."
" Hừ, vậy mà còn đóng kịch, giúp ta trừng trị nàng ta, giờ lại tìm nàng ta làm ấm giường." Nàng nộ khí bừng bừng, hận không thể chạy ngay tới trước mặt hắn chất vấn. " Vậy mà còn nói đêm nay tới đây!" Nàng không hề nhận ra, mình đã có biểu hiện quá phận, lẽ ra nàng không nên có tâm tình này. Ninh Nhược Đình giật mình nhận ra, tự hỏi bản thân đây là cái cảm giác gì, sau cùng kết luận vì Lôi Thừa Vũ đối với nàng quá mức chiều chuộng thiên vị, nên nàng mới sinh ra tâm lý được đằng chân lân đằng đầu.
Chung quy vẫn cảm thấy khó chịu.
" Nương nương người bớt giận, hoàng thượng đối nương nương ân sủng, Triệu Uyển Nhi chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi."
" Mặc kệ hứng thú của hắn, bản cung cần gì quan tâm, lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi."
" Vâng, nô tì cáo lui." Tiểu Thanh lo lắng đi ra, nàng hiểu rõ tính tình tiểu thư có khác biệt lớn, chỉ sợ người vì đố kỵ mà làm mất lòng hoàng thượng, đến lúc đó thật không cứu vãn nổi.
Ninh Vân các.
" Hoàng thượng giá lâm."
Triệu Uyển Nhi vội bước ra :" Hoàng thượng vạn phúc kim an!"
Hắn hờ hững lướt qua nàng ta, cũng không liếc một cái.
"Hoàng nhi, đến đây ngồi xuống." Thái hậu nhẹ giọng. " Chiêu dung đứng dậy đi, tới đây."
Nàng ta yểu điệu bước tới, lại sai người đem hai bát canh nhân sâm lên.
" Hoàng thượng, thái hậu nương nương, đây là canh thần thiếp tự mình nấu, dùng trước bữa tối. Hoàng thượng vì quốc sự lao tâm khổ tứ như vậy, từ nay thần thiếp sẽ vì người chuẩn bị vài món bổ dưỡng giữ gìn long thể."
Hắn vẫn một câu không nói, cũng không hề có ý định đụng đến bát canh.
" Hoàng thượng, người xem, chiêu dung có lòng như vậy." Thái hậu cầm thìa lên, "Người cũng nếm thử đi."
Hắn chậm rãi cầm thìa, múc một chút canh nóng, đưa thìa canh tới bên miệng.
Triệu Uyển Nhi trong lòng đã loạn, bên ngoài vẫn cố giữ nét mặt thản nhiên.
Nước canh vào trong miệng, mùi nhân sâm thơm nhẹ lan toả, bỗng hắn cảm nhận được một mùi hương rất kì lạ khó chịu.
Triệu Uyển Nhi trong lòng vui mừng hồi hộp.
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, đem thìa ngọc cùng bát ném xuống đất vỡ tan.
Tất cả mọi người trong Ninh Vân các đều sợ hãi quỳ xuống.
" Ngươi cho thứ gì vào canh, hả?" Ánh mắt tản ra tia rét lạnh đến cực điểm, tưởng như có thể đông cứng Triệu thị ngay tại chỗ. Nàng ta sợ mất mật, vội quỳ rạp ở trên đất. Thái hậu sắc mặt tái mét, sự tình không xong rồi, bà ta ở đây cũng khó xử.
Triệu Uyển Nhi run rẩy, nước mắt lã chã rơi " Hoàng thượng, thần thiếp chỉ hầm canh nhân sâm như ngự thiện phòng vẫn làm, tuyệt đối không..."
Hắn rút cây kim bạc trong tay giơ lên, màu bạc không có ngả màu. Lôi Thừa Vũ cũng không ngạc nhiên, mục đích của Triệu Uyển Nhi hẳn không phải tính mạng hắn, nhưng hắn vẫn muốn làm cho ra nhẽ, để có cái cớ xác đáng trừng phạt nàng ta. Hai vị thái y được triệu đến, chân tướng liền sáng tỏ.
" Còn dám bao biện?"
Thái hậu dĩ nhiên đã đoán ra nàng ta cho gì vào canh.
"Hoàng nhi, đây chắc chắn chỉ là hiểu lầm, Triệu chiêu dung tự mình nấu canh cho người, nhưng cũng không tự mình đem lên... vừa rồi ai mang canh lên?"
Một cung nữ hoảng sợ tiến lên" Hồi thái hậu, là tiểu nữ, nhưng tiểu nữ không... tiểu nữ..."
"Lôi ra ngoài chém cho ta!" Thái hậu quát lớn, cung nữ kia cứ thế bị kéo ra ngoài.
Đây rõ ràng chỉ là một màn quýt làm cam chịu, cung nữ kia chỉ là người thế mạng mà thôi.
Lôi Thừa Vũ trong lòng hiểu rõ, nhưng không có bằng chứng, cũng không thể làm gì hơn. Bây giờ, còn chưa phải lúc để trở mặt với phụ thân Triệu Uyển Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK