Nửa tháng Lôi Thừa Vũ không tới gặp nàng, Ninh Nhược Đình mới phát hiện ra, nàng lại rất nhớ hắn.
Nửa tháng này Lôi Thừa Vũ ngoài lúc lên triều, đều tới doanh trại xem diễn tập.
Trong hậu cung cũng không xảy ra chuyện gì, Đặng tài nhân và Triệu chiêu dung có lẽ không dám hành động khinh suất nữa.
" Nương nương, nương nương!"
Tiểu Thanh hớt hải chạy vào, " Người biết tin chưa? Hai ngày nữa hoàng thượng sẽ lên đường tới biên ải phía Bắc, đánh dẹp quân Thanh Long quốc!"
Nàng giật mình hỏi tiếp " Đi bao lâu?"
" Nương nương, cái này không nói được, nhanh thì ba bốn tháng, chậm đến vài năm. Từ kinh thành nếu đi ngựa suốt ngày chỉ đêm mới nghỉ, cũng phải mất ba tuần đường."
" Ta phải tới gặp hoàng thượng!"
Điện Minh Tâm.
" Hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến."
" Cho vào."
Người hầu thức thời lui ra hết.
" Thừa Vũ, tại sao không nói sớm với ta chứ?"
" Ta sắp đi rồi, nàng còn muốn giận dỗi?"
" Chàng!"
Lôi Thừa Vũ cười nhẹ, xoay người, mài mực, đứng trước bàn tiếp tục viết hịch.
Ninh Nhược Đình do dự, cuối cùng thu hết can đảm nói " Hoàng thượng, để ta theo người đi!"
Thấy hắn vẫn không quay lại, nàng liền đánh liều lại gần, nắm lấy tay áo hắn kéo kéo " Thừa Vũ, ta muốn theo chàng!"
Nàng như vậy, là làm nũng sao?
Hắn vẫn không vì tuyệt chiêu này mà lay động " Không được!"
" Tại sao chứ?"
" Ta nói không được là không được!"
" Đợi đến lúc chàng trở về, có khi đám người kia đã cấu xé ta tận xương!"
" Nàng có kim bài miễn tử, ai dám đụng tới một sợi tóc của nàng chứ?"
" Hừ, những kẻ quang minh chính đại muốn giết ta có gì phải sợ? Đáng sợ là những kẻ, ta ở ngoài sáng chúng ở trong tối, kim bài chưa kịp lấy ra, đã bị chúng ở sau lưng đâm một nhát!"
Nghe đến đây, Lôi Thừa Vũ đã có nửa điểm do dự.
" Thôi được, nàng có thể theo ta, nhưng nhất nhất mọi việc phải làm theo lời ta."
" Cảm ơn chàng."
Ninh Nhược Đình phấn khích vòng tay ôm lấy hắn.
Lôi Thừa Vũ trong mắt ngỡ ngàng, lập tức không bỏ lỡ cơ hội ôm chặt nàng.
Đến lúc nàng ý thức được mình vừa làm cái gì, eo thon nhỏ đã bị gọng kìm giữ chặt.
Nàng giơ bàn tay bé nhỏ trắng như phấn, đập nhẹ vào ngực hắn " Buông!"
" Không được, lần này là nàng chiếm tiện nghi của ta."
Rất nhanh, đã đến lúc lên đường.
Ninh Nhược Đình mặc trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, tóc dài búi cao đơn giản.
Lôi Thừa Vũ vuốt ve con hắc mã yêu quý, nó cúi đầu, phe phẩy cái đuôi ra chiều thích thú.
Hắn mặc y phục gấm màu trắng , bên ngoài khoác áo giáp, trên đầu là kim quan, toàn thân toát lên khí phách oai phong bất phàm.
Binh sĩ triệu tập đông đủ, dàn hàng chữ nhất, vô cùng hoành tráng.
Lôi Thừa Vũ bước lên trên đài cao, theo sau là Phong tướng quân.
" Hỡi toàn quân, hãy nghe lời ta nói! Đám giặc loạn Thanh Long quốc gây với nước ta, bản triều đánh dẹp chúng, niệm tình không đuổi cùng giết tận, chúng lại không biết điều quay lại cướp bóc, chém giết dân ta! Trẫm thân làm hoàng đế, dân chúng như con, có bậc phụ mẫu nào thấy con mình bị chém giết mà đành lòng? Nay ta hiệu triệu toàn quân, một lòng dốc sức cùng ta đuổi giặc, các ngươi có quyết tâm thắng giặc?"
Binh sĩ đều đồng thanh vang dội: " Quyết tâm! Quyết tâm! Quyết tâm!"
Ninh Nhược Đình nhìn hắn thán phục, rất biết cách thu phục lòng người nha!
Quân sĩ xếp hàng chỉnh tề, từ Đông Môn xuất phát.
Lôi Thừa Vũ để nàng cưỡi một con bạch mã tuyệt đẹp, đi song song với mình. Ninh Nhược Đình được hắn hướng dẫn cẩn thận, dần dần cũng quen, tự mình cầm cương.
" Con ngựa này, có tên chưa?"
" Cả hai đều chưa."
" Vậy đặt ta đặt tên cho chúng nó, để xem, đặt Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đi, có được không?"
" Nhàm chán!"
" Nhàm chán?... A... có rồi có rồi, đặt Bạch Tuyết và Hắc Dạ, được không? Tuyết trắng với đêm đen, quá hay rồi!"
"Được!"
Lôi Thừa Vũ trên môi nở nụ cười, Nhược Đình à Nhược Đình, nàng có nhớ chúng ta đang ra chiến trường không? Tại sao ta cảm thấy nàng cứ như đang thưởng ngoạn vậy?
Đi hết nửa ngày đường, toàn quân được dừng nghỉ chân, được phát lương khô.
Ninh Nhược Đình tuy là phận nữ nhi, nhưng trước đây cũng không phải tiểu thư đài các sống trong lầu son gác tía, chỉ quen nhung lụa, sơn hào hải vị. Là sinh viên khảo cổ, lúc đi thực địa ăn lương khô dựng trại ngủ qua đêm là chuyện thường, nên nàng cũng không cảm thấy khổ sở.
Đêm xuống, dừng lại dựng trại nghỉ ngơi, Ninh Nhược Đình và Lôi Thừa Vũ dĩ nhiên chung một lều, nàng cũng chẳng bận tâm nữa, vừa đặt lưng xuống nệm là thiếp đi ngay.
Sáng hôm sau lại dậy sớm nhổ trại tiếp tục đi.
Vài ngày đầu nàng còn cầm cự được, đến sáng ngày thứ tư, Ninh Nhược Đình đã tiều tuỵ trông thấy, mặt tái xanh, môi không còn huyết sắc, hai mắt thâm quầng như gấu trúc.
" Thừa Vũ, ta mệt quá, ta muốn ngủ!" Dù là trong lòng có muôn vàn giọng nói động viên, ngươi mở to mắt nhìn đi, tư liệu nghiên cứu quý giá đấy, nhưng nàng đã có chút quá sức.
Hắn đau lòng áp hai tay lên má nàng.
" Do nàng cứ nằng nặc muốn đi theo, giờ có thể trách ai?"
" Không đi theo, ta không yên tâm."
Trong lòng hắn một tầng ấm áp dâng lên. Hắn ôm nàng vào lòng thật nhẹ nhàng, chỉ sợ mạnh tay chút thôi, thân thể mong manh trong tay sẽ tan vỡ.
Nàng thoải mái tì cằm lên vai hắn.
" Biết đâu không có ta, chàng đánh thắng giặc rồi lại mang theo vài cô gái ngoại quốc xinh đẹp làm chiến lợi phẩm!"
Hắn nhéo chóp mũi nàng, cười cười " Nàng ăn phải dấm chua hay sao?"
" Đâu có!"
Ninh Nhược Đình chau đôi mày lá liễu, nàng đâu có ghen!
" Hoàng thượng, khởi hành được chưa ạ?" Bên ngoài là tiếng Phong Trạch.
" Được, bây giờ lập tức lên đường.
Hắn để Bạch Tuyết cho người khác cưỡi, đỡ nàng leo lên mình Hắc Dạ, ngồi sau lưng nàng, để nàng tựa vào vòm ngực rộng lớn.
Ninh Nhược Đình có đệm thịt phía sau, dựa vào rất thoải mái, nàng cứ thế ngủ gật, Lôi Thừa Vũ đành phải một tay cầm cương, một tay giữ lấy nàng.
Hai tuần đường cứ thế trôi qua.