Giang Thành, trung tâm thành phố, một căn nhà nằm trong dãy hoa tường vi.
Ánh mặt trời sáng sớm, len qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, Tiêu Dương mơ hồ mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng lạ.
“Đây là đâu?”
Anh quan sát xung quanh.
Diện tích căn phòng cũng không quá to, nhưng cách trang trí phòng lại rất tinh xảo, đầu giường còn để một con gấu bông.
Sao mình lại ở đây?
Tiêu Dương day day thái dương, nghĩ lại chuyện xảy ra chiều tối qua.
Chiều tối qua, anh lái xe điện giúp cửa hàng đi giao đồ ăn nhanh, trên đường đột nhiên bị một chiếc xe màu đỏ đâm vào, sau đó mất đi ý thức.
Tiêu Dương tự chống người dậy, nhảy xuống giường, nhưng lúc giơ tay ra, lại chạm vào một thứ mềm mềm mỏng mỏng.
Ừm? Đây là cái gì?
Anh tò mò cầm chiếc áo mềm mỏng màu đen lên, cẩn thận nhìn, máu mũi suýt chút nữa phun ra.
Đây, đây là nội y của phụ nữ.
Mềm mại phát sáng, mỏng như cánh của con ve sầu mới lột xác, đem theo mùi thơm của phụ nữ, thấm vào ruột gan.
Tiêu Dương vẫn cầm chiếc áo đó, đột nhiên nghe thấy âm thanh, cửa phòng vệ sinh được mở ra, một người phụ nữ từ trong phòng vệ sinh bước ra.
“A!
“A!”
Tiêu Dương với người phụ nữ xa lạ đó cùng nhau hét lên.
Sau khi hét xong đầy kinh ngạc, người phụ nữ nhìn Tiêu Dương, mặt đỏ bừng nói: “Anh, sao anh lại tỉnh nhanh như vậy?”
Tiêu Dương cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt mình, khuôn mặt đẹp như vẽ, làn da trắng như tuyết, bờ ngực cao cao, lúc này đang được khăn tắm che lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự đẹp đẽ của nó.
“Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”
Mỹ nữ nhìn anh một lúc, dường như có chút áy náy nói: “Được rồi, tôi nghĩ tôi cần phải giới thiệu bản thân mình một chút, tôi là Lâu Tiêu Tiêu, đây là nhà tôi. Chiều qua, tôi, xe của tôi đâm vào cậu làm cậu ngất đi, nên tôi đem cậu về đây.”
“Hóa ra là cô đâm vào tôi.” Tiêu Dương giơ tay lên sờ sờ mũi, hành động này làm tay anh đơ lại giống như bị hóa đá.
Bởi vì anh phát hiện trong tay của mình, vẫn còn cầm nội y của người ta.
“Lưu manh, cậu…trả lại đồ của tôi cho tôi.” Lâu Tiêu Tiêu nhìn thấy Tiêu Dương cầm nội y của mình, mặt đỏ đến tận mang tai.
Lúc nãy cô vội vàng đi tắm, nên mới tùy tiện vứt nó ở trên giường. Không ngờ rằng tiểu tử này lại tỉnh dậy nhanh như vậy, hơn nữa trong tay còn cầm theo nội y của cô……
“Ồ, cái đó….tôi chỉ là tò mò, nghiên cứu nghiên cứu xem đây là cái gì.” Tiêu Dương ngượng ngùng nói.
Lâu Tiêu Tiêu cười cũng không nổi mà khóc cũng không xong, giành lại đồ từ tay Tiêu Dương, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.
Một lúc sau, sau khi đã thay xong đồ, cô từ phòng vệ sinh bước ra, gương mặt vẫn đỏ bừng.
Cô nhìn Tiêu Dương, ánh mắt sáng lên, sau đó nhanh chóng đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng. “Trong đây có một vạn, hôm qua tôi đâm vào cậu, đây coi như là bồi thường đi.”
“Làm gì?” Tiêu Dương ngẩng đầu lên, nhì cô, “Tôi không bị thương, cần tiền của cô làm gì?”
Lâu Tiêu Tiêu nói: “Nhỡ đâu để lại di chứng thì sao, hơn nữa có lẽ cậu bây giờ đang cần tiền, cầm lấy mà dùng.”
“Cứ để ở chỗ cô đi.” Tiêu Dương cười cười, không nhận tấm thẻ, mà lấy balo trên cầm, đeo lên.
“Cậu phải đi?” Lâu Tiêu Tiêu hỏi.
“Sao vậy, chị không nỡ để tôi đi sao?” Tiêu Dương nói đùa.
“Cậu không trêu chọc tôi thì toàn thân cậu không chịu được hả?” Lâu Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười hai tiếng, đeo balo đi ra cửa. Đột nhiên, anh lại dừng lại.
Quay đầu lại, anh nhìn Lâu Tiêu Tiêu, nói: “Mỹ nữ tỷ tỷ, chuyện này hình như có chút không đúng.”
“Ừm? Làm sao?”
“Hôm qua tôi bị xe của cô đâm vào, có lẽ sẽ bị thương, nhưng tại sao bây giờ ngay cả vết sẹo cũng không có?” Tiêu Dương vẫn nhớ rõ kí ức đó, hôm qua sau khi bị xe đâm vào, cẳng chân của anh bị gãy, thậm chí còn lòi cả thịt ra, lộ ra cả xương. Sự đau đớn đó, anh không thể nào nhớ sai.
Nhưng hôm nay sau khi tỉnh dậy, anh tỉ mỉ nhìn chân của mình, phát hiện hai chân đều không có vết thương, thậm chí ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Lâu Tiêu Tiêu nhăn mày nói: “Thực ra hôm qua khi cậu bị xe đâm vào, tôi cũng nhìn thấy chân cậu chảy rất nhiều máu, nhưng sau khi bác sĩ đến, lại không phát hiện ra vết thương.”
“Ồ, chẳng nhẽ sau khi bị xe của cô đâm vào, tôi biến thành siêu nhân.” Tiêu Dương cũng nhăn mày lại.
“Cậu đến đây, tôi có một chuyện thần kì muốn nói với cậu.” Lâu Tiêu Tiêu vẫy vẫy tay về phía Tiêu Dương, dáng vẻ thần bí.
Tiêu Dương cười cười, bước về phía trước, nhanh chóng đi đến gần cô, cả người dường như áp sát vào người cô. “Bây giờ có thể nói cho tôi được chưa?”
“Nghiêm túc chút, nói chính sự đó.”
Lâu Tiêu Tiêu đánh vào ngực anh, ánh mắt trở nên thâm trầm, “Hôm qua sau khi xe của tôi đâm vào cậu, chân của cậu chảy rất nhiều máu, tôi nhanh chóng đi xuống. Nhưng lúc tôi đi đến bên cạnh cậu, đột nhiên nhìn thấy ngực anh tỏa ra ánh sáng màu vàng, cả người cậu giống như bị điện giật vậy, toàn thân run rẩy. Khoảng nửa phút sau, cậu mới hồi phục lại bình thường.”
“Đợi đến lúc xe cấp cứu đến, họ rất tò mò hỏi tôi tại sao quần anh lại có nhiều máu như vậy, bởi vì họ kiểm tra cả hai chân của cậu, không phát hiện ra vết thương.”
Nghĩ đến cảnh hôm qua, trong lòng Lâu Tiêu Tiêu vẫn giống như gặp phải sóng gió lớn. Rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy xe của mình đâm vào người ta làm người ta gãy chân, nhưng sau đó lại không tìm thấy vết thương, thật sự là một chuyện khó mà tưởng tượng được.
“Ngực, ánh sáng màu vàng?” Tiêu Dương ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng kéo từ trong ngực ra, một miếng ngọc bội hình con rồng màu đen.
Không sao thì tốt.
Nếu như miếng ngọc này bị vỡ, anh nhất định sẽ rất đau lòng.
Có điều không biết vì sao, nhìn miếng ngọc này, càng ngày càng trở nên u tối.
Chẳng nhẽ miếng ngọc này ẩn chứa điều gì kì lạ?
Tiêu Dương nhìn miếng ngọc cổ trong ngực mình, nhìn đến ngây ngốc.
“Nó rất quan trọng đối với cậu hả?” Lâu Tiêu Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dương ẩn chứa sự buồn bã, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Tiêu Dương nhàn nhạt nói, “Miếng ngọc này là thứ duy nhất mà bố tôi để lại cho tôi.”
Mười năm trước, bố và chị mất tích một cách thần bí, sống chết không rõ tin tức. Miếng ngọc này, trở thành tín vật duy nhất bố anh để lại cho anh.
Tiêu Dương không biết miếng ngọc này có lai lịch như thế nào, anh chỉ biết từ khi anh ra đời, miếng ngọc này đã nằm trên cổ anh, từ trước đến giờ chưa từng tháo xuống.
Lâu Tiêu Tiêu đứng bên cạnh, nhìn cậu con trai đẹp trai này có chút bất thường, trên người toát lên sự buồn bã, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Đúng lúc hai người trầm mặc không nói gì, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa mạnh mẽ.
Lâu Tiêu Tiêu nhăn mày lại, mới sáng sớm, ai gõ cửa mạnh mẽ như vậy, lẽ nào là người đến thu phí.
Lâu Tiêu Tiêu đi ra mở cửa, phát hiện vài người đàn ông to lớn đứng ở cửa, đứng đầu là một người đàn ông cao gương mặt màu đen, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, ánh mắt hung ác nham hiểm, toàn thân tỏa ra mùi nguy hiểm.
Mấy người đàn ông đó nhìn thấy Lâu Tiêu Tiêu, ánh mắt đột nhiên sáng lên, trên mặt không kìm được xuất hiện nụ cười dâm đãng.
Người đàn ông mặt màu đen đó quan sát bộ ngực của Lâu Tiêu Tiêu: “Cô là Lâu Tiêu Tiêu?”
“Mấy người là ai?” Lâu Tiêu Tiêu cảnh giác nhìn mấy người đó, cô căn bản không quen biết bọn họ.
“Không ngờ được Lâu Cương lại có người con gái xinh đẹp như này.” Người đàn ông mặt màu đen cười cười, mũi thở ra khói thuốc.
Nghe đến cái tên Lâu Cương, mặt Lâu Tiêu Tiêu trở nên trắng bệch.
“Mấy người có chuyện gì sao?” Trong lòng Lâu Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên bất an, bởi vì mỗi lần nghe thấy cái tên này, không bao giờ có chuyện tốt xảy ra.
Người đàn ông mặt màu đen đó nhìn cô, thở ra khói thuốc, nói: “Bố cô nợ tôi mười vạn tệ vay nặng lãi, tôi đến tìm cô đòi tiền.”
“Ông ta không phải bố tôi, mấy người tìm nhầm người rồi.” Lâu Tiêu Tiêu lạnh lùng đáp, chuẩn bị đóng cửa lại, liền bị người đàn ông đó kéo lại.
“Không sai, chính là cô. Bố cô còn cho tôi xem qua hình của cô. Tháng trước ông ta vay tôi mười vạn tệ, đây là giấy nợ.”
Anh ta từ trong tay mở ra một tờ giấy, Lâu Tiêu Tiêu nhận ra đó đúng là chữ của Lâu Cương.
“Tôi với ông ta không có quan hệ gì, ông ta không phải bố tôi, tôi không phải con gái của ông ta. Mấy người tìm tôi cũng vô dụng, mời về cho.” Lâu Tiêu Tiêu quay người, muốn đóng cửa, lại bị người đàn ông mặt đen đó kéo lại.