Tần Cương cười cười, “Cô giáo Mục, cô hiểu sai ý của tôi rồi.
Thực ra, cũng không cần Tiêu Dương tự kiểm điểm gì gì đó, cô có thể thay thế cậu ta.”
“Tôi?” Mục Thanh Thuyền chỉ vào bản thân mình.
“Cô giáo Mục, không biết tối nay cô có thời gian không? Tôi muốn mời cô giáo Mục ăn cơm, chuyện này để buổi tối chúng ta nói tiếp.” Tần Cương nhìn Mục Thanh Thuyền, ánh mắt giống như một con sói nhìn một con thỏ con.
*Xin lỗi chủ nhiệm Tần, tối nay tôi” Mục Thanh Thuyền từ chối theo bản năng, cô không an tâm chút nào khi đi với tên Tần Cương này.
“Cô giáo Mục, nếu như cô không lo lắng việc Tiêu Dương bị đuổi học, vậy thì thôi đi, vốn dĩ tối nay có mấy ông chủ lớn hẹn tôi đó.” Tần Cương nói rõ. Trong lòng hắn ta thầm cười lạnh, không sợ cô không đồng ý.
Mục Thanh Thuyền nhăn mày lại, trong lòng có chút khó xử.
Qua mắy giây sau, cô vẫn rất khó khăn đưa ra quyết định.
“Vậy được, tối nay nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Tần.”
Mục Thanh Thuyền nghĩ, giữa đám đông như vậy, cho dù Tần Cương có ý nghĩ gì xấu xa, cũng sẽ không dám làm gì.
“Được được được, vậy tối nay chúng ta gặp nhau.” Tần Cương vô cùng vui vẻ, miệng không tự chủ được cười lớn.
Điỉng đing đỉng.
Cuối cùng hét tiết học, học sinh đều nhanh chóng ra khỏi lớp, Tiêu Dương vẫn ngồi ngây ngốc tại chỗ.
“Dương Tử, đừng quá lo lắng, chuyện này có lẽ cô giáo Mục sẽ giúp cậu giải quyết.” Trương Đông vỗ võ vai anh.
Tiêu Dương gật đầu, không nói gì.
Đúng lúc nói chuyện, Tiêu Dương nhìn thấy một bóng người đi về phía anh.
“Cô giáo Mục.”
“Tiêu Dương, chủ nhiệm Tần đã đồng ý không truy cứu chuyện này nữa, sau này em học hành cho tốt.” Mục Thanh Thuyền nói.
Tiêu Dương nghe ra trong lời nói dịu dàng của Mục Thanh Thuyền có chút phê bình, liền xấu hỗ gật đầu. “Cô giáo Mục, em biết rồi, cảm ơn cô.”
“Ừ, cứ như vậy đi.” Mục Thanh Thuyền quay người, chuẩn bị rời đi.
“Cô giáo Mục, em có chút không hiểu. Chủ nhiệm Tần sao lại đồng ý một cách nhanh chóng như vậy?” Tiêu Dương có chút không hiểu.
Tần Cương là một người nỏi tiếng hẹp hòi, hôm nay anh chống đối hắn ta trước mặt nhiều bạn học như vậy, theo lý mà nói Tần Cương nhát định sẽ không bỏ qua cho anh.
“Chuyện này em không cần phải quan tâm, cô có cách của cô.”
Mục Thanh Thuyền cười nhạt, sau đó rời khỏi lớp học.
Tiêu Dương sững sỡ nhìn bóng lưng của Mục Thanh Thuyền, anh dường như cảm nhận được sự bất an trong lòng Mục Thanh Thuyền.
Trong phòng làm việc của ban chủ nhiệm, Tần Cương vui vẻ ngân nga. Hắn tìm ra bộ âu phục quý giá nhất mặc lên người, chải tóc thật mượt và đánh bóng đôi giày của mình.
Tối nay hẹn hò với mỹ nhân, cả buổi chiều hắn đều ở trong trạng thái hưng phấn.
Mặc dù không thể đuổi Tiêu Dương khỏi trường học, nhưng nghĩ đến tối nay có thể được ngủ cùng với mỹ nhân Mục Thanh Thuyền, cuộc giao dịch này cũng không tồi.
Bên phía Quách thiếu, mặc dù không xử lí tốt chuyện này, nhưng cũng không khó để ăn nói, hắn hoàn toàn có thể đẩy hết trách nhiệm cho hiệu trưởng, nói rằng mình đã đưa ra quyết định đuổi học Tiêu Dương rồi, nhưng hiệu trưởng không đồng ý.
Hắn ta lấy điện thoại ra, nhắn một dãy số, khép lại nụ cười nói: “A lô, là Vọng Giang Thành sao?”
“Xin chào tiên sinh, xin hỏi có thể phục vụ gì được cho tiên sinh.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng.
“Tôi đặt trước một phòng, tối nay đến ăn cơm.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
“Ngoài ra, tôi đặt một phòng vip ở khách sạn, tối nay tôi sẽ ở đó.”
“Vâng, tiên sinh, chúng tôi sẽ gửi số phòng đến điện thoại của ngài. Mong ngài chú ý kiểm tra.”
Cúp điện thoại xuống, Tần Cương nheo mắt nhìn lọ thủy tỉnh trên tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.
Tối nay chỉ cần nhỏ mấy giọt này vào cốc của Mục Thanh Thuyền, cô ấy sẽ không thể thoát khỏi bàn tay mình. Đến lúc đó, sẽ đặt cô ấy trên chiếc giường lớn, tùy ý đùa nghịch.
Nghĩ đến đây, Tần Cương không thể kiềm chế được dục vọng của bản thân, hắn dường như đã nhìn thấy thân thể của Mục Thanh Thuyền khi không có mảnh vải nào che thân.
Thời gian qua đi, sắp đến giờ tan học.
Sau khi tan học Tiêu Dương không trở về nhà, anh nghĩ một chút, sau đó kiên quyết đeo balo lên, đi về phía kí túc xá của giáo viên.
Chiều nay, lúc Mục Thanh Thuyền nói anh sẽ không bị đuổi học, anh phát hiện ra trong lòng Mục Thanh Thuyền có tâm sự.
Tiêu Dương cảm thấy chuyện này có khả năng liên quan đến Tiêu Cương, loại người như Tiêu Cương, nói không chừng nhân cơ hội này bắt Mục Thanh Thuyền đồng ý với hắn ta điều kiện gì đó.
Nếu đúng là như vậy, Tiêu Dương tình nguyện bị đuổi học! Anh quyết định đi đến gặp Mục Thanh Thuyền để hỏi rõ ràng, mọi chuyện rốt cục là như thế nào.
Tiêu Dương chạy một mạch, không lâu sau đã đến kí túc xá của giáo viên.
Đúng lúc anh tiến vào, phát hiện một bóng người cũng đang đứng phía dưới, là Tần Cương.
Tần Cương hôm nay sửa soạn rất tinh tế, tây trang sang trọng, đôi giày sáng đến nỗi có thể nhìn thấy bóng người trong đó.
Tiêu Dương lập tức trốn sang một bên, trong lòng thầm nghĩ, lão già này không phải là đang đợi Mục Thanh Thuyền chứ?
Đúng lúc đó, Tiêu Dương nhìn thấy Mục Thanh Thuyền đi từ trong phòng ra, áo sơ mi trắng với một chiếc quần nhạt màu, tôn lên vóc dáng của cô.
Tần Cương nhìn Mục Thanh Thuyền với ánh mắt rực lửa: “Cô giáo Mục, tối nay cô thật là xinh đẹp.”
Mục Thanh Thuyền không trả lời, nhàn nhạt nói: “Đi thôi. Ăn cơm xong tôi còn có chuyện khác phải giải quyết.”
Tần Cương lập tức gật đầu, “Đúng đúng, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Tôi đã đặt phòng ở Vọng Giang Thành rồi, chỉ có hai chúng ta, sẽ không có ai khác làm phiền chúng ta.”
Tiêu Dương rùng mình, có thể nhìn ra, Mục Thanh Thuyền ì không bằng lòng đi ăn với hắn, tên này nhất định đã lầy chuyện đuổi học mình ra để ép buộc Mục Thanh Thuyền.
Lúc này, Tần Cương háo hức mở cửa xe Mercedes-Benz của mình ra, Mục Thanh Thuyền có chút do dự, nhưng vẫn lên xe.
Tần Cương ngồi trong xe, một bên lái xe, một bên nhìn trộm Mục Thanh Thuyền qua gương, trong lòng không khống chế được cảm xúc, vô cùng kích động.
Ha ha, tiểu mỹ nhân, tối nay em là người của tôi.
Sau khi chiếc xe rời đi, Tiêu Dương từ góc tối đi ra. Đoạn đối thoại vừa nãy của Tần Cương với Mục Thanh Thuyền anh đều nghe hết rồi, vừa nãy Tiêu Dương nhìn ra trong mắt của Tần Cương có sự khác thường, trong lòng có cảm giác bắt an.
Anh không yên tâm về Mục Thanh Thuyền, quyết định đi đến Vãng Giang Thành thăm dò.
Đến Vọng Giang Thành, đi vào đại sảnh, Tiêu Dương nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy Tần Cương và Mục Thanh Thuyền. Anh đến một góc nhỏ tìm nhân viên phụ vụ, đưa cho cô ấy một trăm đồng, sau đó từ chỗ của cô ấy biết được Tần Cương và Mục Thanh Thuyền đang ở một phòng riêng lẻ trên tầng hai.
Tiêu Dương đi lên tầng hai, phát hiện phòng trên tầng hai rất nhiều, tìm năm phút, mới nhìn thấy một phòng riêng lẻ nằm trong góc.
Chọn một vị trí gần phòng đó, tùy ý gọi vài món ăn, Tiêu Dương yên tĩnh ngồi đợi.
› Trong phòng, Tần Cương rót rượu cho Mục Thanh Thuyền.
Mặc dù là rượu vang, nhưng tửu lượng của Mục Thanh Thuyền rất kém, mới uống xong ly đầu mặt đã đỏ bừng.
Mặc dù Mục Thanh Thuyền là giáo viên, nhưng thực ra cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, căn bản không thể sánh được với người xảo quyệt như Tần Cương. Vì vậy dưới sự thuyết phục của Tần Cương, cô uống hết ly này đến ly khác, đến khi ngà ngà say.
Nhìn thấy gương mặt ngà ngà say của Mục Thanh Thuyền, trong lòng Tần Cương vô cùng đắc ý, chỉ thiếu một bước cuối cùng, là có thể đưa người phụ nữ này lên giường rồi.
Trong đầu hắn đã hiện lên hình ảnh của Mục Thanh Thuyền lúc nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, bộ phận kia không tự chủ được có chút phản ứng.
“Chủ nhiệm Tần, xin lỗi, tôi phải vào phòng vệ sinh.” Mục Thanh Thuyền đứng dậy, nghiêng ngả đi về phía phòng vệ sinh.
“Được, cô giáo Mục cần thận chút.”
Nhìn thấy Mục Thanh Thuyền đi vào phòng vệ sinh, hắn nở nụ cười xấu xa, nhanh chóng lấy trong túi ra lọ thủy tinh trong suốt, nhỏ mấy giọt vào ly của Mục Thanh Thuyền, sau đó lắc lắc lên.
Chất lỏng trong suốt nhanh chóng hòa vào ly rượu mà không có bắt kì dấu vết nào.
Tần Cương yên lặng làm xong chuyện đó, Mục Thanh Thuyền cũng từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, sắc mặt hồng hào, thực sự quyền rũ.
“Cô giáo Mục, nào, uống một ly nữa.” Hắn ta lại rót một ly rượu cho Mục Thanh Thuyền.
Mục Thanh Thuyền lúc này đã say rượu, cô nhanh chóng lắc đầu: “Chủ nhiệm Tần, tôi không uống được nữa, thật sự không uống được nữa. Tôi phải về nhà.”
Tần Cương cười cười, “Vậy được, cô giáo Mục không muốn uống, tôi cũng không ép nữa, vậy cô uống chút nước đi.”
Mục Thanh Thuyền ừ một tiếng, cầm ly nước lên uống.
Sau khi uống xong, chưa đến nửa phút, sắc mặt của Mục Thanh Thuyền lại càng đỏ hơn, giống như sắp bị chảy máu vậy.
Một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực cô, ngọn lửa dường như có ma lực vậy, khơi dậy dục vọng trong người cô.
Hơi thở của cô bắt đầu trở nên gấp gáp, cơ thể nóng bừng lên, trong lòng có một loại khát vọng, bừng cháy lên, không thể kiểm soát được.
Mục Thanh Thuyền đã uống một hàm lượng xuân dược cực kì cao, cộng thêm việc lúc nãy uống không ít rượu, cô ngà ngà say, ý thức cũng trở nên mơ hồ, bây giờ Tần Cương làm gì cô, cô cũng không có cảm giác gì.
Tần Cương nở nụ cười hài lòng, trên mặt không có chút nghỉ ngờ gì nói, “Dược liệu ba ngày triền miên thật là hữu dụng, xem ra tối nay mình phải tận lực chiến đấu, không thì thật sự có lỗi với loại thuốc tốt như này.”
Loại dược liệu “Ba ngày triền miên” này, có tác dụng rất mạnh, rất khó có được, đây là một người bạn trên giang hồ giúp hắn lầy được nó. Nghe nói chỉ cần uống vào, bát kể là nam hay nữ, đều không ngừng chủ động, cho đến khi hết sức lực.
“Cô giáo Mục.” Tần Cương nhẹ nhàng đẩy vai Mục Thanh Thuyền.
Mục Thanh Thuyền đã mắt đi ý thức, cô nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng, cơ thể không ngừng vặn vẹo, dường như đang phải chịu đựng một sự tra tần vô cùng đau đớn.
Tần Cương nhìn chằm chằm Mục Thanh Thuyền, vô cùng quyền rũ, cỗ họng trở nên khô khóc, dùng đầu lưỡi liếm môi.
Cô gái này thật sự rất quyền rũ!
Báu vật trước mặt, Tần Cương đã không thể kiềm chế được bản thân mình nữa.