“Phùng Lỗi, thành tích tiếng anh của em rất tốt, dịch câu số năm cho cô.” Mục Thanh Thuyền đột nhiên nói với Phùng Lỗi.
Biểu hiện của Phùng Lỗi đột nhiên có chút đặc sắc, cậu đứng dậy, miệng động đậy, sắc mặt rất khó coi. Bởi vì câu hỏi này, bản thân cậu chưa tìm ra đáp án.
“Thưa cô, em không biết.”
Mục Thanh Thuyền có chút bất ngờ, cô vốn dĩ cho rằng dựa vào trình độ của Phùng Lỗi nhất định sẽ làm được câu hỏi này.
“Vậy được, em ngồi xuống đi, Lý Yên, em dịch câu đó đi.”
Đến lượt Lý Yên ngây người lại. Bởi vì câu hỏi này cô cũng chưa làm ra.
“Thưa cô, em, em cũng không biết.” Lý Yên có chút xấu hổ nói.
Mục Thanh Thuyền ngây người ra, không ngờ rằng hai học sinh đứng đầu trong top 10 lại không làm được câu hỏi này, điều này có chút ngoài dự liệu của cô.
Cô cầm tờ đề, chuẩn bị nói, đột nhiên phát hiện Tiêu Dương ngồi phía sau Phùng Lỗi và Lý Yên, dường như đang thất thần,
Mục Thanh Thuyền nhăn mày lại, cô không thích học sinh thất thần trong giờ học.
Quả thật lúc nãy Tiêu Dương bị thất thần, lời nói của Phùng Lỗi và Lý Yên lúc nãy đả kích đến lòng tự trọng của anh. Lúc nãy anh vẫn luôn nghĩ rằng làm sao để có thể nâng cao trình độ tiếng anh của mình một cách nhanh nhất.
“Tiêu Dương!”
“Tiêu Dương!”
Mục Thanh Thuyền ở trước mặt anh gọi anh hai lần, anh mới phản ứng được là cô giáo đang gọi anh.
Phùng Lỗi và Lý Yên ngồi phía trước quay đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt mày là đồ ngốc, cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Em không nghiêm túc nghe giảng hả? Nghĩ cái gì vậy?” Mục Thanh Thuyền hơi nhăn mày nói, “Em dịch câu hỏi số 5 cho cô.” Thực ra cô không hi vọng Tiêu Dương có thể làm được câu hỏi này, cô chỉ muốn nhắc nhở năng lực học tập của Tiêu Dương, để Tiêu Dương nghiêm túc nghe giảng.
“Ồ, vâng.” Tiêu Dương cầm tờ đề lên, nhanh chóng xem lướt qua câu hỏi số 5.
Chỉ nhìn thấy một câu: Có thể chống lại sức hấp dẫn của game là một vấn đề khó đối với học sinh trung học.
Câu hỏi này thật sự rất khó, Tiêu Dương suy nghĩ một hồi, hậm hực nói: “Thưa cô, em”
Đang chuẩn bị nói em không biết, thì trong đầu tự nhiên hiện ra một câu tiếng anh: “It is adifficult problem school students whether they resist therem ptation of online games.”
Tiêu Dương theo bản năng cảm nhận được đây chính là đáp án, nhanh chóng nói ra câu tiếng anh đó.
Mục Thanh Thuyền rất ngạc nhiên, sau đó nói: “Bạn học Tiêu Dương dịch rất chính xác.”
Ồ!
Cả phòng học nhôn nhao lên.
Học sinh mũi nhọn là Phùng Lỗi và Lý Yên đều không làm được, vậy mà một Tiêu Dương có thành tích thấp nhất lại có thể làm ra đáp án, hơn nữa còn được cô giáo khen ngợi.
Thật không thể tin được.
“Dương Tử, được đó.” Trương Đông chạm vào vai anh, thấp giọng hỏi: “Có phải là cậu nhìn qua đáp án rồi không?”
Tiêu Dương ngây người: “Ồ đúng vậy.”
Trừ câu nói đó ra, anh không tìm ra lời giải thích nào tốt hơn.
Mục Thanh Thuyền tiếp tục giảng bài, nghe mãi nghe mãi, Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy bản thân có thể hiểu được lời của Mục Thanh Thuyền đến chín phần, chứ không giống trước kia.
Nghe theo lời giảng của Mục Thanh Thuyền, anh gần như hiểu hết được các câu hỏi trong đề thi thử.
Tiêu Dương có chút khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào, bởi vì dung hòa với linh hồn của ông lão đó, nên chỉ số thông minh của bản thân cũng được tăng lên.
Nếu là như vậy, thì chẳng phải là bản thân đã phát tài rồi hay sao?
Trong lòng Tiêu Dương đột nhiên trở nên kích động, trên mặt nở nụ cười kì quái.
“Dương Tử, cười ngốc cái gì vậy?” Trương Đông hoài nghi nhìn anh, đẩy đẩy vai anh, “ Có phải đang YY với cô giáo Mục không?”
“Mẹ nó!” Tiêu Dương nhìn Trương Đông một mắt. “Anh đây đang nghiêm túc nghe giảng.”
Hai tiết sau là toán học và ngữ văn, Tiêu Dương đều rất nghiêm túc nghe giảng, anh phát hiện những điều không hiểu trước kia, bây giờ hiểu được trong nháy mắt, trước kia căn bản không có cách nào hiểu được, bây giờ lại được giác ngộ một cách nhanh chóng.
Hai tiếng sau, tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Dương vỗ vai Trương Đông, “Đi, anh mời cậu đi ăn một bữa sang trọng!”
“Đi đâu?”
“Vọng Giang Thành!”
“Tiểu tử cậu điên rồi hay sao?”
Trương Đông ngây người ra, Vọng Giang Thành là nơi có đẳng cấp nhất Giang Thành, một trong những nhà hàng có giá cả biến thái nhất, thanh niên nam nữ, đều coi việc đến Vọng Giang Thành ăn cơm là một điều vô cùng danh dự. Nếu như đi xem mắt, bên phía nam mời bên nữ ăn cơm ở đây, tỉ lệ thành công sẽ rất cao. Bởi vì ăn ở đây một bữa cơm, rẻ nhất cũng đã hơn một vạn.
“Có đi không? Không đi thì thôi!”
“Đi!”
Tiêu Dương biết giá cả của Vọng Giang Thành, nhưng hôm nay anh lấy được bảy vạn tệ của Quách Lăng Phong, vì vậy không thiếu tiền.
Trong nhà hàng sang trọng, ngồi trước bàn ăn đều là nam nữ thanh niên. Nam đa số đều mặc tây trang đi giày da, phong thái hiên ngang, nữ thì đều trang điểm rất tỉ mỉ tinh tế, động lòng người.
Hai tiểu tử ngồi cạnh cửa sổ nhìn có chút kì lạ, vừa nhìn đã biết là học sinh cấp ba.
Hai người này không phải ai khác, chính là Tiêu Dương với Trương Đông.
Lúc Tiêu Dương và Trương Đông đang ăn cơm, một đôi nam nữ ngồi cách đó không xa.
Tỉ mỉ nhìn, người con trai đó rất anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, gương mặt đó, có thể làm cho hàng nghìn thiếu nữ điêu đứng.
Mà người con gái ngồi đối diện với người con trai đó, càng làm cho người khác khó quên.
Người con gái búi tóc lên, lộ ra gương mặt trắng nõn xinh đẹp, chiếc áo trắng hình chữ T kết hợp với chiếc váy bò ngắn, tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô, vô cùng đẹp.
Nhưng trên gương mặt xinh đẹp đó, vẫn có chút cao ngạo.
“Hinh Nhụy, tối nay mình đưa cậu đến một nơi, quán rượu Thiên Sứ, bạn mình mở đó.” Lương Trí đắc ý nói với Hinh Nhụy.
Quán rượu Thiên Sứ, là nơi rất nổi tiếng ở Giang Thành, tối nào cũng có soái ca mỹ nữ đến chơi, làm ăn rất tốt, nếu như không đặt chỗ trước, buổi tối sẽ không thể vào được.
Có điều Lam Hinh Nhụy dường như không có hứng thú, lạnh lùng nói: “Buổi tối mình phải đọc sách, cậu đi một mình đi.”
Gương mặt Lương Trí có chút thay đổi, trong lòng có chút phẫn nộ, Lương Trí hắn chưa từng bị người con gái nào đối xử lạnh lùng như vậy. Nếu như không phải bố mẹ bảo hắn chiếm lấy Lam Hinh Nhụy, thì hắn còn lâu mới đối xử nhiệt tình như vậy.
Thực ra suy nghĩ của bố mẹ, hắn cũng đã đoán được phần nào, bây giờ công ty của gia đình đang phải đối mặt với thù trong giặc ngoài, cần đến sự giúp đỡ của Lam gia. Nếu như có thể dựa vào Lam gia, nhất định sẽ nhanh chóng vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Vì vậy mặc dù trong lòng không thoải mái, hắn vẫn nhịn xuống: “Hinh Nhụy, còn lâu lắm mới đến giờ vào lớp, mình đi mua sắm với cậu, mình nghe dì Dương nói, cậu rất thích đi mua sắm quần áo.”
“Mình còn có việc, cậu tìm nữ sinh khác đi.” Lam Hinh Nhụy nhăn mày, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Cô không có chút hảo cảm nào đối với Lương trí, nếu như không phải vì quan hệ giữa hai nhà, cô còn lâu mới đồng ý đi ăn trưa với hắn.
“Hinh Nhụy, đừng đi vội như vậy, đồ ăn còn chưa đem lên mà.” Lý Trí nhìn thấy Lam Hinh Nhụy chuẩn bị rời đi, vội vàng nói.
Lam Hinh Nhụy cũng không để tâm đến hắn, cầm túi xách của mình lên, đi một mạch không thèm quay đầu lại.
“Này, Hinh Nhụy” Lương Trí nhanh chóng đuổi theo.
Còn ở bên bàn ăn của Tiêu Dương, trên bàn ăn như được gió quét qua, chỉ còn lại bát đĩa trống không.
Có lẽ vì dung hòa với linh hồn của ông lão kia, Tiêu Dương phát hiện bản thân ăn rất nhiều, lúc nãy một mình anh ăn hết năm bát cơm rất lớn, suýt chút nữa dọa Trương Đông ngất đi.
“Ăn no rồi.” Tiêu Dương lau miệng, chuẩn bị đi thanh toán.
Anh vừa đứng dậy đi ra ngoài, thì bị một người va vào.
“Cút ra!”
Cái người va vào anh kia, ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, ngược lại còn tức giận hét một câu, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tiêu Dương nhăn mày, trong lòng thầm nghĩ tên nhóc này nhanh chóng đi đầu thai đi, một chút nhẫn nại cũng không có.
Người va vào Tiêu Dương, đương nhiên là Lương Trí.
Lương Trí đuổi kịp Lam Hinh Nhụy, kéo bàn tay mềm mại của cô, vội vàng nói: “Hinh Nhụy, đợi tôi nữa, chúng ta cùng đi.”
“Hinh Nhụy?” Tiêu Dương nhìn về phía trước đột nhiên quay người lại, gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Hoa khôi của trường, Lam Hinh Nhụy?
Sao cậu ta lại ở đây? Hơn nữa còn bị một người con trai xa lạ kéo tay, thân mật gọi Hinh Nhụy?
Người con trai đẹp trai này, lẽ nào là bạn trai của hoa khôi.
Tiêu Dương không quen Lương Trí, anh nhìn nhìn Trương Đông, hỏi: “Người kia là ai vậy?”
Trương Đông biết nhiều hơn Tiêu Dương một chút, liền trả lời: “Cậu ta là Lương Trí học sinh lớp 12/8, được mệnh danh là người đẹp trai nhất trường trung học Minh Đức. Có điều tên đó không phải loại tốt đẹp gì, làm hại rất nhiều nữ sinh rồi. Hoa khôi lớp 12/4 Triệu Linh cậu biết chứ? Tạm nghỉ học một thời gian rồi. Biết vì sao không? Chính là bị tên tiểu tử kia làm có bầu đó.”
Hoa khôi lớp 12/4 Tiêu Dương có biết, là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt to tròn, cười lên thật sự rất đẹp. Không ngờ rằng cô gái tốt như vậy lại bị tên mặt trắng này hủy hoại.
Tiêu Dương mắng một tiếng, trong mắt anh tràn đầy tức giận. “Mẹ nó, kẻ tồi tệ! Hoa khôi sao lại có quan hệ không rõ ràng với loại người này?”