Anh còn chưa kịp phản ứng, thì cây bút tinh xảo trong tay người phụ nữ đột nhiên đổi hướng, ngòi bút đột nhiên biến thành một cái gai thép, đem theo một lực mạnh mẽ muốn đâm thủng động mạch cảnh của Tiêu Dương.
Tiêu Dương theo bản năng, trốn được cái đâm đó, nhưng ngực của anh đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Chết rồi, Tiêu Dương đột nhiên nhớ ra, vừa nãy anh ngửi mùi hương tỏa ra từ trên người phụ nữ đó, nhất định đó là một loại thuốc độc.
Lúc này, hai người phụ nữ cười nham hiểm, ánh mắt đầy.
ác ý nhìn Tiêu Dương.
“Hai người là ai?” Tiêu Dương ôm ngực của mình, khó khăn hỏi.
“Cậu hỏi chúng tôi là ai?” Người phụ nữ mặc bộ vest nhạt màu cười lạnh hai tiếng, “Thôi bỏ đi, chúng tôi vốn dĩ không định nói thân phận của mình cho cậu, có điều cậu đã bị trúng độc rồi, sắp chết đến nơi rồi, vậy thì nói cho cậu biết vậy.”
“Cậu còn nhớ, Thủy Tiên bị cậu giết chết không?” Người phụ nữ đó nhìn Tiêu Dương với ánh mắt ác độc.
Thủy Tiên?
Tiêu Dương ngây người ra, đột nhiên nhớ lại!
Thủy Tiên mà họ nói, chẳng phải là người lần trước ở tiệm cafe Thành Hạ, người mà muốn giết đệ nhất mỹ nữ Lâm Mặc Hàm hay sao!
“Thủy Tiên bị cậu giết chết, Anh Túc cũng vì cậu mà phải ngồi tù! Thủ lĩnh nghe nói thực lực của cậu rất mạnh, vì thế nên mới bảo hai chúng tôi tới đây, lầy mạng của cậu!”
Người phụ nữ mặc độ bồ đậm màu lên tiếng.
Nói xong, trong tay họ xuất hiện một thứ vũ khí kì lạ, mỏng như lá liễu, sắc bén vô cùng, phía trên lưỡi kiếm có một luồng khí khát máu.
Xong rồi, hôm nay nhất định sẽ chết trong tay họ rồi.
Từ động thái trước đó cũng với năng lực kiểu này, thực lực hai người họ nhất định vượt qua Thủy Tiên với Anh Túc.
Cho dù bản thân không bị trúng độc, Tiêu Dương cũng không dám chắc có thể đánh bại họ hay không, huống hồ bản thân còn đang bị trúng độc.
“Nhóc con, chịu chết đi.” Người phụ nữ hét lên một tiếng, sau đó nhanh như một cơn gió, hướng về phía Tiêu Dương.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dương trắng bệch, trong đầu hiện lên hình bóng của nhiều người, Lam Hinh Nhụy, Lâm Mặc Hàm, chị Mai, cô giáo Mục…..nhưng người mà làm anh không nỡ lòng rời đi, đương nhiên vẫn là mẹ của mình.
Một cơn gió ập tới, Tiêu Dương nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khi dữ tận từ mũi kiếm đang lao đến.
Ngay tại lúc anh đang chờ mũi kiếm đâm vào huyết mạch của mình, thì đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, tiếp theo đó là một tiếng nổ vang lên, hình như là hai vật kim loại đâm vào nhau. Mà luồng sát khí đó, đột nhiên biến mắt một cách bí ẳn, không hình không bóng.
Đợi đến lúc anh mở mắt ra, trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Người này mặc một chiếc áo dài màu xám, sắc mặt có chút già nua, nhưng lông mày lưỡi mác, khí thế uy nghiêm trên người, không thể nào bị che giấu đi.
“Ông là ai? Dám ngăn cản Man Đà La của bọn tôi giết người!” Người phụ nữ mặc bộ vest đậm màu lên tiếng.
“Hừ, Man Đà La là cái thá gì!” Ông già hừ lạnh một tiếng, “Lúc lão phu đi hành tẩu giang hò, thủ lĩnh của máy người còn đang chơi trong bùn đấy.” Ông lão khinh thường nói.
“Hỗn xược! Dám xúc phạm thủ lĩnh của chúng tôi!” Người phụ nữ đó giận dữ hét lên một tiếng, di chuyển nhanh như một con gió, hướng về phía ông lão.
Mà điều làm cho người khác cảm thấy ngạc nhiên đó chính là, ông lão không thèm nhìn người phụ nữ đó mà chỉ tùy tiện hướng về phía người phụ nữ đó hất nhẹ một quyền.
Mà bàn tay đó dường như biến thêm nhiều bàn tay khác, người khác không có cách nào nhìn rõ được.
Một tiếng hét vang lên, người phụ nữ đó bị đẩy ra ngoài giống như một chiếc lá.
“Vạn phật thủ?” Khóe miệng người phụ nữ có một chút máu tươi chảy ra, kinh ngạc nhìn ông lão.
“Ngài, ngài có phải là Minh Vương Bất Động không?”
Người phụ nữ mặc bộ vest nhạt màu lên tiếng đầy kinh ngạc.
Mặc dù Hồng Diệp với Lục Trúc là sát thủ, nhưng hiểu biết về các nhân vật trong giang hồ cũng không hề ít. Không ngờ rằng người đứng trước mặt mình lại là “Minh Vương Bắt Động” trên giang hồ.
Nếu như lúc nãy ông lão không sử dụng võ thuật nỏi tiếng kia, Hồng Diệp với Lục Trúc cũng không có cách nào nhận ra.
Ai cũng biết Vạn Phật Thủ là tuyệt kĩ thần thông độc nhất vô nhị của Minh Vương Bất Động, đừng nói là trình độ võ sư của võ giả, mà ngay cả võ tông của võ giả, cũng không thể nào đánh bại được tuyệt kĩ này.
Rất rõ ràng, vừa nãy ông lão không dùng toàn lực để ra tay, bằng không Hồng Diệp đã không giữ được tính mạng của mình rồi.
“Cảm, cảm ơn Minh Vương Bất Động tha mạng.” Hồng Diệp với Lục Trúc quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.