*Yểu Yếu, vừa nãy ai bắt nạt em, anh Tiểu Hỗ giúp em xử.
hắn!” Vương Tiểu Hỗ động đậy khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng đều.
“Anh Tiểu Hổ?!” Nghe thấy Đào Yểu Yêu gọi Vương Tiểu Hỗ là Tiểu Hỗ, người đàn ông có hình xăm trên tay giống như nghe thấy một điều gì đó không bình thường, gương mặt trở nên trắng bệch.
Hắn mấp máy môi, đôi chân không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, “Cái đó, ngài có phải là Hỗ Gia của Đào Gia của Giang Thành không ạ?”
Vương Tiểu Hỗ nhếch môi lên, lạnh lùng nhìn hắn một mắt, người đàn ông có hình xăm đó bị Vương Tiểu Hỗ nhìn chằm chằm một cách hung ác, toàn thân phát run!
“Mày, lại đây.” Vương Tiểu Hỗ móc ngón tay về phía hắn.
Hắn ngay cả một quả rắm cũng không dám thả, ngoan ngoãn giống như một con thỏ đi đến chỗ Vương Tiểu Hổ.
“Mày biết tao?” Vương Tiểu Hỗ cười cười, một nụ cười vô hại.
“Anh, ngài là Hỗ Gia của Đào Gia, cả Giang Thành này, có ai mà không biết đến Hổ Gia.” Hắn cười cười nói, thực ra đã bị dọa đến nỗi muốn ngất đi.
Đừng nói là mấy loại côn đồ như này, ngay cả những bang phái có tiếng ở Giang Thành, cũng không ai dám động đến Đào Gia.
Đào Gia của Giang Thành, là một gia tộc lớn khiến nhiều gia tộc khác phải run rầy.
“Nếu như mày đã biết tao là Vương Tiểu Hỗ của Đào Gia, vậy thì chuyện tiếp theo đây, phải làm như thế nào?”
Vương Tiểu Hỗ nhìn chằm chằm người đàn ông có hình xăm trên tay, lạnh lùng nói, ngữ khí nguy hiểm..
Mà, sắc mặt người đàn ông có hình xăm đó càng ngày càng kém, mồ hôi ướt đẫm trán.
“Hỗổ Gia, có thể cho anh em chúng tôi một cơ hội sửa lỗi được không?”
“Bóp!”
Hắn vừa dứt lời, trên má dính năm ngón tay.
“Con mẹ này, mày vẫn còn mặt mũi để xin tha thứ, đám rác rưởi mấy người, ngay cả tiểu như của nhà tao mà cũng dám đánh, hôm nay Vương Tiểu Hồ tao không giáo huấn bọn mày, sau này tao không làm côn đồ nữa.”
Vương Tiểu Hỗổ vẫy vẫy tay, mấy người phía đằng sau, cùng nhau xông lên.
Hai ba phút sau, hai mươi mấy tên côn đồ nằm dài trên mặt đất, không ngừng kêu rên.
“Anh Tiểu Hổ, cảm ơn nhé.” Đào Yêu Yểu chớp chớp mắt nói với Vương Tiểu Hồ, sau đó tát lên mặt người đàn ông xăm trổ.
“Mẹ mày, bà đây mà cũng dám đánh, mày mù à?”
“Đại tiểu thư, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không có mắt, không nhận ra đại tiểu tư, mong đại tiểu thư tha mạng.”
Hắn sợ hãi, quỳ xuống đắt.
Không phải hắn ta nhát gan, mà hắn ta là một kẻ côn đồ không thế lực nào chống lưng, một mình hắn không thể chống lại thế lực to lớn của Đào Gia.
Đào Gia muốn hắn giết, dễ như trở bàn tay.
“Mày là A Long phải không?” Đào Yểu Yếu hỏi “Vâng, vâng, tiểu nhân là A Long”
*A Long, mày làm mẹ của sư phụ tao bị thương rồi, mày nói xem, bây giờ phải làm thế nào?” Đào Yểu Yếu nói.
A Long lau mồ hôi trên trán, hắn làm sao mà biết được người đàn bà bình thường đó lại là mẹ của sư phụ của đại tiểu thư của Đào Gia.
“Đại tiểu thư, chúng tôi đáng chét, chúng tôi thật sự không biết”
Đào Yểu Yểu vẫy vẫy tay nói, “Tao không muốn nghe những lời thừa thãi, mày thật lòng nhận sai phải không?”
“Vâng vâng,” A Long gật đầu “Sư phụ, anh nói điều kiện đi.” Đào Yểu Yểu nhìn Tiêu Dương cười, gương mặt lạnh lùng lúc nãy biến mắt.
Tiêu Dương cũng không từ chối, lên tiếng: “Vậy được, tôi có ba điều kiện. Thứ nhất, máy người phải xin lỗi những người đã đánh họ bị thương, hơn nữa còn phải bồi thường cho họ! Thứ hai, bảo ông chủ của máy người đứng ra xin lỗi, trả họ tiền lương đã nợ. Thứ ba, đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.”
A Long không đám nói chữ nào, lập tức gật đầu: “Không vấn đề gì.”
“Khoan đã, A Long, mẹ của sự phụ tao bị mày đánh bị thương rồi, sao lại không nói gì vậy?” Đào Yểu Yểu nhân cơ hội này nói.
A Long cung kính đáp: “Vâng vâng vâng, đại tiểu thư, tôi sẽ bỏ ra hai vạn tệ, làm tiền viện phí, như vậy có được không?”
Đào Yêu Yêu nhìn hắn khinh thường: “Mẹ kiếp, ít như vậy?”
Cô giơ năm ngón tay lên.