• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Đệ tử thân y.


“Không có bạn trai cũng có thể mời hai người ăn cơm mà.” Tô Tiểu Uyễn cười nói, sau đó cầm điện thoại ra, “Có điều hôm nay không được, bởi vì buổi tối chị phải tăng ca. Như này vậy, em đưa số điện thoại của em cho chị, có thời gian chị sẽ gọi điện thoại cho hai em, hai em muốn ăn gì cũng được.”


Trong lòng Tiêu Dương vô cùng vui vẻ, suy nghĩ chị bác sĩ này thật là đơn thuần, nhanh như vậy đã có được số điện thoại rồi.


Anh nhanh chóng lưu lại số điện thoại của Tô Tiểu Uyễn.


*Á” Tiêu Dương đang vui vẻ, đột nhiên cảm thấy bị đau ở eo.


“Em sao vậy?” Tô Tiểu Uyễển quan tâm hỏi.


“Không sao không sao?” Tiêu Dương xấu hỗ nói, vừa nãy Lam Hinh Nhụy véo anh. Cô gái này đang không vừa lòng với biểu hiện của anh.


“Chị Tiêu Uyễn, bọn em còn phải lên tầng 6 có chút chuyện, không nói nhiều nữa. Hẹn gặp lần sau.” Lam Hinh Nhụy kéo vai Tiêu Dương chuẩn bị rời đi.


“Hai em cũng lên tầng 6 sao?” Tô Tiểu Uyễn hỏi. “Đúng lúc chị cũng phải lên đó, cùng nhau đi thôi.”


Trùng hợp như vậy?


Tiêu Dương vô cùng vui vẻ, hôm nay thật là may mắn.


“Hai em lên tầng 6 thăm người bệnh hả” Tô Tiểu Uyễển có chút tò mò hỏi.


Lam Hinh Nhụy gật đầu, “Là ông nội của em, tối qua bệnh tim của ông tái phát.”


Tô Tiểu Uyễn ngây người ra, hỏi lại: “Ông nội em tên gì?”


“Ông tên là Lam Quốc Sinh, chị Tiểu Uyễn hỏi làm gì?” Lam Hinh Nhụy có chút không hiểu.


“Trùng hợp như vậy” Tô Tiểu Uyển nói một cách đầy kinh ngạc, “Tối qua người làm phẫu thuật cho ông của em là chị.”


Lam Hinh Nhụy và Tiêu Dương không thể ngờ được, không ngờ rằng vừa cứu bác sĩ chính chữa trị cho ông nội.


“Chị Tiểu Uyễn, bệnh tình của ông em như thế nào rồi?” Thân thể của ông có thể hồi phục được không?” Biết được Tô Tiểu Uyễn là bác sĩ chữa trị chính, Lam Hinh Nhụy không kiềm chế được hỏi luôn.


Nghe thấy câu hỏi của Lam Hinh Nhụy, Tô Tiểu Uyễển dừng lại mấy bước, có chút trầm mặc.


“Hinh Nhụy, chị không muốn lừa em, thân thể của ông em, sợ là rất khó có thể hồi phục được, hơn nữa.”


“Hơn nữa cái gì? Chị Tiểu Uyễn, chị nói đi.” Lam Hinh Nhụy vội vàng hỏi lại.


Tô Tiểu Uyễn thở dài, “Hơn nữa, có thể tiếp tục biến hóa.”


Lam Hinh Nhụy sững sờ một lúc, nước mắt tuôn ra, bắt đầu khóc.


Tiêu Dương và Tô Tiểu Uyễển nhìn nhau, đi đến trước mặt Lam Hinh Nhụy, nhẹ giọng an ủi: “Hinh Nhụy, trước tiên không cần nghĩ nhiều như vậy, bây giờ y học phát triển như vậy, nói không chừng chúng ta vẫn còn cơ hội. Nếu như không chữa trị được ở Trung Quốc, chúng ta vẫn có thể ra nước ngoài mà. Bát kể là có được hay không, chúng ta đều phải thử một chút, có đúng không?”


Có lẽ lời an ủi của Tiêu Dương có chút tác dụng, Lam Hinh Nhụy ngừng khóc, ngẳng đầu lên, lau nước mắt.


“Ừ, không nghĩ nữa, chúng ta mau đến phòng bệnh đi, tôi sợ là ông nội phải chờ rất lâu rồi.”


Tầng số 6 là những phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, bên trong đều là những người giàu có, đặt ở tầng 6 là vì muốn không gian yên tĩnh một chút.


Trên đường đi, nhìn bóng lưng cô độc của Lam Hinh Nhụy, Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy xót xa.


Trong chốc lát, anh nghĩ đến chuyện thần kì xảy ra trên người mình, suy nghĩ, biết đâu lại có thể giúp đỡ được Lam Hinh Nhụy.


“Chị Tiểu Uyển, ông nội của Hinh Nhụy bị bệnh tim như thế nào vậy?” Tiêu Dương hỏi, chỉ khi biết được nguyên nhân, anh mới tìm được biện pháp chữa trị.


“Bệnh tim của ông ấy là bệnh van tim, van hai lá, van ba lá, các van của động mạch chủ và van động mạch phổi đều có bệnh, ảnh hưởng đến sự di chuyển của dòng máu, dẫn đến chức năng tim bất thường cuối cùng dẫn đến bệnh suy tim đa lượng.” Tô Tiểu Uyễn kiên nhẫn giải thích, “Nói đơn giản hơn, nguyên nhân chính là cơ thể bị lão hóa làm cho tim bị bệnh.”


Tiêu Dương gật đầu, không nói gì. Anh nhắm mắt lại, cuốn sách cỗ “Ngự Long Kinh” phát sáng trong đầu anh.


Tiêu Dương nhớ rằng trong quyển sách cổ này, có ghi chép về kĩ thuật y học, anh dùng ý nghĩ của mình mở quyển sách cỗ đó ra, tìm thấy những ghi chép về bệnh tim trong phần “Y học cổ điển”.


Hai phút sau, ba người đến cửa phòng bệnh.


Mở cửa ra, trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, một ông già gầy gò đang nằm trên giường bệnh, da hơi khô lại, hốc mắt trũng xuống, môi nứt nẻ, vẫn đang hôn mê.


Bên cạnh giường có một đống thiết bị y tế chuyên nghiệp, huyết áp và nhịp tim cùng các thông tin khác được hiễn thị trên màn hình, cứ hai giây lại có tiếng tích tắc vang lên.


Tô Tiểu Uyễn nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, hơi hơi lắc đầu.


“Ông nội” Lam Hinh Nhụy đi đến đầu giường, nghĩ đến sự yêu thương mà ông nội dành cho mình, rơm rớm nước mắt.


“Hinh Nhụy, có thể để mình xem ông nội một chút không?” Tiêu Dương võ vai Lam Hinh Nhụy, nhẹ giọng nói.


“Tiêu Dương, cậu” Lam Hinh Nhụy nghỉ hoặc nhìn Tiêu Dương, không biết anh muốn làm gì.


Tiêu Dương quay đầu lại, nhìn Tô Tiểu Uyên, hỏi: “Chi Tiểu Uyễn, có thể tìm giúp em máy cái kim châm không?”


“Em cần kim châm làm gì?” Tô Tiểu Uyễn không hiểu.


“Trị bệnh.”


“Em biết trị bệnh sao?” Tô Tiểu Uyễn kinh ngạc nói.


“Vừa học đó.” Tiêu Dương cười cười.


“Tiêu Dương, đừng đùa, mạng người là chuyện lớn, không thể đem ra làm trò đùa.” Tô Tiểu Uyển nghiêm túc nói.


“Chị Tiểu Uyễển, em không đùa. Nếu như em đoán không sai, tình trạng của ông nội Lam rất không lạc quan, có khả năng sẽ không tỉnh lại được.” Ánh mắt của Tiêu Dương cũng trở nên nghiêm túc.


Tô Tiêu Uyển do dự một lúc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, em nói không sai. Vốn dĩ chị không muốn nói cho hai em biết tình trạng thực sự của ông, có khả năng sẽ biến thành người thực vật.”


“Người thực vật?” Lam Hinh Nhụy kinh ngạc, nước mắt tuôn như mưa.


“Vậy em hỏi một chút, bệnh viện của bọn chị có cách chữa cho ông không?” Tiêu Dương hỏi lại.


Tô Tiểu Uyễn lắc đầu, “Bệnh tình của ông, đừng nói là bệnh viện của bọn chị, cho dù đưa ông ra nước ngoài, cũng rất khó chữa khỏi.”


“Huhu.” Lam Hinh Nhụy không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, khóc thành tiếng.


“Nếu đã như vậy, sao không để em thử? Nói không chừng em thật sự có thể chữa khỏi cho ông mà?” Tiêu Dương nở nụ cười thần bí, nhìn Tô Tiểu Uyễn một hỏi lâu.


“Được thôi.” Tô Tiểu Uyễn đành thỏa hiệp. Thực ra Tiêu Dương nói cũng đúng, nếu như tây y đã không có cách làm ông tỉnh lại, vậy tại sao lại không để anh thử.


“Tiêu Dương, cậu thật sự biết chữa bệnh sao?” Lam Hinh Nhụy nhìn Tiêu Dương, trong mắt tràn đầy nghỉ hoặc, Tiêu Dương cười cười, “Tôi không biết là có thể chữa khỏi cho ông Lam không, nhưng mà tôi sẽ cố gắng hết sức.”


Mấy phút sau, Tô Tiêu Uyễn cầm một hộp kim châm đến. Mặc dù bệnh viện lấy tây y làm chủ, nhưng vẫn có bộ phận đông y, chỉ là rất ít khi tìm đến họ mà thôi.


“Kim châm của em đây.” Tô Tiểu Uyễn đưa kim châm đến chỗ Tiêu Dương.


Tiêu Dương nhận lấy hộp kim châm, nhắm mắt lại.


Mấy phút sau, anh mở mắt ra, sau đó lấy một cái kim châm, cắm chính xác vào huyệt tân cương trên ngực ông.


Sau đó, Tiêu Dương nhanh chóng lấy ra mấy kim châm khác châm cứu vào các huyệt đạo khác nhau trên ngực.


Anh châm cứu một cách nhanh chóng và vô cùng thành thạo, Tô Tiểu Uyễn đứng bên cạnh nhìn một cách ngạc nhiên.


Thực ra Tiêu Dương có thể làm được điều này, hoàn toàn là do dung hòa với linh hồn của ông lão kia, hiểu biết và khả năng điều khiển của anh đã đạt đến cảnh giới rất cao.


Sau khi châm cứu xong, Tiêu Dương yên tĩnh đứng bên cạnh ông Lam, nhăn mày lại.


Thực ra anh cũng không biết làm như vậy có thể cứu sống được ông hay không, nhưng Ngự Long Kinh đã ghi chép như vậy, nên anh đã làm theo.


Lúc nãy khi anh châm cứu có một cảm giác rất lạ, dường như chuyện này đối với anh không xa lạ chút nào, những động tác vừa rồi, dường như có người đang thay anh thực hiện.


Tiêu Dương nghĩ một lúc, rất nhanh liền hiểu ra.


Nhất định là do bản thân dung hòa với linh hồn của ông lão, nên kiến thức của hai người cũng dung hòa với nhau. Ông lão đó trước kia nhất định là một vị bác sĩ rất giỏi, bằng không Tiêu Dương cũng không thể có được tuyệt kĩ châm cứu đó.


“Trời ơi, em còn biết cả châm cứu mù sao?” Tô Tiểu Uyễển không kiềm chế được nói lên. Vừa nãy lúc châm cứu, quần áo cũng không cần cởi xuống, hoàn toàn là từ phía bên ngoài của quần áo đâm kim châm vào.


“Em, em có phải là đệ tử của thần y Trương Nhất Dân không?”


“Trương Nhất Dân là ai?” Tiêu Dương nghi hoặc hỏi.


“Lễ nào không phải? Vậy tại sao em lại biết châm cứu mù?


Theo chị được biết, cả thành Giang Thành này, chỉ có ông Trương Nhất Dân mới biết châm cứu mù.” Tô Tiểu Uyễn mặc dù không phải bác sĩ đông y, nhưng tuyệt đối vẫn biết đến danh tiếng của bác sĩ đông y Trương Nhất Dân.


Tiêu Dương cười cười, “Chị Tiểu Uyển, chị nghĩ nhiều rồi, em không có thầy giáo, em tự học đó.”


Tô Tiểu Uyễển nhìn vào đôi mắt long lanh của Tiêu Dương, chứa đầy sự hoài nghi.


Năm phút sau, trong phòng vang lên tiếng ho khan, ông lão ở trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra.


Tô Tiểu Uyễn với Lam Hinh Nhụy sững sờ, đặc biệt là Tô Tiểu Uyễn, cô dường như không dám tin vào chuyện trước mắt.


“Ông nội, ông tỉnh rồi, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, con còn tưởng huhu” Lam Hinh Nhụy nhào vào vòng tay ông, nước mắt kìm nén bấy lâu lại tuôn trào ra.


Ông lão mở đôi mắt đục ngầu, đôi mắt xám từ từ đảo qua, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười dịu dàng.


Ông đưa tay xoa đầu Lam Hinh Nhụy, nhẹ giọng nói: “Cháu gái ngoan, ông làm cho cháu phải lo lắng rồi.”


Ông nhìn sang bên cạnh, phát hiện Tô Tiểu Uyển đứng trước mặt, ánh mắt chứa đầy cảm kích nói: “Bác sĩ Tô, cảm ơn cô đã chữa khỏi bệnh của tôi.”


Tô Tiểu Uyễn cười khổ, nhìn về phía Tiêu Dương: “Ông Lam, ông tỉnh dậy, phải cảm ơn cậu ấy.”


*Ò?” Trên mặt ông Lam dần dần có thần sắc hơn, nhìn Tiêu Dương, lại nhìn về phía cháu gái Lam Hinh Nhụy, đột nhiên nở nụ cười.


“Hinh Nhụy, hai cháu cùng nhau đến thăm ông hả?” Ông Lâm hỏi.


“Vâng, đúng vậy ạ.” Lam Hinh Nhụy không hiểu rõ ý của câu hỏi.


“Không tôi, không tồi, không ngờ rằng bạn trai của cháu gái lại là người cứu ông từ âm tào địa phủ lên, ha ha.” Ông Lâm vui vẻ cười lớn.


“Ông nội.” Lam Hinh Nhụy đỏ mặt, “Cậu ấy, cậu ấy không phải bạn trai của cháu, ông nói linh tinh gì vậy.”


“Không có bạn trai cũng có thể mời hai người ăn cơm mà.” Tô Tiểu Uyễển cười nói, sau đó cầm điện thoại ra, “Có điều hôm nay không được, bởi vì buổi tối chị phải tăng ca. Như này vậy, em đưa số điện thoại của em cho chị, có thời gian chị sẽ gọi điện thoại cho hai em, hai em muốn ăn gì cũng được.”


Trong lòng Tiêu Dương vô cùng vui vẻ, suy nghĩ chị bác sĩ này thật là đơn thuần, nhanh như vậy đã có được số điện thoại rồi.


Anh nhanh chóng lưu lại số điện thoại của Tô Tiểu Uyễn.


“Á” Tiêu Dương đang vui vẻ, đột nhiên cảm thấy bị đau ở eo.


“Em sao vậy?” Tô Tiểu Uyển quan tâm hỏi.


“Không sao không sao?” Tiêu Dương xấu hỗ nói, vừa nãy Lam Hinh Nhụy véo anh. Cô gái này đang không vừa lòng với biểu hiện của anh.


“Chị Tiểu Uyễển, bọn em còn phải lên tầng 6 có chút chuyện, không nói nhiều nữa. Hẹn gặp lần sau.” Lam Hinh Nhụy kéo vai Tiêu Dương chuẩn bị rời đi.


“Hai em cũng lên tầng 6 sao?” Tô Tiểu Uyễn hỏi. “Đúng lúc chị cũng phải lên đó, cùng nhau đi thôi.”


Trùng hợp như vậy?


Tiêu Dương vô cùng vui vẻ, hôm nay thật là may mắn.


“Hai em lên tầng 6 thăm người bệnh hả” Tô Tiểu Uyễển có chút tò mò hỏi.


Lam Hinh Nhụy gật đầu, “Là ông nội của em, tối qua bệnh tim của ông tái phát.”


Tô Tiểu Uyễển ngây người ra, hỏi lại: “Ông nội em tên gì?”


“Ông tên là Lam Quốc Sinh, chị Tiểu Uyển hỏi làm gì?” Lam Hinh Nhụy có chút không hiểu.


“Trùng hợp như vậy” Tô Tiểu Uyễn nói một cách đầy kinh ngạc, *Tối qua người làm phẫu thuật cho ông của em là chị.”


Lam Hinh Nhụy và Tiêu Dương không thể ngờ được, không ngờ rằng vừa cứu bác sĩ chính chữa trị cho ông nội.


“Chị Tiểu Uyễn, bệnh tình của ông em như thế nào rồi?” Thân thể của ông có thể hồi phục được không?” Biết được Tô Tiểu Uyễn là bác sĩ chữa trị chính, Lam Hinh Nhụy không kiềm chế được hỏi luôn.


Nghe thấy câu hỏi của Lam Hinh Nhụy, Tô Tiểu Uyễển dừng lại mắy bước, có chút trầm mặc.


“Hinh Nhụy, chị không muốn lừa em, thân thể của ông em, sợ là rất khó có thể hồi phục được, hơn nữa.”


“Hơn nữa cái gì? Chị Tiểu Uyễn, chị nói đi.” Lam Hinh Nhụy vội vàng hỏi lại.


Tô Tiêu Uyễn thở dài, “Hơn nữa, có thể tiếp tục biến hóa.”


Lam Hinh Nhụy sững sờ một lúc, nước mắt tuôn ra, bắt đầu khóc.


Tiêu Dương và Tô Tiểu Uyễn nhìn nhau, đi đến trước mặt Lam Hinh Nhụy, nhẹ giọng an ủi: “Hinh Nhụy, trước tiên không cần nghĩ nhiều như vậy, bây giờ y học phát triển như vậy, nói không chừng chúng ta vẫn còn cơ hội. Nếu như không chữa trị được ở Trung Quốc, chúng ta vẫn có thể ra nước ngoài mà. Bắt kể là có được hay không, chúng ta đều phải thử một chút, có đúng không?”


Có lẽ lời an ủi của Tiêu Dương có chút tác dụng, Lam Hinh Nhụy ngừng khóc, ngẳng đầu lên, lau nước mắt.


“Ừ, không nghĩ nữa, chúng ta mau đến phòng bệnh đi, tôi sợ là ông nội phải chờ rất lâu rồi.”


Tầng số 6 là những phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, bên trong đều là những người giàu có, đặt ở tầng 6 là vì muốn không gian yên tĩnh một chút.


Trên đường đi, nhìn bóng lưng cô độc của Lam Hinh Nhụy, Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy xót xa.


Trong chốc lát, anh nghĩ đến chuyện thần kì xảy ra trên người mình, suy nghĩ, biết đâu lại có thể giúp đỡ được Lam Hinh Nhụy.


“Chị Tiểu Uyễn, ông nội của Hinh Nhụy bị bệnh tim như thế nào vậy?” Tiêu Dương hỏi, chỉ khi biết được nguyên nhân, anh mới tìm được biện pháp chữa trị.


“Bệnh tim của ông ấy là bệnh van tim, van hai lá, van ba lá, các van của động mạch chủ và van động mạch phổi đều có bệnh, ảnh hưởng đến sự di chuyển của dòng máu, dẫn đến chức năng tim bất thường cuối cùng dẫn đến bệnh suy tim đa lượng.” Tô Tiểu Uyễn kiên nhẫn giải thích, “Nói đơn giản hon, nguyên nhân chính là cơ thể bị lão hóa làm cho tim bị bệnh.”


Tiêu Dương gật đầu, không nói gì. Anh nhắm mắt lại, cuốn sách cổ “Ngự Long Kinh” phát sáng trong đầu anh.


Tiêu Dương nhớ rằng trong quyển sách cổ này, có ghi chép về kĩ thuật y học, anh dùng ý nghĩ của mình mở quyển sách cổ đó ra, tìm thấy những ghi chép về bệnh tim trong phần “Y học cổ điền”.


Hai phút sau, ba người đến cửa phòng bệnh.


Mở cửa ra, trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, một ông già gầy gò đang nằm trên giường bệnh, da hơi khô lại, hốc mắt trũng xuống, môi nứt nẻ, vẫn đang hôn mê.


Bên cạnh giường có một đống thiết bị y tế chuyên nghiệp, huyết áp và nhịp tim cùng các thông tin khác được hiển thị trên màn hình, cứ hai giây lại có tiếng tích tắc vang lên.


Tô Tiểu Uyễển nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, hơi hơi lắc đầu.


“Ông nội” Lam Hinh Nhụy đi đến đầu giường, nghĩ đến sự yêu thương mà ông nội dành cho mình, rơm rớm nước mắt.


“Hinh Nhụy, có thể để mình xem ông nội một chút không?” Tiêu Dương vỗ vai Lam Hinh Nhụy, nhẹ giọng nói.


“Tiêu Dương, cậu” Lam Hinh Nhụy nghỉ hoặc nhìn Tiêu Dương, không biết anh muốn làm gì.


Tiêu Dương quay đầu lại, nhìn Tô Tiểu Uyên, hỏi: “Chi Tiểu Uyễn, có thể tìm giúp em mấy cái kim châm không?”


“Em cần kim châm làm gì?” Tô Tiểu Uyễn không hiểu.


“Trị bệnh.”


“Em biết trị bệnh sao?” Tô Tiểu Uyên kinh ngạc nói.


“Vừa học đó.” Tiêu Dương cười cười.


“Tiêu Dương, đừng đùa, mạng người là chuyện lớn, không thể đem ra làm trò đùa.” Tô Tiểu Uyễn nghiêm túc nói.


“Chị Tiểu Uyển, em không đùa. Nếu như em đoán không sai, tình trạng của ông nội Lam rất không lạc quan, có khả năng sẽ không tỉnh lại được.” Ánh mắt của Tiêu Dương cũng trở nên nghiêm túc.


Tô Tiểu Uyễn do dự một lúc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, em nói không sai. Vốn dĩ chị không muốn nói cho hai em biết tình trạng thực sự của ông, có khả năng sẽ biến thành người thực vật.”


“Người thực vật?” Lam Hinh Nhụy kinh ngạc, nước mắt tuôn như mưa.


“Vậy em hỏi một chút, bệnh viện của bọn chị có cách chữa cho ông không?” Tiêu Dương hỏi lại.


Tô Tiểu Uyễn lắc đầu, “Bệnh tình của ông, đừng nói là bệnh viện của bọn chị, cho dù đưa ông ra nước ngoài, cũng rất khó chữa khỏi.”


“Huhu.” Lam Hinh Nhụy không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, khóc thành tiếng.


“Nếu đã như vậy, sao không để em thử? Nói không chừng em thật sự có thể chữa khỏi cho ông mà?” Tiêu Dương nở nụ cười thần bí, nhìn Tô Tiểu Uyễn một hồi lâu.


“Được thôi.” Tô Tiểu Uyễn đành thỏa hiệp. Thực ra Tiêu Dương nói cũng đúng, nếu như tây y đã không có cách làm ông tỉnh lại, vậy tại sao lại không để anh thử.


“Tiêu Dương, cậu thật sự biết chữa bệnh sao?” Lam Hinh Nhụy nhìn Tiêu Dương, trong mắt tràn đầy nghỉ hoặc, Tiêu Dương cười cười, “Tôi không biết là có thể chữa khỏi cho ông Lam không, nhưng mà tôi sẽ cố gắng hết sức.”


Mấy phút sau, Tô Tiểu Uyễn cầm một hộp kim châm đến. Mặc dù bệnh viện lấy tây y làm chủ, nhưng vẫn có bộ phận đông y, chỉ là rất ít khi tìm đến họ mà thôi.


“Kim châm của em đây.” Tô Tiểu Uyễn đưa kim châm đến chỗ Tiêu Dương.


Tiêu Dương nhận lấy hộp kim châm, nhắm mắt lại.


Mấy phút sau, anh mở mắt ra, sau đó lấy một cái kim châm, cắm chính xác vào huyệt tân cương trên ngực ông.


Sau đó, Tiêu Dương nhanh chóng lấy ra mấy kim châm khác châm cứu vào các huyệt đạo khác nhau trên ngực.


Anh châm cứu một cách nhanh chóng và vô cùng thành thạo, Tô Tiểu Uyển đứng bên cạnh nhìn một cách ngạc nhiên.


Thực ra Tiêu Dương có thể làm được điều này, hoàn toàn là do dung hòa với linh hồn của ông lão kia, hiểu biết và khả năng điều khiển của anh đã đạt đến cảnh giới rất cao.


Sau khi châm cứu xong, Tiêu Dương yên tĩnh đứng bên cạnh ông Lam, nhăn mày lại.


Thực ra anh cũng không biết làm như vậy có thể cứu sống được ông hay không, nhưng Ngự Long Kinh đã ghi chép như vậy, nên anh đã làm theo.


Lúc nãy khi anh châm cứu có một cảm giác rất lạ, dường như chuyện này đối với anh không xa lạ chút nào, những động tác vừa rồi, dường như có người đang thay anh thực hiện.


Tiêu Dương nghĩ một lúc, rất nhanh liền hiểu ra.


Nhất định là do bản thân dung hòa với linh hồn của ông lão, nên kiến thức của hai người cũng dung hòa với nhau. Ông lão đó trước kia nhất định là một vị bác sĩ rất giỏi, bằng không Tiêu Dương cũng không thể có được tuyệt kĩ châm cứu đó.


“Trời ơi, em còn biết cả châm cứu mù sao?” Tô Tiểu Uyễển không kiềm chế được nói lên. Vừa nãy lúc châm cứu, quần áo cũng không cần cởi xuống, hoàn toàn là từ phía bên ngoài của quần áo đâm kim châm vào.


“Em, em có phải là đệ tử của thần y Trương Nhất Dân không?”


“Trương Nhất Dân là ai?” Tiêu Dương nghỉ hoặc hỏi.


*“Lẽ nào không phải? Vậy tại sao em lại biết châm cứu mù?


Theo chị được biết, cả thành Giang Thành này, chỉ có ông Trương Nhất Dân mới biết châm cứu mù.” Tô Tiểu Uyễn mặc dù không phải bác sĩ đông y, nhưng tuyệt đối vẫn biết đến danh tiếng của bác sĩ đông y Trương Nhất Dân.


Tiêu Dương cười cười, “Chị Tiểu Uyễn, chị nghĩ nhiều rồi, em không có thầy giáo, em tự học đó.”


Tô Tiểu Uyễển nhìn vào đôi mắt long lanh của Tiêu Dương, chứa đầy sự hoài nghi.


Năm phút sau, trong phòng vang lên tiếng ho khan, ông lão ở trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra.


Tô Tiểu Uyễn với Lam Hinh Nhụy sững sờ, đặc biệt là Tô Tiểu Uyễn, cô dường như không dám tin vào chuyện trước mắt.


“Ông nội, ông tỉnh rồi, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, con còn tưởng huhu” Lam Hinh Nhụy nhào vào vòng tay ông, nước mắt kìm nén báy lâu lại tuôn trào ra.


Ông lão mở đôi mắt đục ngầu, đôi mắt xám từ từ đảo qua, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười dịu dàng.


Ông đưa tay xoa đầu Lam Hinh Nhụy, nhẹ giọng nói: “Cháu gái ngoan, ông làm cho cháu phải lo lắng rồi.”


Ông nhìn sang bên cạnh, phát hiện Tô Tiểu Uyển đứng trước mặt, ánh mắt chứa đầy cảm kích nói: “Bác sĩ Tô, cảm ơn cô đã chữa khỏi bệnh của tôi.”


Tô Tiểu Uyễển cười khổ, nhìn về phía Tiêu Dương: “Ông Lam, ông tỉnh dậy, phải cảm ơn cậu ấy.”


*Ò?” Trên mặt ông Lam dần dần có thần sắc hơn, nhìn Tiêu Dương, lại nhìn về phía cháu gái Lam Hinh Nhụy, đột nhiên nở nụ cười.


“Hinh Nhụy, hai cháu cùng nhau đến thăm ông hả?” Ông Lâm hỏi.


“Vâng, đúng vậy ạ.” Lam Hinh Nhụy không hiểu rõ ý của câu hỏi.


“Không tồi, không tồi, không ngờ rằng bạn trai của cháu gái lại là người cứu ông từ âm tào địa phủ lên, ha ha.” Ông Lâm vui vẻ cười lớn.


“Ông nội.” Lam Hinh Nhụy đỏ mặt, “Cậu ấy, cậu ấy không phải bạn trai của cháu, ông nói linh tinh gì vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK