“Trương Đông, thực ra tôi cũng tin Tiêu Dương không phải kẻ trộm, tôi cảm thấy cậu ấy bị vu oan.” Lâm Quả Quả ngồi bên cạnh Trương Đông, đột nhiên lên tiếng.
Đây là câu đầu tiên Lâm Quả Quả nói với Trương Đông sau khi hai người ngồi cạnh nhau.
Trương Đông vội vàng đáp lại: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Dương Tử bị vu oan đó. Nhưng tức nhất đó là, tôi không có cách nào giúp cậu ấy chứng minh!”
“Tôi nghĩ, Tiêu Dương sẽ có cách để chứng minh bản thân mình trong sạch…” Lâm Quả Quả ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống vị trí đứng của Tiêu Dương, bóng lưng của Tiêu Dương thẳng đứng.
Mà lúc này, Quách Lăn Phong ngồi phía dưới lớp học, cũng đang lạnh lùng nhìn bóng lưng của Tiêu Dương, hắn rút điện thoại ra, ân một dãy só…
Ngoài phòng học, trên hành lang.
“Tiêu Dương, em làm cô thật thất vọng.” Mục Thanh Thuyền nhìn Tiêu Dương, lạnh lùng nói.
Tiêu Dương ngắng đầu lên, nhìn bóng lưng của Mục Thanh Thuyền, nhàn nhạt nói: “Cô giáo Mục, ngay cả cô cũng nghĩ em là kẻ trộm sao ạ?”
“Sự thật bày ra trước mắt, cô không thể không tin.” Mục Thanh Thuyền vẫn chưa quay người lại, nhưng Tiêu Dương lại nghe thấy tiếng thở dài của cô.
“Cho dù cô có tin em hay không, em đều muốn nói, ví tiền của Lý Yên không phải do em trộm, em vừa từ bên ngoài trở lại, ví tiền của cậu ấy liền xuất hiện trong balo của em, đây là có người cố ý muốn hãm hại em.” Tiêu Dương nói.
“Cho dù cô tin em, nhưng các bạn học khác có tin tưởng em không?” Mục Thanh Thuyền cuối cùng cũng quay người lại, nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương trầm mặc một lúc, Mục Thanh Thuyền nói đúng, bây giờ bản thân anh hình như cũng không có cách nào để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Tất cả mọi người, đều nhận định rằng anh là người trộm ví tiền.
Mà lúc đó, ngôi trường đang yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng xe cảnh sát, tiếng xe cảnh sát đó vang lên không xa, không lâu sau đó hai chiếc xe cảnh sát tiến vào trường học.
Có chuyện gì vậy? Tại sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Mục Thanh Thuyền vô cùng bát an, hai chiếc xe cảnh sát này, không phải là vì chuyện của Tiêu Dương mà đến chứ?
Sau khi xe cảnh sát dừng lại, bốn năm người cảnh sát bước từ trên xe xuống. Trong số đó có một người nhìn về phía lớp 12/6, nhanh chóng bước đến đó.
Rất nhanh, máy người cảnh sát xuất hiện ở lớp 12/6 “Trong số mấy người, ai là Tiêu Dương?” Người lên tiếng là người cảnh sát đi đầu tiên, tầm khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén.
“Là cháu.” Tiêu Dương đứng lên, nhìn người cảnh sát trung niên đó.
“Tôi vừa nhận được tin báo án của một người, cậu đã vi phạm pháp luật, mời đi theo chúng tôi về cục cảnh sát để điều tra.” Người cảnh sát nhìn Tiêu Dương, ánh mắt làm cho người khác cảm thấy ớn lạnh.
“Đồng chí cảnh sát, có thể, có thể không đưa em ấy đi không?” Vừa nghe thấy cảnh sát nói muốn đưa Tiêu Dương đi, Mục Thanh Thuyền vội vã đứng ra ngăn cản.
“Không được! Cậu ấy ăn trộm ví tiền của người khác, trong ví còn có hơn hai nghìn tệ, đủ điều kiện để lập án rồi.
Chúng tôi nhất định phải đem cậu ấy về đồn, cậu ấy phải tiếp nhận sự điều tra.” Người cảnh sát trung niên giơ hai tay lên, hai người cảnh sát bên cạnh tiến lên, giữ lấy Tiêu Dương, làm Tiêu Dương không có cách nào phản kháng.
“Đưa đi.” Người cảnh sát trung niên lén tiếng.
“Đợi đã!” Tiêu Dương bị hai người cảnh sát khống chế đột nhiên lên tiế g, trên mặt hiện lên ý cười, “Các chú cảnh sát, cháu biết có người muốn mượn tay của máy chú để hãm hại cháu, cháu là một học sinh cấp ba, không quyền không thé, không có cách nào để chất ván máy chú. Cháu cũng không muốn nói gì nhiều, chỉ muốn đưa ra một thỉnh cầu nhỏ bé.”
“Thỉnh cầu gì? Nói đi.” Người cảnh sát trung niên nói.
“Cháu muốn các chú xét nghiệm dấu vân tay trên ví tiền ở hiện trường.” Tiêu Dương nhìn gương mặt lạnh lùng của người cảnh sát trung niên, cười nhạt.
SỐ Tiêu Dương đưa ra đề nghị này, trong phòng học bắt đầu trở nên ồn ào.
Mọi người đều hiểu rõ ý của Tiêu Dương, nếu như ví tiền này không có dấu vân tay của cậu ấy, vậy thì có thể chứng minh, ví tiền không phải do cậu ấy trộm. Hơn nữa, nếu như trên ví tiền có dấu vân tay của ai, vậy thì sẽ xác định được người đó chính là kẻ trộm.
“Chú cảnh sát, có thể đồng ý chuyện này với cháu được không?” Tiêu Dương cười cười nhìn người cảnh sát trung niên.
Ánh mắt của vị cảnh sát trung niên đó đảo quanh một vòng, gương mặt lạnh lùng, lên tiếng giáo huấn: “Lẽ nào cảnh sát chúng tôi xử án, còn cần một đứa học sinh như cậu dạy hay sao? Đừng lôi thôi nữa, đưa đi!”
Từ chối đề nghị của Tiêu Dương, nhưng lại cười lớn lên một tiếng.
“Chú cảnh sát, chú vội vàng muốn đưa cháu đi như vậy, làm cho cháu hoài nghi, các chú căn bản không dám xét nghiệm dấu vân tay trên cái ví đó, bởi vì nếu xét nghiệm cái ví đó ở hiện trường , sẽ phát hiện ra, trên đó không có dấu vân tay của cháu, đơn giản là vì, cái ví đo không phải do cháu trộm! Đúng không?”
Tiêu Dương nói những lời này, thực ra là muốn nói cho các bạn học khác biết, chuyện này rất rõ ràng, bản thân anh bị vu oan, cho dù sau này cảnh sát tuyên bố, người trộm ví tiền là Tiêu Dương anh, nhưng dựa vào hành động của họ hôm nay, mọi người đều cảm thấy không phục.