Chương 1
Màn đêm buông xuống, trong căn phòng tối đen người con gái ngồi bó gối trên giường suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình. Người con gái đó không ai khác chính là Trình Ngữ Lam.
Trình Ngữ Lam từng có một mối tình kéo dài gần một năm với Dương Hữu Bằng, thiếu gia của Dương gia.
Vào một năm trước, lúc cả hai đang yêu nhau say đắm thì biến cố ập đến. Anh bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, cũng may cứu được mạng nhưng đôi chân đã bị liệt.
Vì yêu cô, nghĩ cho tương lai của cô nên anh đã nói lời chia tay nhưng Trình Ngữ Lam nhất quyết không đồng ý, và nói rằng sẽ bên cạnh chăm sóc cho anh cả đời.
Nhưng không lâu sau đó Dương Hữu Bằng và gia đình lẳng lặng đi sang nước ngoài điều trị, và đến nay cũng đã được một năm. Một năm không liên lạc, không gặp mặt khiến cô nhớ anh đến muốn phát điên lên.
Nhưng dù bây giờ Trình Ngữ Lam có yêu anh nhiều như thế nào, thì chỉ còn một tháng nữa cô sẽ kết hôn cùng với một người đàn ông khác. Anh đã lấy gia đình của cô để uy hiếp cô kết hôn với anh, người đó không ai khác chính là Mộ Duật Hành.
Xin lỗi anh, Hữu Bằng.
Giọt nước mắt của Trình Ngữ Lam lã chã rơi xuống, cô yêu Dương Hữu Bằng rất nhiều nhưng cô cũng không thể để cho Mộ Duật Hành làm hại đến gia đình của cô được. Cô biết anh đang điều trị, biết anh sẽ vì cô mà cố gắng nhưng bây giờ cô đã phụ anh, phụ tình yêu của anh.
—————
Sáng hôm sau, Trình Ngữ Lam đi làm với đôi mắt sưng húp, ông bà Trình nhìn thấy rất đau lòng nhưng cũng không biết phải làm sao. Ông bà từng cầu xin Mộ Duật Hành hãy buông tha cho cô, nhưng điều anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi được.
Mộ Duật Hành đang đứng đợi cô ở bên ngoài.Từ lúc cô đồng ý kết hôn với anh đến nay cũng đã được hơn hai tháng. Dù bận công việc và chuẩn bị cho buổi lễ kết hôn, nhưng hơn hai tháng nay anh luôn cố gắng sắp xếp thời gian để đưa cô đi làm.
Hai tay của Mộ Duật Hành đút vào túi quần âu, đứng dựa lưng vào xe, ánh mắt đầy sự cưng chiều nhìn Trình Ngữ Lam đang bước ra.
Đã ăn sáng chưa? Hay là…
Tôi không muốn ăn, mau đưa tôi đến tập đoàn Dương thị.
Trình Ngữ Lam nói rồi mở cửa xe bước vào, Mộ Duật Hành bị cô cắt ngang lời nói như vậy cũng có chút khó chịu nhưng anh cũng không nói gì.
Ngồi trong xe, ánh mắt của Trình Ngữ Lam cứ đăm đăm nhìn ra bên ngoài đường phố, một cái liếc mắt cũng không dành cho Mộ Duật Hành. Cô rất hận người đàn ông này, tại anh mà cô trở thành một kẻ phụ bạc.
Chiếc xe dừng trước tập đoàn Dương thị, Trình Ngữ Lam mở cửa bước ra. Mộ Duật Hành cũng vậy, anh bước ra kéo tay cô lại.
Ngữ Lam, trưa nay…
Trưa nay tôi đi ăn với đồng nghiệp.
Mộ Duật Hành thở dài, cô gái này thật ngang bướng, không bao giờ nghe theo ý anh, nhưng không hiểu sao anh lại yêu cô nhiều đến như vậy.
Bàn tay của Mộ Duật Hành đặt lên bả vai cô, nhẹ nhàng đặt lên trán của cô một nụ hôn ngọt ngào. Trình Ngữ Lam nhắm tịt mắt lại, tình trường của anh như thế nào ai ai cũng biết, nụ hôn này cô cảm thấy rất chán ghét và dơ bẩn.